Công Chúa Tha Mạng
Chương 117
Gần đây phủ Phò mã rất náo nhiệt. Đường đường phủ Phò mã, Phò mã không ở đây, lại bị đám người giang hồ chiếm lấy. Nếu không phải bọn họ đều là công thần tiêu diệt giặc Oa, Nguyên Thương lại nhiều thêm một lý do bị buộc tội - nuôi dưỡng nhân sĩ giang hồ.
Mới được phong tước - Đông Lâm Vương cũng không ở phủ đệ của mình, mang theo nha hoàn người hầu dọn đến phủ Phò mã, xem như vương phủ của mình, không chút khách khí. Ngược lại chủ nhân của phủ Phò mã - Nguyên Thương chưa bao giờ ở lại phủ Phò mã. Người bình thường đều biết, phủ Công chúa xa xỉ hơn, không khỏi vừa hâm mộ vừa ghen tị oán thầm tiểu bạch kiểm tôn quý nhất Đại Yến, một bên lại cười nhạo nàng bị " thê quản nghiêm ", một bên cảm khái nàng diễm phúc sâu.
Trong hoàng thành không biết có bao nhiêu người trước kia ái mộ Cố Nguyệt Mẫn đối với Nguyên Thương nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể chịu đựng.
"Điện hạ, đây là công văn hôm nay đưa tới." Trúc Ngữ cười hì hì cầm một sấp giấy Tuyên Thành thật dày.
Cố Nguyệt Mẫn lười biếng tựa vào ghế, chậm rãi mở ra một quyển công văn.
Nguyên Thương bên cạnh đang dạy Tô Hinh luyện chữ. Tô Hinh luyện chữ đã hơn nửa năm, cũng có chút thành tựu, ít nhất ở những chữ đơn giản sẽ không thiếu nét, tuy rằng hoàn toàn không có bút phong [ phong cách ] gì, chữ viết ngây thơ, nhưng từng nét lại cực kỳ nghiêm túc, dù sao từng nét cũng rất dùng sức.
Nguyên Thương đứng ở bên cạnh nhìn, ngẫu nhiên sẽ nắm lấy tay nhỏ của Tô Hinh viết vài nét bút. Nguyên Thương viết một chữ, Tô Hinh liền bắt chước viết vài trang.
"Mẫu thân, người xem người xem, chữ này viết có giống phụ thân hay không?" Tô Hinh có chút đắc ý, cầm tờ giấy Tuyên Thành đầy chữ viết, ở trước mặt Công chúa Điện hạ tranh công.
Cố Nguyệt Mẫn ngón tay như hành * chỉ vào chữ cuối cùng trên trang giấy, nói: "Chữ này có vài phần giống!" Tuy rằng vẫn lỏng lẻo rời rạc, nhưng ở chỗ góc cạnh rõ ràng dùng sức hơn những chỗ khác, tiểu gia hỏa này chữ còn chưa luyện tốt, nhưng lại học được thói quen của Nguyên Thương. Chữ tựa như người, tiểu tử này tương lai sẽ sẽ một nữ tử khí khái lỗi lạc.
( * ) Người xưa thường so sánh ngón tay đẹp là ngón tay thon dài như hành lá.
Tô Hinh mặt mày hớn hở, ở trên mặt Nguyên Thương cùng Cố Nguyệt Mẫn hung hăng hôn hai cái, nói: "Phụ thân, nương cũng nói giống, không cho phép người chơi xấu, phải dẫn con đi săn thú đó!" Lại nói với Cố Nguyệt Mẫn, "Phụ thân đã hứa, nếu con viết tốt, sẽ dẫn con đi bắt thỏ rừng!"
Cố Nguyệt Mẫn gõ vào mũi nàng, nói, "Được được được! Mấy ngày nữa chúng ta sẽ dẫn con đi cưỡi ngựa săn thú!"
Cố Nguyệt Mẫn thấy Nguyên Thương tươi cười, cười tựa vào lòng Nguyên Thương, nói: "Thập Tam, chờ chúng ta đi xuống phía Nam, cũng học cô cô cùng mẫu thân, đi săn thú du ngoạn một phen, được không?" Phía nam Ba Thục hiện giờ còn đang bị Thục đế chiếm lấy, Cố Nguyệt Mẫn không thèm để ý hắn, xuống Nam chinh phạt Thục đế, cũng giống như đi du lịch.
Nguyên Thương ở kinh thành đã sớm không muốn ngây ngốc thêm, nàng không phải một người kiên nhẫn cùng những người trong triều đình hư dữ ủy xà *, nàng là một nữ tướng quân, là người thừa kế của Đại Trưởng Công chúa Cố Thường Y, cho dù hiện tại nàng im lặng chịu đựng ở cạnh Cố Nguyệt Mẫn và nữ nhi nhàn nhã luyện chữ đi chơi, không có nghĩa là nàng sẽ thích.
( * ) Hư dữ ủy xà: nghĩa là đối với người chỉ giở hư chiêu, hư tình giả ý, xã giao có lệ.
"Ngươi không cần đi chủ trì ân khoa?" Nghe nói cậu em vợ Hoàng đế muốn để phu nhân nhà nàng làm quan chủ khảo.
"Thừa tướng đại nhân sẽ an bài tốt." Cố Nguyệt Mẫn giảo hoạt nháy mắt, "Đối với Đại Yến mà nói, chuyện quan trọng hơn là chinh phục Nam thục." Cái cớ này lấy thật tốt a! Phò mã gia là Trung Nghĩa đại tướng quân, Cố Nguyệt Mẫn tiếp quản binh mã của Cố Thường Y - quân đội của Đậu Uyên cùng Tả Hiền.
Quân Bắc không quen khí hậu ở phía Nam, bao gồm luôn quân đội của Tề vương Cố Mẫn, đều cần phải xuống Nam để thao luyện, thích ứng một đoạn thời gian, đây là cái cớ vô cùng thích hợp để Cố Nguyệt Mẫn lấy cớ đi du lịch.
"Đúng rồi, sư muội Ngọc Khanh Hồng đang ở Nam Thục, nói không chừng đến lúc đó còn có thể gặp nàng."
Nguyên Thương không thích cùng nhóm người ăn chơi trác táng của triều đình giao tiếp, nhưng lại thích cùng nữ nhi luyện chữ, đương nhiên điều kiện tiên quyết là Cố Nguyệt Mẫn ở bên cạnh giúp nàng mài mực. Thấy lực chú ý của Cố Nguyệt Mẫn đặt ở công văn, Nguyên Thương nhíu mày, ngồi bên cạnh Cố Nguyệt Mẫn hỏi: "Đây là gì thế?"
Cố Nguyệt Mẫn mềm mại không xương tựa vào vai nàng, nói: "Còn nhớ lần chúng ta cùng đi Vi Hồ không?"
Vừa nói như vậy, Nguyên Thương nhớ ra rồi. Lúc Cố Nguyệt Mẫn còn chưa phải là Trưởng Công chúa, có vô số tài tử cầm văn quyển[ cuộn chữ ] đến bái phỏng nàng, hy vọng được đệ nhất tài nữ Đại yến thừa nhận, tham gia khoa khảo cũng có thể thuận lợi hơn.
"A, đúng rồi, nơi này có một nửa là dành cho ngươi." Cố Nguyệt Mẫn chỉ vào một đống quyển trục trên bàn.
"Cho ta?" Nguyên Thương tiện tay mở một quyển trục, bên trong viết một bài từ phú, Nguyên Thương không hiểu lắm thi từ ca phú, nhưng cũng có thể nhìn ra được quyển này từ phú văn tự rất hoa lệ.
Đầu quyển trục viết một đoạn văn, đại ý là: Tại hạ là mỗ mỗ [ người nào đó ] quận mỗ mỗ mỗ [ ở nơi nào đó ], ngưỡng mộ tài hoa của Phò mã của Trưởng Công chúa - Trung Nghĩa Đại tướng quân, đặc biệt cầm tác phẩm của mình đến để giao lưu học hỏi, hy vọng Phò mã có thể chỉ giáo v... v...
Nguyên Thương lại lật một ít quyển trục, trừ bỏ " trao đổi học tập ", còn có bái sư, thậm chí dõng dạc tự cho mình siêu phàm hướng Nguyên Thương khiêu chiến.
Từ xưa văn vô đệ nhất, đối với " Võ nữ " như Nguyên Thương, rất nhiều văn nhân tự cho là thanh cao ôm thái độ hoài nghi, cho rằng nàng chỉ có mười bảy mười tám tuổi không có khả năng văn võ toàn tài. Còn về Trưởng Công chúa văn võ toàn tài? Hậu duệ của hoàng thất sao có thể có người tầm thường?
Đương nhiên, trên thực tế những người này hoài nghi là đúng, Phò mã gia có trí nhớ cường hãn, tuy rằng có thể ngâm nga trọn vẹn thơ Đường thơ Tống, nhưng thật sự một bài Nguyên Thương cũng làm không được!
Nhưng...
"Vì sao bọn họ cho rằng ta rất có tài học?" Nguyên Thương tri thức phong phú, nhưng đối với loại trò văn học cổ đại, cũng chỉ có thể miễn cưỡng đọc hiểu cổ văn.
Cố Nguyệt Mẫn cười nhạt không nói, từ giá sách rút ra một quyển thi tập đưa cho nàng. Chỉ thấy mặt bìa viết 《 Phò mã tập 》.
Mở ra trang thứ nhất, đúng là ban đầu gặp ở Bạch Mã Tự, 《 Hiệp khách hành 》mà Nguyên Thương đạo văn của Bạch tiên sinh. Tiếp tục lật ra phía sau, đều là các " tác phẩm đời sau " mà Nguyên Thương " thuộc lòng " đem ra giúp Công chúa Điện hạ tiêu khiển. Sau khi Công chúa Điện hạ biết Nguyên Thương " thuộc lòng " rất nhiều thi từ, vì tiêu khiển cho Công chúa, Nguyên Thương bắt đầu nhận nhiệm vụ vô liêm sỉ - đạo văn.
Nhớ đến lúc trước Nguyên Thương xướng ra từ khúc, khiến nàng say mê choáng váng, hỏi ra miệng, Nguyên Thương lại lắc đầu: "Ta làm gì biết viết từ sáng tác? Đây đều là do các ca ca, tỷ tỷ dạy ta." Cố Nguyệt Mẫn không khỏi mỉm cười.
Lúc trước thật không biết nàng nghĩ thế nào, lại nghĩ Thập Tam nhà nàng là tài nữ. Đương nhiên, trí nhớ tốt có thể đem vô số thi từ văn chương thuộc lòng cũng xem như là " tài ", Thập Tam nhà mình thật là một nữ tử tài ba!
Tuy rằng Nguyên Thương không phải nguyên tác, Cố Nguyệt Mẫn vẫn vô cùng vui vẻ - Thập Tam lời nói vụng về nhưng mượn thi từ để bộc lộ, tình đến lúc nồng lại ngâm tụng ra, đây là bản《 Phò mã tập 》phần lớn đều là thơ đẹp lời tình. Cho dù Cố Nguyệt Mẫn trí tuệ, tâm cơ thâm trầm như thế, tình cảm của các nàng đã không còn cần ngôn ngữ để biểu đạt, nhưng Cố Nguyệt Mẫn chung quy vẫn mới có mười tám tuổi, cũng sẽ không chống cự được sự lãng mạn của hoa tiền nguyệt hạ *, muốn nghe lời ngon tiếng ngọt.
---------------
( * ) Hoa tiền nguyệt hạ: trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu.
Xuất xứ từ thơ của Bạch Cư Dị:
Tận thích sanh ca dạ túy miên, Nhược phi nguyệt hạ tức hoa tiền.
( Nghe tận sênh ca say triền miên, dẫu không phải trước hoa thì cũng là dưới trăng).
---------------
Mỗi một thủ thơ từ đều do chính nàng chép lại, không bỏ sót, cuối cùng đóng thành sách, dùng dụng cụ in ấn mới của Mạc thị in lại vô số, lan truyền khắp thiên hạ.
Suy nghĩ của Nguyên Thương cùng người thường bất đồng, nhưng nàng cũng không phải hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của người bình thường, nên nếu thế, không phải nên đóng sách rồi cất giữ, không cho người ngoài nhìn thấy sao? Vì sao Cố Nguyệt Mẫn lại làm như thế... Còn đặc biệt tự mình làm?
Cố Nguyệt Mẫn thấy nghi hoặc trong mắt Nguyên Thương, chỉ cười, không nói lời nào. Nàng muốn đem những thi từ này cho người trong thiên hạ nhìn thấy, nàng muốn người trong thiên hạ đều biết Nguyên Thương yêu nàng bao nhiêu, muốn nữ tử khắp thiên hạ này đều hâm mộ nàng. Người ngoài đem người trong lòng cất giấu sợ người khác tới cướp, Cố Nguyệt Mẫn nàng còn cần phải sợ ai?
Cố Nguyệt Mẫn hành động rất nhanh khiến cho Phò mã gia " Văn thành võ đức " [ văn hay võ giỏi ] nổi danh thiên hạ, đến hôm nay, vô số văn nhân mộ danh [ ngưỡng mộ danh tiếng ] mà đến, đáng tiếc không gặp được Nguyên Thương, nên đành đem tác phẩm của mình tìm đến phủ Công chúa.
"Như vậy..." Nguyên Thương gật đầu, "Ta cũng là tài nữ."
Cố Nguyệt Mẫn bật cười ra tiếng.
"Điện hạ!" Một thị nữ đi vào, thấp giọng nói, "Ngoài phủ có một vị cô nương, tự xưng là người quen cũ của Phò mã."
Nguyên Thương hỏi: "Là ai?"
Thị nữ đáp: "Thoạt nhìn không giống như là nữ tử Trung Nguyên."
Cố Nguyệt Mẫn cười nói: "Chắc chắn là Hoàn Nhan Nhã Đồ đến đây."
Nguyên Thương vừa nghe thấy tên Hoàn Nhan Nhã Đồ liền nhíu mày, nói: "Sứ giả Nữ Chân không phải nửa tháng sau mới đến sao?"
Cố Nguyệt Mẫn nói với Trúc Ngữ: "Ngươi đem khách nhân đến phòng khách, chúng ta thay đổi y phục rồi sẽ ra."
Xoay người lôi kéo Nguyên Thương, nói: "Là ta viết thư bảo nàng đến đây trước. Ngươi không phải nói muốn để Đông Lâm Vương dẫn dắt võ lâm quần hào đi thảo nguyên lấy Tần Hoàng bảo tàng sao? Bọn họ cần một người dẫn đường tốt!" Cố Nguyệt Mẫn vỗ trán nàng, cười nhẹ thản nhiên, "Ngươi không thích nàng?"
Nguyên Thương hừ một tiếng, nói: "Đáng tiếc không phải là địch nhân." Nguyên Thương thở dài làm Cố Nguyệt Mẫn dở khóc dở cười. Không phải địch nhân, không thể giết để xong chuyện, cho nên đáng tiếc. Nguyên Thương vẫn thích dùng biện pháp đơn giản để giải quyết vấn đề.
Nguyên Thương trong lòng nghĩ, trong tay nàng có bản đồ mà Ngọc Lâu chủ không biết từ đâu có được, đống vàng bạc châu báu ở Nữ Chân dù sao cũng phải vận chuyển về mới có thể yên tâm. Ngoài là sát thủ, nàng cũng có thể xem là một kẻ trộm nửa chuyên, bảo vật qua tay chưa từng thất bại! Không biết nơi chôn giấu tài bảo [ tiền bạc và châu báu ] có phải chỉ có một mình nàng biết hay không, chỉ cần không tới tay thì không phải là của mình, thay vì chôn mốc meo dưới đất không bằng lấy ra cùng mọi người chia.
Nguyên Thương hiểu rõ đạo lý trong hắc đạo - người gặp đều có phần, trực tiếp tìm biện pháp giải quyết tốt nhất đem vị phó minh chủ võ lâm - Đông Lâm Vương lôi ra để chủ trì công việc khai quật bảo tàng, liên hợp hai bên hắc bạch võ lâm đi Bắc thượng tầm bảo.
Cố Nguyệt Mẫn từng nói: "Người đời thường nói, hoài bích có tội *. Tần Hoàng bảo tàng nổi tiếng thiên hạ, ai không muốn? Nhưng vô luận ai chiếm được, nếu không có đủ năng lực, ngược lại sẽ dẫn đến tai họa. Trong nhóm bảo vật này, còn có bí tịch võ đạo sau Thiên Tiên, lại có vô số đan dược kì diệu, tuy rằng ta không sợ người ta tới cướp đoạt, nhưng cũng là một phiền toái. Nếu Tần Hoàng bảo tàng không chỉ có một phần, không bằng đem phần châu báu ở thảo nguyên công bố ra ngoài, để người trong thiên hạ phân chia, nhất lao vĩnh dật * giải quyết luôn phiền toái này."
-------------
( * ) Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội – chỉ người vốn không có tội, nhưng người có vật quý bên mình sẽ mang lại tai hoạ.
( * ) Nhất lao vĩnh dật: Một phần vất vả, cả đời không phải lo.
-------------
Vì thế Đông Lâm Vương Điện Hạ bị đôi này thiết kế [ trù tính ], ở phủ Phò mã mất ăn mất ngủ nghiên cứu bản đồ bảo tàng, hơn một ngàn võ lâm hào kiệt đảm nhận việc bảo hộ, những thứ này còn chưa đến tay mà thiếu chút nữa đã đánh nhau, Đông Lâm Vương mất rất lớn sức lực mới miễn cưỡng nghĩ ra một biện pháp khiến mọi người đều đồng ý - chia đều. Cố Duệ sau khi biết được cười đến khàn giọng.
Đông Lâm Vương sở dĩ còn chưa khởi hành, vì đang chờ Cố Nguyệt Mẫn giúp bọn họ chuẩn bị " người dẫn đường ". Hôm nay Nguyên Thương mới biết được, thì ra vị dẫn đường là Hoàn Nhan Nhã Đồ.
Nguyên Thương đi vào phòng khách, thấy vị khách đang ngồi trong phòng là một thiếu nữ, mặc áo khoác ngoài màu đỏ, mang giày lộc màu trắng, bên hông vắt một cây mã tiên màu bạc, dung nhan thanh tú, ý cười đường hoàng, thật đúng là một đóa Mạn Châu Sa Hoa diễm lệ!
Hoàn Nhan Nhã Đồ cũng không để ý tới nàng, thấy Cố Nguyệt Mẫn mặc nữ trang, vẻ mặt tươi cười tiêu sái đi tới: "Nguyên Văn, đã lâu không gặp!"
Nguyên Thương hừ nhẹ một tiếng, tiến lên một bước, chắn ở trước người Cố Nguyệt Mẫn. "Hoàn Nhan Công chúa."
Hoàn Nhan Nhã Đồ lập tức trở mặt: "Ngươi là nô tài ở đâu ra? Thật to gan! Ta và Phò mã gia các ngươi nói chuyện, còn chưa cút đi?"
Nguyên Thương quỷ dị nở nụ cười: "Tại hạ Tô Kì, là Phò mã mà ngươi nói."
Hoàn Nhan Nhã Đồ tức giận nói: "Ngươi dám giả mạo Phò mã của Trưởng Công chúa? Phò mã của Trưởng Công chúa rõ ràng là nữ..." Hoàn Nhan Nhã Đồ bỗng nhiên dừng lại, cẩn thận đánh giá bộ dáng của Nguyên Thương, thấy nàng mặt mày thanh tú, thân hình thon dài, quả nhiên là một nữ tử.
Hoàn Nhan Nhã Đồ nhìn Nguyên Thương, lại nghiêng đầu nhìn Cố Nguyệt Mẫn. Cố Nguyệt Mẫn thản nhiên cười gật đầu. Hoàn Nhan Nhã Đồ nhất thời hiểu rõ: "Nàng là Phò mã, vậy ngươi là..."
Cố Nguyệt Mẫn cười mà không nói, Nguyên Thương hừ nói: "Nàng đương nhiên là phu nhân của ta, Trưởng Công chúa Đại Yến."
Hoàn Nhan Nhã Đồ trước khi đến dự tính tốt lắm. Thanh danh của nữ Phò mã dọc đường đi nghe được rất nhiều, trong lòng đều cho rằng vị thiếu niên anh hiệp [ tài hoa, hào hiệp ] - Nguyên Văn nhất định là vị Phò mã uy danh hiển hách, nghĩ đến đều là Công chúa, chẳng lẽ nàng so ra sẽ kém hơn vị tiểu Công chúa yểu điệu kia? Sau đó nàng lại nghĩ, " Nguyên Văn khí độ ung dung quý khí lại còn thân thiện, nhất định không giống những giang hồ thiếu kiệt, mà nam nhân triều đình đều là văn nhân cổ hủ làm sao có khí khái như thế được? Cho dù " Nguyên Văn " là một nữ tử, nàng cũng không buông tay! Đại yến Trưởng Công chúa không sợ người bên ngoài lấy ma kính * lên án nàng, Hoàn Nhan Nhã Đồ nàng chẳng lẽ sẽ để ý nhàn ngôn toái ngữ * của người bên ngoài?
------------
( * ) Nhàn ngôn toái ngữ: Lời nói linh tinh không căn cứ.
Ma kính: Chỉ mối quan hệ nữ nữ.
------------
Hoàn Nhan Nhã Đồ trong lòng sớm đem " Cố Nguyệt Mẫn " xem là tình địch, còn cân nhắc đem Phò mã gia " đoạt lấy ", không tiếc lấy bang giao [ quan hệ ngoại giao ] giữa hai nước làm lợi thế!
Lúc này có người nói với nàng, người nàng vốn xem là tình địch lại là người trong lòng nàng, còn người nàng cho là người trong lòng lại là tình địch!
Hoàn Nhan Nhã Đồ phút chốc ngây người, sững sờ không nói nên lời.
Đợi đến khi phủ Công chúa thiết yến khoản đãi [ mở tiệc chiêu đãi ], vốn là người hăng hái, Hoàn Nhan Công chúa lại không tập trung. Cố Nguyệt Mẫn làm chủ nhân, nhưng đối đãi cười nói vui vẻ.
Phong Lão Nhị nghiêng người gần chủ tử nhà mình cười hì hì nói nhỏ: "Gia, muốn đánh rắn chết, miễn cho trộm nhớ thương, không bằng để thuộc hạ..."
Phong Lão Nhị ở bên tai Nguyên Thương nói nhỏ một hồi, đợi cho Nguyên Thương gật đầu, lập tức nháy mắt với Trúc Ngữ đang đứng ở cửa. Trúc Ngữ trở người, xoay người rời đi. Một lát sau, một tiểu thân ảnh nhỏ tuyết trắng vội vàng chạy vào, nhào vào trong lòng Cố Nguyệt Mẫn.
"Mẫu thân —" Tô Hinh ngồi trong lòng Cố Nguyệt Mẫn.
"Tâm nhi, đây là thịt viên sốt tương đỏ mà con thích nhất." Cố Nguyệt Mẫn vô cùng sủng nịnh đưa nàng đĩa thức ăn, dư quang đảo qua Nguyên Thương, trong lòng không nhịn được nở nụ cười. Thập Tam người xem vậy cũng học được lợi dụng tiểu hài tử, ừ, có tiến bộ.
Tô Hinh lại lắc đầu: "Không có ngon bằng phụ thân làm." Nghiêng đầu nhỏ nhìn về phía Hoàn Nhan Nhã Đồ, "Mẫu thân, tỷ tỷ này là ai?" Tô Hinh một câu cứng rắn đem Hoàn Nhan Nhã Đồ bối phận kéo xuống hàng đồng lứa.
"Đây là Công chúa Nữ Chân tộc, Hoàn Nhan Nhã Đồ."
Tâm Nhi cong miệng cười cười với Hoàn Nhan Nhã Đồ, nói,"Nha, nàng cũng là Công chúa? Nàng rất lợi hại sao?"
Mẫu thân nói, lừa gạt người cũng không có gì lớn, mẫu thân còn dạy nàng gạt người đấy!
Cố Nguyệt Mẫn nói: "Từng lãnh binh cùng Hung Nô tác chiến, là anh thư [ nữ anh hùng ] của Nữ Chân tộc."
Hoàn Nhan Nhã Đồ cười gật đầu với Tô Hinh, mặt lộ thần sắc hiểu rõ. Là một tiểu Công chúa Nữ Chân tộc, thứ nàng kiêu ngạo nhất không phải thân phận, mà là nàng cũng từng cùng người Hung Nô tác chiến, là một quý tộc Nữ Chân không thua bất kỳ ai.
Tô Hinh hỏi: "Cùng người Hung Nô đánh giặc? Vậy nàng lợi hại hơn phụ thân sao?"
Hoàn Nhan Nhã Đồ tươi cười cứng lại. Lúc này nàng bỗng nhiên nghĩ đến, vốn tưởng những chuyện " Nguyên Văn " làm, khiến nàng sùng bái, khiến nàng kính nể, thật ra lại do vị Phò mã gia mặt lạnh bên cạnh làm. Câu hỏi của Tô Hinh, khiến nàng hiểu được rõ ràng, tình địch của nàng, ở khía cạnh nàng kiêu ngạo nhất lại xa xa vượt qua nàng - ngàn dặm bôn tập, từ trong vòng vây ba ngàn Hung Nô chạy thoát. Ngoài ra, dân gian còn ồn ào huyên náo truyền sự tích truyền kỳ - nàng lãnh binh bình định, thanh trừ giặc Oa, bức cung giúp đỡ lập Tân hoàng. Nghe nói sử quan đã bắt đầu thu thập tư liệu vì nàng lập truyện.
Tô Hinh nhìn thấy sắc mặt Hoàn Nhan Nhã Đồ chuyển trắng chuyển hồng, ánh mắt dần dần ảm đạm, vụng trộm lè lưỡi, nháy mắt mấy cái, thấy mẫu thân tựa tiếu phi tiếu [ cười như không cười ] nhìn nàng, trong ánh mắt không có trách cứ chỉ có sủng nịch.
Nàng làm nũng ôm lấy cổ Cố Nguyệt Mẫn, vụng trộm nhìn thoáng qua thị vệ Phong Lão Nhị đang đứng trang nghiêm bên cây cột, sắc mặt ửng đỏ. Nàng lần đầu tiên tính kế người khác, nhịn không được có chút chột dạ. Nhưng Phong thị vệ nói, nữ nhân này muốn cướp mẫu thân của nàng, vậy thì sao được chứ? Mẫu thân là của nàng với phụ thân!
Cố Nguyệt Mẫn liếc mắt nhìn Nguyên Thương đang ra vẻ bình tĩnh, trong lòng lại than thở đáng tiếc: Vốn muốn trêu chọc Thập Tam một chút, không nghĩ tới bị Tô Hinh phá hư. Ừm, không sao, bình dấm chua như Nguyên Thương, cơ hội còn rất nhiều.
Truyện khác cùng thể loại
117 chương
30 chương
60 chương
126 chương
95 chương
17 chương