Công Chúa Tha Mạng
Chương 110
<img alt="" src="http://i.imgur.com/sCtdfP1.jpg" data-pagespeed-url-hash=2622696999 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Nguyên Thương ôm chặt lấy nàng, lấy ra một viên thuốc màu đỏ sậm đút cho nàng.
Cố Nguyệt Mẫn một ngụm nuốt xuống, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, vẫn oán trách cười nói: "Ngươi tới muộn, phạt ngươi nằm dưới!
Nguyên Thương thấy nàng không lo lắng cho bản thân, lại còn tâm tư nói giỡn, chắc là bị thương rất nặng! "Đừng nói nữa!" Nguyên Thương cho nàng ngồi tựa vào cây cột bên cạnh, một cước đá văng tên tiểu thái giám kia, tiểu thái giám bị đánh vào cột, nhất thời chỉ còn nửa hơi thở.
Hoàng đế thấy Nguyên Thương mang theo Kinh Lôi đao, hai mắt đỏ bừng nhìn hắn, cảm giác Nguyên Thương giống như một con sói đang rình mồi.
Hoàng đế nhíu mày nói: "Kì Nhi, ngươi dám khi quân phạm thượng? Không sợ trẫm diệt cửu tộc nhà ngươi?" Hoàng đế dù sao cũng xuất thân từ nhà tướng, tuy rằng sống an nhàn sung sướng nhiều năm, nhưng cổ khí thế trấn tĩnh được rèn đúc từ chiến trường vẫn còn, mặt không đổi sắc trừng Nguyên Thương.
"Cửu tộc có liên quan gì đến ta?" Nguyên Thương nhìn Hoàng đế, cười châm chọc, "Ai dám thương tổn Mẫn nhi, ta sẽ khiến hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!"
Đời này, đây là lần thứ hai Nguyên Thương không che giấu được sát khí của mình.
Lần đầu tiên, là ở dưới tường cung lúc Sở vương phản loạn, nhìn thấy mũi tên kia xuyên qua ngực Trúc Ngữ, đính ở bên hông Cố Nguyệt Mẫn.
Cố Nguyệt Mẫn tựa vào cột, trước mắt cảnh sắc máu chảy đầm đìa, máu tươi giống như lửa nóng có nhiệt độ, chiếu rọi khiến tim nàng đập nhanh, rồi lại thấy ấm áp.
Cố Nguyệt Mẫn không biết là tự giễu hay vui vẻ - mỗi lần, gặp phải nguy hiểm, Nguyên Thương đều xuất hiện.
Lúc ở Bạch Mã Tự, khi nàng gặp nguy hiểm mà tuyệt vọng, Nguyên Thương từ trên trời giáng xuống, khiến nàng tim đập thình thịch; trên tường hoàng cung, khi nàng gặp nguy hiểm, kỳ vọng không muốn chết, Nguyên Thương không được gọi mà lại tới đúng lúc, khiến nàng cảm động, tâm đều đau; Hôm nay bị ám vệ vây công, đã không còn là tuyệt vọng hay kỳ vọng, mà là chờ đợi, nàng biết, nàng ấy tất nhiên sẽ trở lại, dù là chỗ nào đi nữa.
Không liên quan đến nguy hiểm bao nhiêu, chỉ biết nàng vô luận thế nào cũng sẽ không thay lòng đổi dạ. Cố Nguyệt Mẫn lúc này tư duy có chút bay xa, nếu có một ngày, gặp phải chuyện lông gà vỏ tỏi cũng phải chờ nàng đến bảo hộ, thì ấm áp biết bao, hạnh phúc biết bao, khiến người ta muốn chìm đắm biết bao?
Cố Nguyệt Mẫn nghĩ, hôm nay mình gặp nạn chịu thương là đáng - ai bảo nàng đến giờ còn muốn thử Nguyên Thương? Dù sao cũng muốn thử xem, nàng ấy có thể vì gia tộc mà chùn bước hay không, có thể không chút do dự mà đứng bên cạnh nàng hay không!
✣ ✣ ✣
"Lý tưởng của ta cùng tình cảm của ta với ngươi, lấy thủ đoạn của ta, sẽ có thể vẹn toàn đôi bên; Cho dù không thể vẹn toàn đôi bên, vinh quang hoàng thất, dân chúng thiên hạ, cũng sẽ có nhiều con cháu Cố thị quan tâm, ngươi sao có thể nghĩ rằng, ta chắc chắn sẽ bỏ ngươi mà cô thủ hoàng thành?"
"Thập Tam, ngươi phải nhớ kỹ, từ ngày ở Bạch Mã Tự bắt đầu, ngươi ở trong lòng ta, đã nặng như Thái Sơn. Không được hoài nghi, không được dao động. Ai bảo ta đã động chân tình? Chỉ có thể theo tâm tư tiểu nhi nữ của mình, phụ người trong thiên hạ cũng sẽ không phụ ngươi... "
✣ ✣ ✣
Nàng đường đường là Công chúa Đại Yến ở Gia Hưng làm ra hứa hẹn thiên hạ cười chê như vậy, dựa vào cái gì Nguyên Thương không thể làm chuyện tương tự? Dựa vào cái gì không thể vì nàng mà dứt bỏ gia tộc?
Có lẽ, hành động này căn bản không phải là thử, mà chỉ đơn thuần là tính tình tiểu nhi nữ phát tác, muốn nhìn người trong lòng vì nàng sốt ruột? Hay là nàng càng lúc càng nhỏ nhen, biết rõ địa vị của nàng trong lòng người ta nhưng cũng muốn đem ra so với Tô gia một lần?
Ai nha, nàng cũng không biết nữa!
Dù là gì đi nữa, hiện tại nàng rất vui vẻ. Tuy rằng vết thương phía sau lưng đau nhức dữ dội.
Bây giờ, nàng rốt cục hiểu được, cảm giác của mẫu thân năm đó khi nằm trên giường bệnh.
Cố Nguyệt Mẫn thích mưu định rồi hành động, hiểu rõ ràng, suy nghĩ cẩn thận, sau đó nghĩa vô phản cố[ không chùn bước ] nhìn bố cục, đem chính mình thành một quân cờ, muốn một lần sẽ thành công. Cung đình tranh đấu như vậy, triều đình phản loạn như vậy, tình ý của nàng cũng như vậy - nàng không ngừng nghĩ, không ngừng suy tính, như rượu được ủ lâu năm, càng ngày càng thuần, càng ngày càng thơm, càng ngày càng say lòng người.
Nàng nghĩ đến lúc ban đầu Nguyên Thương trốn tránh, sau đó giãy dụa, rồi bất kể nàng đi bao xa, cũng đều trở về. Tình cảm của nàng đơn giản dễ hiểu như vậy, giống như lời nàng đã nói khi uy hiếp Sở vương:
✣ ✣ ✣
"Kiếp này ta vốn hai bàn tay trắng, duy nhất trọng yếu chỉ có một mình nàng, ai dám động nàng, ta sẽ khiến cho người đó thống khổ hơn ta một ngàn lần, một vạn lần!"
"Có thể khiến người ta nổi điên, không phải chỉ có ngôi vị Hoàng đế!"
✣ ✣ ✣
Hai mắt lạnh lùng thị huyết, quyết tuyệt không chút che giấu, biểu đạt sát ý trong lòng, Hoàng đế nhìn Nguyên Thương cười lạnh không chút ngưỡng vọng [ kính trọng, ngưỡng mộ ] và kính sợ hoàng quyền, chỉ có điên cuồng vì bị chạm nghịch lân [ điểm mấu chốt ].
"Ai dám thương tổn Mẫn nhi, ta sẽ khiến hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!"
Cố Nguyệt Mẫn nhìn Hữu Hộ Pháp bỗng nhiên xuất hiện, cùng bốn tên ám vệ, lần thứ hai xông tới, nàng chiếm hết thượng phong, không có chút mệt mỏi, ngược lại càng đánh càng hăng, càng đánh càng mạnh.
Bí mật võ học của Thiên Cơ Môn, nếu Cố Nguyệt đến bây giờ còn đoán không ra, nàng còn có thể là Cố Nguyệt Mẫn sao?
Nguyên Thương mỗi lần đánh bại một tên ám vệ, liền dùng tay bóp cổ hắn, ám vệ liền chỉ vào nàng, trong mắt lộ ra khủng hoảng, "Ngươi... Yêu quái, yêu quái!"
Rốt cục có người trước lúc chết kịp hô to: "Cẩn thận! Nàng hút nội lực!"
Kinh Lôi đao của Nguyên Thương chỉ vào người duy nhất đang đứng - Hữu hộ pháp cùng với Tả hộ pháp bị độc phát xanh cả mặt, Hoàng đế rốt cục lộ ra sợ hãi.
Hắn từng dẫn thiên quân vạn mã rong ruổi sa trường, hắn từng chính biến cung đình [ đảo chính, giành chính quyền ] giết người thành đống, hắn nay lại quân lâm thiên hạ [ đứng đầu thiên hạ ], có nguy hiểm gì chưa gặp qua?
Chỉ là, hắn sống an nhàn sung sướng nhiều năm, đã muốn, già đi.
"Phụ hoàng." Cố Nguyệt Mẫn không có vì thành công mà vui sướng, ngược lại mang theo chút thê lương, "Người bảo bọn họ dừng tay đi!"
Hoàng đế sắc mặt càng thêm trắng, trong nháy mắt giống như già đi mấy chục tuổi, sắc mặt thay đổi, "Ngươi nghĩ bắt được trẫm là xong sao? Không khỏi quá coi thường trẫm!"
Cố Nguyệt Mẫn lộ ra ý cười như đã dự tính được, "Phụ hoàng, người đừng quên, ta là nữ nhi của mẫu hậu, nếu không nắm chắc, ta có thể dễ dàng phạm hiểm [ làm chuyện nguy hiểm ]?"
----------------------
Không đến thời gian nửa nén hương, Tả thống lĩnh Long Võ Quân - Ân Khiếu mang theo cấm vệ quân đuổi tới, mấy trăm cấm vệ quân vây quanh tẩm cung Hoàng đế, vừa nói vừa chạy vào trong, "Bệ hạ! Vi thần cứu giá chậm trễ..."
Lời còn chưa dứt, đã nghẹn trong cổ họng.
Cảnh tượng trong tẩm cung là như thế nào?
Sáu thị vệ mặc y phục đen ngã xuống đất, một tên thái giám ngã cạnh cột, Hữu hộ pháp của Hoàng đế cung kính đứng ở bên cạnh Hoàng đế, Minh Huy Công chúa quỳ gối trước giường Hoàng đế, trên lưng máu tươi ướt vạt áo. Hoàng đế dựa vào long tháp, mặc áo ngủ bằng gấm, buông sa liêm [ mành che ] che khuất tầm nhìn.
"Ai cho ngươi vào đây?" Hoàng đế thanh âm suy yếu vì bệnh kèm theo tức giận.
Ân Khiếu nhanh quỳ xuống đất, nói: "Bệ hạ thứ tội! Vi thần là đuổi theo Phò mã mà đến!"
"Thích khách chạy rồi mới đến, còn cần ngươi để làm gì?" Một chén trà từ sau rèm ném tới, vỡ ở trước mặt Ân Khiếu.
"Vi thần vô dụng! Thỉnh bệ hạ trách phạt!"
Hoàng đế tựa hồ nói chuyện mất sức nên không thoải mái, ho khan vài tiếng, mới nói: "Vừa rồi Tô Kì muốn ám sát, đã bị Tả hộ pháp đuổi theo, ngươi dẫn theo người ở trong thành đuổi bắt!" Nói xong tức giận nói với Cố Nguyệt Mẫn đang quỳ trên mặt đất: "Nhìn xem Phò mã của ngươi làm được chuyện tốt gì! Ngày mai trẫm sẽ hạ chiếu cho các ngươi hòa ly [ ly hôn ]!"
Cố Nguyệt Mẫn vẻ mặt đau thương u sầu, muốn rơi lệ, nói: "Không cần - phụ hoàng, nhi thần có chết cũng không muốn hòa ly!"
"Phản phản..." Hoàng đế nói được một nửa, bỗng nhiên dừng lại, mắng, "Ân Khiếu, ngươi còn đứng ở đây làm gì?"
Hoàng đế có thói quen thích đập vỡ tách trà, cận thần thân tín như Ân Khiếu cũng biết, chỉ khi hắn tức giận cực kỳ thì mới làm như vậy, vì thế nhanh chóng dập đầu tạ tội rồi lui ra.
Ân Khiếu rời khỏi, mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp, chỉ thấy thấp thỏm không yên nhưng đem không thích hợp này hoàn toàn che giấu. Ai cũng đều biết, gần vua như gần cọp, có một số việc không biết nhưng trăm phương nghìn kế [ tìm đủ mọi cách ] muốn biết, ví dụ như chuyện Hoàng đế phái ngươi làm, chuyện Hoàng đế muốn ngươi làm; Mà có một số việc, dù biết nhưng vẫn phải làm bộ như không biết, ví dụ như, chuyện xấu của hoàng gia.
Phò mã tạo phản, Hoàng đế khó xử Công chúa, bề tôi ở ngoài như hắn nhìn thấy, chẳng phải rất không ổn? Nếu bổng một ngày Hoàng đế cả thấy " chuyện xấu " này phải che giấu đi, có phải hay không sẽ đem hắn diệt khẩu?
Ân Khiếu che giấu bất an trong lòng mà rời đi, Hoàng đế mở miệng phân phó Hoàng công công gọi người đến dọn dẹp tẩm cung, rồi đuổi mọi người đi, chỉ để lại Công chúa và Hữu hộ pháp.
Lúc này, một bóng người nhảy ra từ sa liêm [ mành che ]của Hoàng đế, ôm lấy Cố Nguyệt Mẫn, xoa nhẹ đầu gối của nàng, đem nàng ngồi trên long tháp bên kia, nói: "Mẫn nhi, có chỗ nào khó chịu không?"
Cố Nguyệt Mẫn nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn Hoàng đế.
Long tháp ước chừng gấp sáu lần chiếc giường hai người, nằm mười người cũng không thành vấn đề. Cha con hai người, một người mặc long bào cũng là tù nhân, một người cả người máu tươi cũng là người thắng cao cao tại thượng.
Vừa rồi, Hoàng đế nhìn Ân Khiếu quỳ gối cách đó không xa, há mồm muốn kêu, lại không nói nên lời, thân thể bị điểm huyệt không thể nhúc nhích. Dù sao cũng là Hoàng đế, hắn chậm rãi ngậm miệng lại, chỉ có ánh mắt thay đổi khó hiểu.
Nguyên Thương từ long tháp lôi ra thi thể của Tả hộ pháp, muốn thối rữa thiên sang bách khổng [ nghìn vết lở loét trăm lỗ hổng: bị phá hủy nghiêm trọng ], tùy ý dùng tấm thảm bọc lại nhét ở sau giường. Xé xuống hai mảnh vải, bịt kín hai mắt của Hoàng đế cùng Hữu hộ pháp, rồi mới tiến tới, cẩn thận cởi y phục của Cố Nguyệt Mẫn, giúp nàng thoa dược.
Hữu Hộ Pháp bị điểm huyệt đạo, đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích. Mùi máu tươi trong tẩm cung im lặng khiến người ta không biết phải làm sao.
"Hữu hộ pháp, ngươi là người thông minh." Cố Nguyệt Mẫn tựa vào người Nguyên Thương, tùy ý Nguyên Thương cẩn thận thoa dược cho mình, động tác vô cùng mềm nhẹ, trong dược có chứa thuốc tê, đau đớn dần dần giảm bớt.
Hữu Hộ Pháp thấp giọng nói: "Là công chúa cao minh, Phò mã võ nghệ cao cường, thuộc hạ không bằng."
"Ta biết Tả hộ pháp đầu phục ai." Cố Nguyệt Mẫn ở trong lòng Nguyên Thương thoải mái khẽ hừ một tiếng, nói, "Hữu hộ pháp thân là Tiên Thiên cao thủ, nhất định biết kẻ thức thời là trang tuấn kiệt [ hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi ]!"
Hữu hộ pháp dư quang hướng về phía Cố Nguyệt Mẫn. Hắn không biết Cố Nguyệt Mẫn là thật sự hiểu nội tình bên trong, hay là phô trương thanh thế. Nhưng giọng nói của nàng tùy ý bình tĩnh như thế, khiến người khác không thể không tin. Hơn nữa, cho dù là giả, có liên quan gì đến hắn? Đơn giản cũng chỉ là người đứng sau của mấy vị Hoàng tử đối nghịch với huynh muội Cố Duệ, tra một cái liền sáng tỏ.
Hữu Hộ Pháp nghiêm trang nói: "Thuộc hạ thân là ám vệ Hữu hộ pháp, sinh là người của hoàng thất, chết là ma của hoàng thất, sao có thể tự mình làm chủ? Thuộc hạ chỉ biết, chức trách của thuộc hạ đó là bảo hộ an nguy của Hoàng đế cùng Hoàng đế tương lai."
Hữu hộ pháp lời nói đường hoàng chính nghĩa lẫm nhiên [ hào hùng ], bốn chữ " Hoàng đế tương lai " âm điệu càng thêm nặng, thay đổi rõ ràng như vậy, nhưng lại không khiến người khác cảm thấy hắn là " cỏ mọc đầu tường " *.
--------------------------
( * ) Cỏ mọc đầu tường: cỏ mọc trên đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa theo gió.
Ý chỉ: người lập trường không kiên định.
--------------------------
"Vậy làm phiền Hữu hộ pháp chăm sóc."
Có Hữu Hộ Pháp đầu phục, ám vệ hoàng gia đều nằm trong tay, từ từ khống chế võ lực trong cung. Cấm vệ quân sao... Nguyên Thương có thể thay đổi giọng nói, người nào trong thiên hạ có thể đoán ra?
Truyện khác cùng thể loại
117 chương
30 chương
60 chương
126 chương
95 chương
17 chương