Công Chúa Tha Mạng
Chương 74
Ở vị trí của Cố Nguyệt Mẫn và Nguyên Thương, đúng vào giữa hai cánh quân, nhóm người bọn họ chỉ có bảy người, thân thủ mạnh mẽ, lặng lẽ tới gần Hách Liên Đa Đạc, để tránh bị kẻ địch phát giác, không có tiến đến quá gần, khoảng cách chừng hơn mười trượng *.
* 1 trượng ~ 3,33 m.
10 trượng ~ 33,3 m.
Lúc này, một nam tử trung niên từ trong doanh trướng đi ra, mặc kim giáp, chòm râu uốn xoăn.
Cố Nguyệt Mẫn thấy kim đao của hắn nạm đầy bảo thạch, còn có lều trại hoa lệ, lắc đầu nói: “ Người Hung Nô cũng thật sa đọa. “
Người Hung Nô quả thật là sa đọa.
Bọn họ vẫn như xưa sống lưng kiêu ngạo, nhưng tự tin dần biến thành tự phụ ; Bọn họ vẫn như xưa trong mình chảy dòng máu chính trực của người thảo nguyên, nhưng từ dũng mãnh lại biến thành lỗ mãng ; Bọn họ vẫn như xưa có dã tâm, nhưng từ dám nghĩ dám làm lại biến thành lòng tham không đáy.
Người Hung Nô cường đại nhất là nhờ vào nghị lực chiến đấu mạnh mẽ. Khi đã học được cách hưởng lạc, bọn họ cũng cách ngày diệt vong không xa. Đại Kim quốc * đời trước cũng vậy, một thời vô cùng cường đại, cuối cùng cũng vì quý tộc xa xỉ phung phí, sa đọa rồi dẫn đến diệt quốc. Hiện tại Hách Liên Đa Đạc, đệ nhất cao thủ bộ lạc Bạch Dương của Hung Nô, trên đường mang binh tác chiến, vẫn có thể rãnh rỗi dựng trướng bồng nghỉ ngơi, có thể thấy được điệu bộ, tâm tính của hắn.
( *) Nhà Kim: Do người Nữ Chân sáng lập. Vị vua khai quốc là Kim Thái Tổ [ Hoàn Nhan A Cốt Đả ].
Hách Liên Đa Đạc tuy rằng là cao thủ, mỗi một kỵ binh cũng có thể xem như tinh binh, nhưng bọn họ đã muốn mất đi khí khái làm người ta sợ hãi.
Hách Liên Đa Đạc xa hoa hưởng lạc, nhưng dù sao cũng là đại tướng thân tín của Tả Hiền vương, chức vị cao, lại là cao thủ đệ nhất của bộ lạc Bạch Dương, khí độ bất phàm, đứng ở gò núi liền có một cỗ khí thế bất động như núi. Chỉ thấy hắn xoay người lên ngựa, loan đao trong tay rút ra khỏi vỏ, vẻ mặt kiêu ngạo, dùng tiếng Hung Nô lớn giọng nói gì đó.
Hách Liên Đa Đạc thanh âm không lớn, nhưng nội lực tràn đầy, truyền đạt nghe được rõ ràng. Cử chỉ này là thị uy, khiến cho tướng lãnh Nữ Chân phía đối diện biến sắc.
Cố Nguyệt Mẫn phiên dịch cho Nguyên Thương: Thiền Vu là sứ giả của thần Côn Luân, Tả Hiền vương điện hạ là người phát ngôn cho thần, làm trái ý nguyện của Điện hạ chính là cùng thần Côn Luân đối nghịch, Hoàn Nhan Nhã Đồ, ngươi hiện tại nếu xuống ngựa đầu hàng, khẩn cầu thần linh lượng giải [ tha thứ ], ta sẽ tạm tha cho ngươi một mạng!
“ Phi! “ Trên lưng ngựa Hoàn Nhan Nhã Đồ lập tức dùng thanh âm trong trẻo không chút yếu thế mắng lại, “ Người Nữ Chân đều là thiên thượng hùng ưng [ hùng ưng trên bầu trời ], hùng ưng chỉ ở trên cao bay lượn, tuyệt sẽ không cúi đầu trước loại sài lang * hèn hạ như các ngươi! “( *) Sài lang: Dùng để chỉ những người gian ác.
“ Ha ha ha ha - “ Hách Liên Đa Đạc ngửa mặt lên trời cuồng tiếu [ cười điên cuồng ], “ Người Nữ Chân chỉ là bọn tiểu mã tặc, lại so với hùng ưng cái gì? Người Hung Nô chúng ta mới là bá chủ của thảo nguyên! Cho dù là đồ đằng [ vật tổ ] của các ngươi - thần ưng Hải Đông Thanh cũng đã thần phục dưới vó sắt của người Hung Nô ta! “ Lúc Hách Liên Đa Đạc cười to, Hải Đông Thanh trên vai hắn, theo thân thể hắn run run, cũng phẩy phẩy cánh, như là đón ý hùa theo lời hắn. Điệu bộ này, ngay cả Cố Nguyệt Mẫn cùng Nguyên Thương đều có thể thấy rõ ràng - người Nữ Chân sắc mặt càng đen.
“ Cách cách, Hách Liên Đa Đạc người đông thế mạnh, để nô tài che chở cách cách xông ra! Thù này ngày sau sẽ báo cũng không muộn! “ Thủ lĩnh Nữ Chân nói với Hoàn Nhan Nhã Đồ ở bên cạnh, “ Hách Liên Đa Đạc... Nếu nô tài có năm trăm... Không, chỉ cần ba trăm nhân mã, nô tài liền có thể cùng hắn liều mạng một trận! Nhưng hiện tại... Cách cách, ngươi yên tâm, nô tài thề sống chết cũng sẽ bảo vệ chủ tử chu toàn! “
Hoàn Nhan Nhã Đồ lại nói: “ Không! Chúng ta chỉ có bốn mươi người, sao có thể thoát được? “
“ Nô tài nhất định... “
“ Đừng nói nữa! “ Hoàn Nhan Nhã Đồ căm hận nói, “ A Nhĩ Cáp Đồ, hôm nay chúng ta thoát không được. Hách Liên Đa Đạc ít nhất có ba ngàn nhân mã, vì bắt ta mà đến, sao có khả năng để chúng ta rời đi? “
A Nhĩ Cáp Đồ vội la lên: “ Cách cách! Người rất thích xem người Hán biểu diễn, hẳn phải nhớ rõ, người Hán thường nói Quân tử báo thù mười năm chưa muộn ! Để nô tài xung phong liều chết, a Lục và Y Cáp Tề hộ tống cách cách trở về! “
“ Đừng nói nữa! Nữ tử Hoàn Nhan gia không có người nhu nhược! “ Hoàn Nhan Nhã Đồ ngữ khí kiên quyết, “ Nếu đều là chết, liền xuất ra toàn lực! “
A Nhĩ Cáp Đồ thấy nàng nói như thế, huyết khí cũng tăng cao, đáp: “ Vâng! “ Hắn giơ cao loan đao, quát to, “ Các dũng sĩ Nữ Chân tộc! Cùng ta giết Hách Liên Đa Đạc! Để cho người Hung Nô nhìn rõ Ba Đồ Lỗ * chúng ta! “
---------------
( *) Ba Đồ Lỗ: là một danh hiệu vinh dự của người Mãn Châu vào thời nhà Thanh trong lịch sử Trung Quốc. Ba Đồ Lỗ là danh hiệu dành cho những tướng lĩnh và những binh sĩ chiến đấu dũng cảm, can trường và thiện chiến trong chiến trường hay trong những trận đánh, các cuộc đọ sức.
---------------
Ba Đồ Lỗ, tiếng Mãn Châu có nghĩa là Dũng Sĩ . Người Nữ Chân thời gian dài ở trên ngựa mua bán không cần vốn, cỗ vũ sĩ khí không cần nhiều lời, mọi người đều biết, hôm nay sinh tử đều do mình, đều giơ đao phóng ngựa, theo A Nhĩ Cáp Đồ tiến về phía trước.
Hoàn Nhan Nhã Đồ chạy băng băng, thân ảnh màu đỏ cùng màu trắng của tuyết giao nhau, nàng vung roi quát: “ A Nhĩ Cáp Đồ! Ba Đồ Lỗ! “
Bốn mươi tộc nhân ở phía sau hưởng ứng: “ Ba Đồ Lỗ! Ba Đồ Lỗ! Ba Đồ Lỗ! “
Một kỵ binh mặc hắc y lẳng lặng tiến vào đội ngũ Hung Nô. Hách Liên Đa Đạc ngồi trên lưng ngựa, ở phía sau đội quân, lẳng lặng nhìn binh sĩ của mình vây giết người Nữ Chân.Đánh giáp lá cà, mới rõ ràng thấy được khác biệt giữa hai phe nhân mã. Người Nữ Chân ba hoặc năm người kết thành một cái vòng nhỏ, lưng tựa về phía đồng đội, bước đi gần như đều nhau, mà toàn bộ đội ngũ lại kết thành một cái vòng phòng ngự lớn, toàn bộ đội ngũ giống như một cái cối xay thịt, người Hung Nô không ngừng tiến vào, sau đó ngã xuống. Người Nữ Chân cũng không bị suy giảm.
Nữ Chân... Một tiểu bộ lạc, vũ lực thế nhưng so với người Hung Nô còn mạnh hơn! Sự dũng mãnh của bọn họ khiến cho Hách Liên Đa Đạc nhíu mày, chỉ huy càng nhiều người đến vây quanh, chặn lại. Đối mặt, Hoàn Nhan Nhã Đồ dẫn binh tiếp cận đến, hắn là Cao thủ đệ nhất bộ lạc Bạch Dương khóe miệng gợi lên một tia khinh thường.
—— Một tiểu nha đầu, cũng xứng cùng hắn cá chết lưới rách? Cá dĩ nhiên sẽ thành cá chết, nhưng lưới thì không thể phá được.
Nhưng, hắn vạn lần không thể tưởng được, phía sau còn có hoàng tước [ chim sẻ ] đang nhìn chằm chằm. Đại bộ phận binh lực bên cạnh hắn đều lao vào vòng chiến, lúc vây săn người Nữ Chân, Nguyên Thương rút ra kiếm ám sát.
Thị vệ bên cạnh Hoàn Nhan Nhã Đồ từng người, từng người ngã xuống, người Hung Nô một tên lại một tên nhào lên. Hoàn Nhan Nhã Đồ roi thép màu bạc đã nhuộm đầy máu đỏ, có thể vắt ra nước máu.
A Nhĩ Cáp Đồ gắt gao che chở Hoàn Nhan Nhã Đồ, máu tươi bắn tung tóe văng trúng mắt phải của hắn, khiến mắt hắn như lửa thiêu, hắn nhắm mắt phải lại vẫn ngoan cường chiến đấu như trước.
Hách Liên Đa Đạc cau mày nhìn tình hình giữa sân, đối với tiến độ không quá vừa lòng. Này là một phần ba binh mã dưới trướng của hắn, vốn muốn bắt lấy Hoàn Nhan Nhã Đồ sau đó tiếp tục bao vây tiêu diệt bộ lạc Nữ Chân, nhưng đối phó hơn bốn mươi tiểu mã tặc này đã ngoài tính toán của hắn. Hách Liên Đa Đạc không kiên nhẫn nổi, tay phải nâng loan đao, đang muốn hạ lệnh, nhưng trong nháy mắt ngay lúc hắn muốn hạ lệnh ——
Vù ---
Một thanh âm nhỏ bé như tiếng muỗi vo ve từ phía sau tai trái hắn truyền đến, khiến hắn nhất thời lòng sinh cảnh giác, đột nhiên cúi đầu về phía trước muốn tránh thoát vật thể đang bay nhanh đến. Đúng lúc này, một đám ngân quang lướt qua đỉnh đầu hắn, lướt qua, bắn vào huyệt thái dương của tên thân binh, thân binh Hung Nô chỉ cảm thấy cạnh trán đau xót, trong lúc nhất thời không có gì phản ứng, còn muốn đưa tay sờ tới.
Ngay khi Hách Liên Đa Đạc cúi đầu, một đạo bóng trắng nhảy lên, trong tay mũi kiếm dài nhỏ hướng về phía hắn đang cúi đầu, lộ ra sơ hở đâm tới.
Thích khách này đúng là Nguyên Thương.
Lão sư dạy đao thuật cho Nguyên là khách khanh * của tổ chức, xuất thân từ gia tộc Ninja ở Nhật Bản, am hiểu lợi dụng hoàn cảnh ẩn nấp. Đừng nói có tuyết như thế này, lúc trước cho dù là ở dưới chân tường đại lộ hoàng cung, Nguyên Thương cũng có thể lặng lẽ tiếp cận Sở vương. Thần Cơ Tử sau khi đem cao thủ hộ vệ duy nhất của Sở vương dắt rời đi, Nguyên Thương một kích đắc thủ, nguyên nhân là do như vậy.( *) Khách khanh: ở đây ý chỉ người tài giỏi nên được trọng dụng, mời về.
Hơn nửa năm này, Nguyên Thương võ nghệ tiến bộ, năng lực ẩn nấp lại càng tăng mạnh, cho dù là cao thủ như Hách Liên Đa Đạc, ở trước khi nàng xuất thủ cũng không có phát hiện. Chỉ là, nếu bị bại lộ, từ chỗ tối đến chỗ sáng, bốn phía thân vệ lập tức phản ứng lại, nếu không thể một kích đắc thủ, liền không có cách nào khác tiếp tục đánh lén Hách Liên Đa Đạc.
Kiếm ám sát đâm tới, Hách Liên Đa Đạc cả người căng thẳng, tay trái một kích hướng phía sau đầu, chỉ nghe Keng một tiếng, bàn tay của hắn cứng rắn đỡ lấy trường kiếm. Nguyên Thương sớm biết nội lực của mình kém xa đối phương, tuyệt không thể cứng đối cứng, mũi kiếm rơi vào trong tay đối phương, lập tức buông tay, sau đó rút ra Kinh Lôi đao trên lưng, một đao chém xuống.
Hách Liên Đa Đạc nghiêng người tránh đi, vứt bỏ kiếm ám sát, loan đao trên tay phải quay người ngăn trở Kinh Lôi đao, vận nội lực tiếp đón.
Kinh Lôi đao cùng loan đao Hung Nô giao nhau trong nháy mắt, trên thân đao một tầng bột phấn xanh biếc theo quán tính chấn động rơi xuống, bay tới trước mặt Hách Liên Đa Đạc. Mà loan đao Hung Nô mang theo nội lực chấn động khiến Nguyên Thương bay ngược ra sau hơn mười thước.
Hách Liên Đa Đạc vừa thấy Kinh Lôi đao rung động rơi xuống bột phấn, lập tức ngừng thở, sau khi vứt kiếm ám sát tay trái máu chảy không ngừng, gạt áo choàng, bột phấn tản ra xung quanh.
Đám thân binh Hung Nô không khỏi kinh hãi - người nọ làm sao có thể từ vòng vây trùng trùng điệp điệp tiến vào bên trong? Một đám kêu to vây đến. Bọn họ vốn cách Hách Liên Đa Đạc chỉ trong một trượng, không đến ba lần hô hấp liền có thể cứu viện. Nhưng chính trong thời gian ba lần hô hấp này, một thân ảnh khác giống như đại bàng từ trên không bay xuống, thẳng đánh về Hách Liên Đa Đạc trên lưng ngựa.
Lúc này Hách Liên Đa Đạc lực cũ đã hết, lực mới chưa kịp khởi động, hơn nữa hắn đang ngừng thở rất khó giữ lực, hiện giờ Hách Liên Đa Đạc ngay cả một nửa thực lực cũng dùng không được, chỉ có thể hết sức vương loan đao đón đỡ. Nhưng đối phương lại tương phản, sức lực bùng nổ, lại từ không trung nhào xuống, khí thế như hồng * .
-------------
( *) Khí thế như hồng: nghĩa là tinh thần tràn đầy, khí thế cực kỳ mạnh mẽ, có thể vượt qua cả cầu vồng.
Từ hồng là ám chỉ cầu vồng [ Cầu vồng: Cao đẹp, tinh thần thịnh vượng ].
-------------
Người trên không đúng là Cố Nguyệt Mẫn. Nàng vốn không phải đối thủ Hách Liên Đa Đạc, thậm chí ngay cả tới gần Hách Liên Đa Đạc cũng không làm được. Nhưng có Nguyên Thương phối hợp, Nguyên Thương ra chiêu, Cố Nguyệt Mẫn ngay tức khắc bằng vào khinh công bỗng nhiên vọt ra, Nguyên Thương lúc ra hai chiêu rồi lui thân, cũng là lúc nàng đuổi tới, ra chiêu. Hai người liên thủ, ngắn ngủi trong nháy mắt chiếm thế thượng phong, khiến cho thân vệ của Hách Liên Đa Đạc cũng không kịp phản ứng.Bảo kiếm trong tay Cố Nguyệt Mẫn được xem như là đồng bọn, năm đó cùng Trưởng Công chúa Cố Thường Y hoành hành giang hồ, vũ khí sắc bén, không thua Kinh Lôi đao, vận nội lực, một kiếm chém trên loan đao, đem loan đao chặt đứt.
Hách Liên Đa Đạc giữa lúc này cảm thấy nội lực sôi trào, khí huyết không xong.
Cố Nguyệt Mẫn mượn lực của kiếm, xoay người giẫm lên ngựa của Hách Liên Đa Đạc, trường kiếm đặt trên cổ hắn, tay kia nhanh như chớp tháo cằm hắn, vận hết nội lực dùng tiếng Hung Nô quát lớn: “ Hách Liên Đa Đạc ở trong tay ta, tất cả đều ngừng tay cho ta! “
Toàn bộ thanh âm trong trận chiến đều bị tiếng hét này đè xuống, tất cả mọi người chỉ có thể nghe thấy lời của nàng:
—— Hách Liên Đa Đạc ở trong tay ta, tất cả đều ngừng tay cho ta!
Trong trận chiến dù là người Nữ Chân hay là người Hung Nô, cũng không khỏi nhìn về bên này. Nhưng thấy một nam tử lãnh đạm, đang kìm giữ Hách Liên Đa Đạc.
Hách Liên Đa Đạc vì để dễ dàng chỉ huy trận chiến, nên chọn vị trí ở gò đất tương đối cao, Cố Nguyệt Mẫn lại đứng trên lưng ngựa, mọi người trên thảo nguyên đều có thể thấy rõ tình hình ở nơi này.
Thân vệ Hách Liên Đa Đạc lúc này mới ra tay. Ở phía sau Cố Nguyệt Mẫn, hai tên thân vệ đao hướng sau lưng nàng chém tới. Cố Nguyệt Mẫn vẫn không nhúc nhích, ngay cả đầu cũng không quay lại, càng không tránh né, tùy ý đại đao bổ tới. Mà cách Cố Nguyệt Mẫn phía sau mười thước, ngã ngồi trên mặt đất Nguyên Thương nâng lên hai tay, trong tay áo ám khí bay tới, bắn ở vào cổ tay cầm đao của hai tên thân vệ Hung Nô.
Theo đó nghe thấy hét thảm một tiếng, loan đao rơi xuống đất, hai người Hung Nô cũng ngã trên mặt đất, lập tức mất mạng - Nguyên Thương ám khí, lần này đều là kịch độc!
Những thân vệ ném chuột vợ vỡ bình ngây người đứng tại chỗ, có một số tên lỗ mãng còn muốn động thủ, năm thám báo tinh anh Nguyên Thương mang đến cũng đã đuổi tới, ám khí trong tay hướng thân vệ bên ngoài bắn ra, không phải bắn người mà bắn ngựa, từ trong vòng vây thân vệ đang ngây người mở ra một lỗ hổng, thân vệ bước đến bên cạnh, phía sau Cố Nguyệt Mẫn bảo hộ nàng.
Cố Nguyệt Mẫn uy phong lẫm liệt, giống như thiên thần hạ phàm, đối với người Nữ Chân ở không xa, quát: “ Còn không mau lại đây! “
Hoàn Nhan Nhã Đồ roi đã không còn sử dụng được, bị nàng quăng bỏ, tùy tiện lấy loan đao trong tay người Hung Nô làm vũ khí, mệt mỏi đánh, cơ hồ không ngừng nghỉ, tay trái bị chém một đao, sâu đến có thể thấy xương. Nàng mặc dù ở Nữ Chân tộc địa vị tôn quý, nhưng cũng ở thảo nguyên ma luyện lớn lên, không có yếu ớt như Công chúa người hắn, tay trái máu chảy không ngừng, vẫn như trước kiên trì, ôm tâm chết quyết tâm hướng phía Hách Liên Đa Đạc.
Nhưng nàng không nghĩ tới, phong hồi luân chuyển, Hách Liên Đa Đạc bị một đám người không biết ở đâu xuất hiện bắt giữ. Nàng nhìn về phía kìm giữ Hách Liên Đa Đạc, rõ ràng thấy một thanh niên tuấn tú, nhẹ nhàng đứng trên lưng ngựa, không mang mũ giáp, tóc giống người Hán. Giờ phút này, nàng không khỏi bị thân ảnh uy phong lẫm liệt kia hấp dẫn, tại trận chiến nguy cơ trùng trùng này mà thất thần.
Người Hung Nô xung quanh nghe thấy tiếng hét của Cố Nguyệt Mẫn, không dám tiếp tục giết địch, lại có người không có mệnh lệnh Hách Liên Đa Đạc, không muốn thối lui, đem đội quân Hoàn Nhan Nhã Đồ bao vây.
“ Muốn tướng quân các ngươi sống, đều tránh đường, để cho bọn họ đến đây! “ Cố Nguyệt Mẫn lần thứ hai hét lớn ra lệnh, người Hung Nô nhìn nhau, bất đắc dĩ dè dặt lui ra.
Hách Liên Đa Đạc càm dưới bị Cố Nguyệt Mẫn tháo, cho dù hắn muốn ngăn trở cũng không có cách nào nói chuyện. Hắn thấy Cố Nguyệt Mẫn chẳng những không bảo mình thả người Nữ Chân rời đi, ngược lại muốn người Nữ Chân tiến đến đây, không khỏi có chút bồn chồn, không biết nàng muốn làm cái gì.
Hoàn Nhan Nhã Đồ lúc này mới phục hồi tinh thần lại, quát: “ Nghe theo lời hắn mà làm! “ Hoàn Nhan Nhã Đồ vứt bỏ loan đao bị hư trong tay, kẹp bụng ngựa giục ngựa tiến lên. Nàng kéo một mảnh vải từ áo choàng, răng cắn một đầu vải, tay kia thì bao lấy miệng vết thương, động tác tuy rằng không phải vô cùng thuần thục, nhưng cũng không chậm.
Ngay tại phía sau, Nguyên Thương cong ngón trỏ trái, đặt ở trong miệng dùng sức thổi, tiếng rít như tiếng cười, xa xa hai tiếng ngựa kêu đáp lại. Người Nữ Chân tới phía trước, một đen một trắng, hai bảo mã chạy như bay đến. Ở phía sau hai bảo mã, bốn trăm kỵ binh đông nghìn nghịt.
--------------
P/S: Quýnh nhau thiệt hưng phấn. Mà lần nào cũng quánh có xíu là hết =]].
Truyện khác cùng thể loại
117 chương
30 chương
60 chương
126 chương
95 chương
17 chương