Công Chúa Tha Mạng
Chương 11
Cánh tay trái đã bắt đầu có chút tê dại. Không biết là loại độc dược gì. Nguyên Thương dù ở hiện đại, cũng coi như là thầy thuốc cao cấp, trung tây y đều biết một chút, đặc biệt là dùng độc, giải độc và châm cứu, nàng lại đi theo Tào cũng học được một thân bản lĩnh. Xuyên đến nơi đây dù mới trong khoảng thời gian ngắn, nhưng sát thủ trời sinh cảm giác nguy cơ nên nàng tiến hành đặc huấn đồng thời cũng phối trí một ít dược vật tăng cường sức chống cự cho thân thể, đặc biệt khả năng kháng độc. Nhưng dùng dược mới một thời gian ngắn, chỉ có thể miễn cưỡng giảm bớt thời gian độc dược phát tác, nếu hoạt động mạnh, không thể nghi ngờ sẽ làm cho thời gian độc dược phát tác nhanh hơn.
Nguyên Thương từ trong bao lấy ra chừng mười cái túi nhỏ, theo từng cái túi nhỏ lấy ra một chút thuốc bột đặt trên tảng đá, sau đó cắt ngón áp út bên tay trái, đem máu nhỏ giọt trên mỗi nắm thuốc bột. Máu ở trên thuốc bột bắt đầu biến sắc, có đọng lại thành màu đen, có dần dần biến thành màu xanh, có cái biến thành màu vàng... Nguyên Thương cẩn thận quan sát tình huống thuốc bột chuyển màu, trong lòng đối độc dược thành phần đã hiểu rõ, vì thế thu hồi thuốc bột cùng ngân phiếu, cất vào bao cột vào bên bắp chân phải, tiểu đao cắm ở bên chân trái, bắt đầu lên đường.
Nguyên Thương tuy rằng không phải võ lâm cao thủ, nhưng võ lâm cao thủ cũng chưa chắc là đối thủ của nàng, đối phó bình dân bách tính càng dư sức. Vi hồ ở ngoài hoàng thành, ở đây có vạn mẫu ruộng đều thuộc sở hữu quan lại triều đình, tá điền vô số. Nguyên Thương âm thầm tiến vào sân nhà của một quản sự trộm một bộ y phục. Đương nhiên, đừng hy vọng một sát thủ có giác ngộ về đạo đức để lại bạc đi.
Lúc gần đi, Nguyên Thương chợt cảm thấy có ánh mắt nhìn nàng. Nàng mặt hiện sát khí nhìn qua, lại nhìn thấy một cái hai ba tuổi, nữ hài tử gầy như que củi, cắn cắn ngón tay, nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt linh động, có chút sợ người lạ trốn ở một hốc hẻo lánh phía xa. Tiểu cô nương quần áo rách bươm, lộ ra tay chân, cùng cái cổ chỗ nào cũng có vết thương cũ mới không đồng nhất.
Gần trong gang tấc có thể làm cho sát thủ không phát hiện ra được, có hai loại người, một loại là tuyệt thế cao thủ giỏi về ẩn núp, một loại là trẻ con thuần khiết vô hại. Nguyên Thương nhìn nàng, giống như nhìn thấy bản thân lúc trước. Khi đó, nàng cũng dùng ánh mắt như vậy, nhìn Linh Đại nhân cùng Vu Linh Đại tỷ, sau đó, Đại tỷ vươn tay hướng về phía nàng.
Vì thế, ma xui quỷ khiến, Nguyên Thương tiến lên ôm lấy đứa nhỏ. Tiểu cô nương một chút cũng không phản kháng, im lặng dựa vào vai nàng, một thân vết bẩn cọ xát vào quần áo nàng.
Nguyên Thương ôm tiểu cô nương, chạy suốt, không ngừng nghỉ, hai canh giờ sau, đi đến một cái trấn nhỏ.
Lúc này trời đã gần đến hoàng hôn.
Nơi này tuy là cái trấn nhỏ, nhưng bởi vì ở gần kinh thành, vẫn như cũ tương đối đông đúc. Nguyên Thương tiến vào trấn nhỏ, gặp cách đó không xa có một y quán, đang muốn đi vào, đã thấy một đội binh lính hùng hổ khí thế đi đến.”Tránh ra tránh ra! Bắt khâm phạm đây!” Này đám binh lính chia nhau phân tán, trực tiếp vọt vào cửa hàng, tửu điếm, nhất nhất đối chiếu với bức họa bên tay, gặp người thì bắt giữ. Có hai tên binh lính vọt vào bên trong y quán, nói:“Đều nghe kỹ cho ta! Có người đến cầu y, nếu là thương do đao kiếm lập tức báo cho quan phủ, ai dám giấu diếm, đều coi như đồng phạm xử phạt! Có nghe thấy không?“.
Đại phu trung niên trong y quán bị hắn nắm cổ áo, không nói ra lời. Đệ tử ở bên cạnh lão thầy thuốc vội vàng nói:“Vâng vâng vâng! Quan gia, chúng ta nhất định không dám bao che khâm phạm!“.
Nguyên Thương thấy vậy, ôm tiểu cô nương tránh ở ven đường, cúi thấp đầu.
Chỉ chốc lát sau, binh lính dán hai bức họa trên vách tường trên cạnh đường. Nguyên Thương liếc mắt nhìn một cái, gặp trong đó cùng chính mình có vài phần tương tự. Một bức họa khác là một nữ tử khoảng hai mươi tuổi, diện mạo bình thường, có chút thanh tú, cô nương này, xem hình dáng khuôn mặt, nhưng thật ra cùng với nữ thích khách bị chính mình bắn rơi xuống thuyền phảng phất trùng khớp.
Nguyên Thương trong lòng có chút an tâm. Chuyện nàng mất tích còn không có công bố ra ngoài. Chính là, bức họa kia chỉ sợ là xuất từ tay Công chúa, quá giống đi, về sau chỉ sợ càng phải cẩn thận hơn. Hiệu thuốc y quán này tạm thời không thể vào, nhưng độc trên người càng lúc càng ngắm sâu, không lấy được dược liệu như thế nào giải độc?
Sắc trời dần tối, y quán đóng cửa sớm không tiếp tục buôn bán.Có người muốn xem bệnh nhưng sợ xui xẻo có thể bị bắt, tình cảnh như vậy, dân chúng sợ hãi quan sai, tình nguyện không xem bệnh, quán mở không có bệnh nhân, dứt khoát đóng cửa.
Nguyên Thương nhìn tên đại phu trung niên và hai học đồ của hắn từ y quán đi ra, liền bám theo phía sau.
Ba người đi về phía Tây của trấn, đi qua một cánh ruộng đồng và núi nhỏ, liền thấy một ngôi nhà cũ bên cạnh phiến rừng. Trên bãi đất trống ngoài viện phơi rất nhiều rể cây, thảo dược.
Đến sân, hai cái học đồ chắp tay hành lễ từ biệt đại phu trung niên, sau đó lại hướng trấn trên đi về. Trung niên đại phu đẩy cửa viện ra, đứng trước cửa nội viện, cũng không đi vào, mà chắp tay hướng trong viện cúi người hành lễ, nói:“Sư phụ, đồ nhi đã trở về!“.
Bên trong cánh cửa vang lên một thanh âm một lão nhân ”Ừ” một tiếng, nói:“Hôm nay như thế nào trở về sớm như vậy?“.
Trung niên đại phu hướng phía cửa đóng, nói:“Hôm nay quan binh bắt người, làm người trong trấn hoảng sợ, đệ tử thấy không ai dám đến xem bệnh.“.
“Ngươi vào nói tỉ mỉ cho ta một chút!” Này thanh âm tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng trung khí mười phần, vô cùng khoẻ mạnh.
Trung niên đại phu lúc này mới vào trong nội viện.
Nguyên Thương đem trong lòng tiểu cô nương thả xuống, giấu trong bụi cây rậm rạp, ra dấu tay, tiểu cô nương này đã theo nàng nửa ngày, nhìn nàng ra dấu như vậy có thể hiểu ý, lập tức nhu thuận gật gật đầu.
Nguyên Thương hiện tại hành động đã muốn gắng hết sức, không có biện pháp đứa nhỏ leo tường, nếu không cũng sẽ không mạo hiểm đem đứa nhỏ để ở nơi này. Nhưng mà, theo nàng thấy, này cũng không có gì, nàng khi còn bé, nguy hiểm gì không gặp qua?
Trước khi đi, nàng rắc một chút thuốc bột vô sắc xung quanh tiểu cô nương, sau đó mới tiến về phía cửa nhà của đại phu kia.
Nhà cửa đã cũ kỹ, nhưng cũng rất sạch sẽ. Tiến vào là thấy một mảnh sân bằng phẳng, trên đất cùng ngoài cửa đều phủ kín đủ loại dược liệu. Chung quanh sân có rất nhiều giá gỗ, gầu xúc, bên trong cũng đồng dạng chứa đầy dược liệu. Toàn bộ sân đều nồng đậm mùi thuốc. Có hai bé trai ở trong viện, một đứa quét tước, một đứa khác ở viện thổi lửa nấu nước.
Nguyên Thương nhìn kỹ một chút, trong đó cũng không có chứa dược liệu nàng cần.
Nàng vốn mặc y phục vải thô, trên mặt trên người đều mang bụi bặm phong trần, cũng không làm người khác chú ý, tiểu nam hài ở trong góc tường chuyên chú làm việc, mặc cho nàng lặng lẽ tiến vào.
Vào trong nội viện, nhìn thấy trong viện một lão nhân đang ngồi ở một mảnh dược vườn phân phối dược liệu, trung niên đại phu khom người ở bên cạnh tường thuật sự việc trong trấn.
Nguyên Thương liếc mắt, thấy vườn dược kia có nhiều dược liệu quý báu, được phân loại. Bất quá, vẫn không thấy dược mà nàng muốn.
---------------------------------
P/S: Mình rất thích cô bé này ~( > 0
Truyện khác cùng thể loại
117 chương
30 chương
60 chương
126 chương
95 chương
17 chương