Công chúa phải ngoan một chút
Chương 19
Chương 19: Cố lên
Xúc cảm chân thật kia- nóng ấm lại rắn chắc, cảm giác lồi lõm thật rõ ràng, theo cơ thể căng chặt của anh nó càng trở nên cứng rắn. Chỉ là... âm thanh của Nguyên Trạch truyền đến từ đỉnh đầu, không còn ôn nhuận như vừa rồi mà lại mang theo vài phần trầm thấp, anh gọi tên cô: "Chúc Yểu..."
Mặt Chúc Yểu lập tức nóng bỏng, khác với loại thẹn thùng lúc bình thường khi thấy anh, lúc này cô ngay lập tức "Bụp" một cái, cả người nháy mắt như bị nấu chín.
Bàn tay nhanh chóng thu lại như bị điện giật, trong đầu hỗn loạn xoay chuyển tìm từ, vài giây sau, Chúc Yểu chột dạ, gian nan nhả ra mấy chữ từ kẽ răng: "Tớ... tớ chỉ là muốn giúp cậu chỉnh lại quần áo." Cô thật sự không có ý sàm sỡ anh đâu. Cô sống trong thâm cung mười bảy năm, ngay cả ngón tay của trai lạ cũng chưa chạm qua, vậy mà, vậy mà lại đường đột đi sờ soạng bụng của anh. Nhưng mà quả thực, tay của cô đã đụng vào nó.
Giọng nói của Nguyên Trạch rất bình tĩnh: "Được rồi."
Chúc Yểu ngơ ngẩn một chút mới hiểu được ý anh muốn nói là đã gỡ được tóc bị mắc kẹt rồi. Cô lúng túng cắn môi, "Ừ" một tiếng, sau khi ngồi thẳng người, bàn tay lại luống cuống nắm chặt cây bút, kéo khóa túi đựng bút vào, lại mở ra, lại kéo vào, lại mở ra. Lặp lại vài lần như vậy, chuông vào lớp cũng vang lên rồi.
Cô lấy sách giáo khoa tiết này từ trong gầm bàn ra xong mới lấy hết can đảm lặng lẽ liếc trộm Nguyên Trạch ở bên cạnh một cái.
Anh đang cúi mặt, nhìn không rõ vẻ mặt. Chúc Yểu suy nghĩ một chút, mở tập nháp và túi đựng bút trong tay ra, viết một hàng chữ, sau đó mặt hướng về phía bảng đen, tay phải chậm rãi đẩy tập nháp qua...
Đẩy đến trong tầm tay của Nguyên Trạch.
Nguyên Trạch cúi đầu nhìn, trên mặt giấy là một hàng chữ nhỏ sạch sẽ thanh tú:
[Tớ không phải cố ý muốn sờ cậu.]
Ánh mắt anh chậm rãi hướng lên trên, cuối cùng dừng ở sườn mặt trắng nõn của tiểu công chúa, Nguyên Trạch cầm bút, viết tiếp một dòng chữ trên tập nháp sau đó học theo động tác nhỏ của cô, đẩy tập nháp qua.
Chúc Yểu thoạt nhìn như đang rất trấn định nhưng ở trong lòng lại hoảng muốn chết rồi, nhìn thấy anh cúi đầu viết chữ lại càng khẩn trương đến không dám thở. Chờ đến khi cô cúi đầu nhìn, lập tức thấy, phía dưới hàng chữ nhỏ của cô có dòng chữ của anh đáp một câu:
[Không có việc gì, chuyên tâm nghe giảng đi.]
Nhìn dòng chữ của anh chỉnh tề xếp cùng với hàng chữ nhỏ của cô làm cho cô có một cảm giác như đang chat WeChat với anh vậy.
Được rồi. Chuyên tâm nghe giảng. Chúc Yểu thu lại tập nháp, chỉ là... bây giờ cô không chuyên tâm được, phải làm sao đây...
Nguyên Trạch cầm bút ghi lại những kiến thức trọng điểm cần ghi nhớ, cúi đầu một lát mới chậm rãi nghiêng đầu qua, theo thói quen định nhìn thoáng qua... Chỉ thấy tiểu công chúa bên cạnh như đang thất thần, đầu hơi cúi thấp, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm tay trái của cô... Mười đầu ngón tay thon dài của cô gái nhỏ mềm mại lại trắng như tuyết, cực kì xinh đẹp.
Bàn tay kia vừa rồi...
Tay cầm bút của Nguyên Trạch chợt căng thẳng, quay đầu đi, trên mặt không hề có gợn sóng, chỉ có vành tai lại dần dần phiếm hồng. Càng ngày càng hồng.
...... Truyện được edit bởi [L.A]_Omerto và đăng tại lustaveland.com
Sau khi tan học về nhà, Chúc Yểu còn chưa vào nhà đã nghe thấy tiếng Tiêu Minh Châu truyền đến, phẫn nộ mà sắc bén.
Là bà nói với Chúc Tấn Ung: "Ngoan ngoãn ở nhà không phải là tốt rồi sao, hôm nay ông bị sao vậy? Ông không ngại mất mặt nhưng tôi ngại ông biết không!"
Có lẽ do thật sự rất tức giận nên Tiêu Minh Châu ngay cả giày cao gót cũng không đổi, tóc ngắn ngày thường chỉnh tề nay lại có chút hỗn độn.
Ngược lại, Chúc Tấn Ung chỉ ôm gối ngồi trên sô pha, cằm kê trên gối dựa, trên trán có dán một cái băng cá nhân. Ông cầm điều khiển từ xa, nhìn các kênh trên màn hình TV thay đổi, không dám lớn tiếng nói chuyện mà chỉ dám nhỏ giọng nói thầm: "Bà có thể ra ngoài hẹn hò với tình nhân cũ, tôi là chồng của bà, tại sao lại không thể xuất hiện ở đó? Chẳng lẽ tôi phải trơ mắt nhìn bà đội nón xanh cho tôi sao?"
Chúc Hằng ở bên cạnh cắn hạt dưa có lòng tốt nhắc nhở ông: "Ba, chú ý ngôn từ của mình."
Tiêu Minh Châu quả thực giận sôi máu.
Nhiếp Hoài Trăn là mối tình đầu của bà quả thật không sai, nhưng hiện tại mối quan hệ của bọn họ là trong trong sạch sạch, chỉ giống như tri kỉ. Nhưng Chúc Tấn Ung này lại luôn nghĩ theo hướng tiêu cực, hôm nay bà và Nhiếp Hoài Trăn đang cùng nói chuyện về việc sửa lại ký túc xá, trong lúc chuẩn bị đứng dậy đi toilet lại không cẩn thận vướng vào thảm nên Nhiếp Hoài Trăn mới có lòng tốt đỡ bà một phen. Lúc này Chúc Tấn Ung lại đột nhiên lao ra từ phía vách đối diện, không nói hai lời, lập tức đánh Nhiếp Hoài Trăn một đòn.
Nếu không phải bà bất đắc dĩ nói ra ông ta là chồng của bà thì chỉ sợ Chúc Tấn Ung hiện tại không phải êm đẹp ngồi trên sô pha xem TV như vậy mà là ngồi ở đồn công an rồi.
"Còn có con___"
Tiêu Minh Châu nhìn về phía con trai: "Không ngoan ngoãn đọc sách lại đi theo cùng ba con gây sự. Chúc Hằng, có phải con cảm thấy bây giờ không có ai quản con nên con có thể vui vẻ tự tại hay không?"
Không nghĩ tới lửa sẽ cháy đến người mình, Chúc Hằng khẩn trương khụ một tiếng, ngồi ngay ngắn lại, nhỏ nhẹ nhu nhược nói: "Mẹ, con cũng chỉ là..." Hắn đánh mắt nhìn Chúc Tấn Ung, biết ông cũng không có quyền lên tiếng đành phải chịu thiệt nhận lỗi: "Con cũng chỉ vì hạnh phúc của gia đình mình mà suy nghĩ."
Công việc cả ngày của Tiêu Minh Châu còn xử lý không xong, về đến nhà lại phải đối mặt với đôi cha con này, nhìn đã thấy phiền, nhịn không được dạy dỗ con trai: "Mẹ nói cho con biết, Chúc Hằng, nếu sang năm con không thi đậu đại học thì sau này mẹ sẽ để cho Yểu Yểu kế thừa gia sản này___"
Chúc Yểu đang đổi dép lê giật mình tại chỗ, khuôn mặt nhỏ mang vẻ ngoan ngoãn... Khi còn ở Đại Ngụy, anh hai kế thừa ngôi vị hoàng đế là việc thiên kinh địa nghĩa[1], mà hiện tại, cô căn bản không có ý muốn cùng anh hai tranh đoạt gia sản đâu. Chúc Yểu ngơ ngác ngẩng đầu, "Mẹ, con không muốn..."
[1] Thiên kinh địa nghĩa: chuyện đương nhiên.
"Con đồng ý." Chúc Hằng nói. Ở Đại Ngụy hắn vốn đã không muốn kế thừa ngôi vị, hoàng tộc nề hà như vậy, còn không bằng hắn đi làm một tên nam đinh, suốt ngày chỉ có thể căng da đầu không trâu bắt chó đi cày.
"Tôi cũng đồng ý." Chúc Tấn Ung nói theo một câu, đây cũng là ý của ông. Con gái ngoan ngoãn như vậy, so với ngày ngày phải xem sắc mặt của bà thím già này còn tốt hơn.
Tiêu Minh Châu tức giận đến ngực phập phồng, cảm thấy con trai cũng tùy hứng giống ba của nó, vì thế ánh mắt chuyển về phía con gái, giọng nói trong nháy mắt trở nên nhu hòa: "Yểu Yểu, con mau về phòng làm bài tập thật tốt, đọc sách thật tốt, làm cho mẹ có thể thở phào một chút đi.”
Nghĩ đến thành tích rối tung rối mù của mình, tay Chúc Yểu đang nắm quai cặp chợt căng thẳng, cảm thấy áp lực rất lớn.
Trở lại phòng, Chúc Yểu buông cặp sách, lấy sách bài tập bên trong ra đặt trên mặt bàn. Tiếp theo lấy ra di động, “Tách” một tiếng chụp lại chồng sách thật dày, cuối cùng học theo Tưởng Điềm Nha, đăng trạng thái tâm trạng: [Áp lực thật lớn nha.]
Khi cô chuẩn bị buông di động bắt đầu làm bài tập thì lại phát hiện mẩu trạng thái có thông báo mới. Chúc Yểu một lần nữa cầm lên điện thoại, mở ra thông báo.
Là Nguyên Trạch cho cô một “Like”, phía dưới còn bình luận một câu: [Cố lên.]
Cố lên.
Anh... Đúng lúc anh cũng đang chơi di động sao? Mặt Chúc Yểu đỏ lên, tay cầm di động nhịn không được nở nụ cười.
…… Truyện được edit bởi [L.A]_Omerto và đăng tại lustaveland.com
Sáng sớm, học sinh Hành Trung cõng theo cặp sách lục tục tiến vào cổng trường. Bộ kiểm tra kỷ luật- Trịnh Hàng đang đứng trước cổng kiểm tra thẻ học sinh.
Trước cổng trường, bốn năm nữ sinh đã dừng lại ở bên ngoài một hồi lâu, có một người được vây ở giữa, là một nữ sinh tóc dài chân dài eo thon. Trịnh Hàng biết người này, là bông hoa của ban 3 năm nhất, ở sơ trung dáng vẻ người này cũng rất nổi danh, người đẹp hát lại ngọt, nghe nói hồi nhỏ có đi học ba lê nên khí chất rất tốt.
Trịnh Hàng đương nhiên biết, bông hoa ban 3 năm nhất này không phải tới để nhìn mình. Cậu ta đứng thẳng người, nhìn thoáng qua bộ trưởng trong phòng bảo vệ… Không biết bông hoa ban 3 này làm thế nào lại biết được lịch trực ban của bộ trưởng, biết sáng nay là bộ trưởng của bọn họ trực ban nên cố ý tới chỗ này ôm cây đợi thỏ.
Chỉ là, nữ sinh kia lại thẹn thùng, cọ tới cọ lui mãi không dám qua đây. Cũng chỉ có tiểu học muội năm nhất mới có lá gan này, các nữ sinh năm hai năm ba ai mà không biết bộ trưởng của bọn họ là đóa hoa cao lãnh đúng chuẩn, ngay cả hoa hậu giảng đường Lâm Chỉ Y kia cũng không nắm được tâm anh thì càng không nói đến những nữ sinh khác.
Rốt cuộc, có một nữ sinh phía sau đẩy cô ta một chút, bông hoa ban 3 kia mới đỏ mặt, chậm rì rì bước qua cửa phòng bảo vệ.
Váy đồng phục Hành Trung chỉ vừa đến đầu gối, cô ta hình như đã cố ý sửa ngắn lại, làm cho cặp đùi trắng noãn lộ ra, hai chân lại thẳng dài, vì hàng năm khiêu vũ nên luôn có thói quen gót chân phải chạm nhau, nhưng thực ra như vậy lại không ảnh hưởng tới khí chất toàn thể của cô.
Nguyên Trạch ở bên trong, thân mặc đồng phục Hành Trung, cổ áo rộng chỉnh tề, màu lam càng tôn thêm vẻ tuấn lãng tự nhiên của thiếu niên. Người đẹp ban 3 kia nắm chặt sữa bò trong tay, giọng điệu đà gọi một tiếng: “Chào học trưởng.”
Nguyên Trạch nhấc đầu, ánh mắt lạnh nhạt, giọng điệu rất xa cách: “Có việc sao?”
Nữ sinh này ngày thường rất lớn mật hoạt bát mà nay lại bị ánh mắt của Nguyên Trạch đảo tới, rõ ràng vẻ mặt lạnh nhạt nhưng cô ta lại cảm thấy sức ép rất lớn. Nam sinh cao lớn anh tuấn, khí chất xuất trần này là một đối tượng rất khó cưa đổ, bằng không nữ sinh Hành Trung cũng sẽ không tùy ý để nam thần cực phẩm này vô chủ.
Cô ta dừng một chút, không nói cái gì, chỉ hướng về phía anh cười ngọt ngào, sau đó đưa hộp sữa bò trong tay qua… Gương mặt thiếu nữ ngượng ngùng, nhìn rất xinh đẹp.
Nguyên Trạch nhìn thoáng qua sữa bò trong tay nữ sinh rồi nói một câu: “Cảm ơn, nhưng mà tôi không thích uống sữa bò.”
Vẻ mặt Nữ sinh sửng sốt, ngượng ngùng thu lại tay, thẹn thùng nói: “Là em suy nghĩ không chu toàn, nam sinh đều không thích uống sữa bò…” Chỉ là cô ta không muốn từ bỏ, nắm chặt hộp sữa trong tay, lấy hết can đảm hỏi một câu: “Vậy học trưởng thích uống cái gì? Em đi mua cho anh.”
“Không cần.” Nguyên Trạch trả lời rất nhanh. Anh cúi đầu sửa sang lại tư liệu của bộ kiểm tra kỷ luật, cũng không để ý đến cô ta nữa.
Nói cho cùng vẫn chỉ là con gái, da mặt cũng mỏng, hai mắt thoáng chốc đã dâng lên sương mù, cắn cắn môi lập tức chạy đi.
Làn váy nữ sinh bay bay trong gió, mang theo nét thanh xuân. Trịnh Hàng chắp tay sau lưng, hơi có chút thương hương tiếc ngọc, thở dài lắc lắc đầu… Bộ trưởng của bọn họ quá tuyệt tình rồi.
Chúc Yểu bước xuống từ xe tư gia, khi đến cổng trường lại nhìn thấy Trịnh Hàng, biết cậu ta ở bộ kiểm tra kỷ luật có quan hệ tốt với Nguyên Trạch nên đi qua chào hỏi.
Chúc Yểu tươi cười cởi mở, đôi mắt đặc biệt xinh đẹp làm cho người khác cứ nhìn lâu vào đó một chút lại cảm thấy ngượng ngùng. Hai bên tai Trịnh Hàng hồng hồng gãi gãi đầu, nói: “Tiểu học tỷ, chào buổi sáng.”
Chúc Yểu mỉm cười gật gật đầu, đôi mắt vừa nhìn thoáng qua cửa phòng bảo vệ, lập tức thấy Nguyên Trạch cũng đang nhìn về phía bên này… Dường như anh luôn có thể liếc mắt một cái là có thể thấy mình.
Cô thẹn thùng thu lại ánh mắt, hỏi học đệ trước mặt: “Chị có thể vào đó nói chuyện cùng Nguyên Trạch một chút được không?” Anh hình như đang trực ban, không biết như vậy có làm phiền đến anh hay không.
Biết cô là bạn cùng bàn với bộ trưởng, hơn nữa bộ trưởng cũng rất chiếu cố cô cho nên Trịnh Hàng gật gật đầu: “Đương nhiên là có thể.”
“Ừ.” Chúc Yểu cười chạy chậm qua đó, khi bước vào cửa phòng bảo vệ, bước chân thả chậm một ít. Thấy cô đi đến Nguyên Trạch lập tức đứng lên, cúi đầu nhìn cô.
Nguyên Trạch lẳng lặng nhìn cô, không nói gì, khoé môi không tiếng động cong lên một độ cung nhỏ. Nhìn cô an tĩnh, tay giấu phía sau người, do dự trong chốc lát mới lấy cái kia đưa cho anh… Là một hộp sữa bò.
Tiểu công chúa thoạt nhìn có chút ngượng ngùng, đôi mắt trong trẻo nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Cái này cho cậu… ngày hôm qua, cảm ơn nước của cậu.”
Anh cho cô một chai nước, còn cô cho anh một hộp sữa bò.
Nguyên Trạch duỗi tay nhận lấy hộp sữa từ trong tay cô, rũ mắt nhìn tên sữa bò, lúc sau nhấc lông mi nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, nói: “Cảm ơn.”
“Không cần…” Chúc Yểu nhíu mày một chút, khẽ thì thào một câu, “Tớ còn lo lắng cậu không thích nó.”
“Không có.” Nguyên Trạch nắm chặt hộp sữa bò trong tay, nhìn vào mắt cô nói một câu rất có thâm ý, “… Tôi rất thích.”
---------------------------------------------------------------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Sữa tươi: Lừa đảo
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
5 chương
42 chương
20 chương
105 chương
51 chương
84 chương