Chương 18: Ngọt ngào Ánh mặt trời ngoài cửa sổ nghiêng nghiêng nhẹ nhàng chiếu vào phòng, nước trong chai nhựa đang phát sáng lấp lánh dưới ánh nắng, nhìn tinh khiết vô ngần.   Thật yên tĩnh.   Hai tròng mắt Chúc Yểu chăm chú nhìn chai nước hồi lâu, sau đó lặng lẽ chuyển sang phía sườn mặt anh... Nguyên Trạch đã bình ổn lại hơi thở, vẻ mặt bĩnh tĩnh trở lại, cúi đầu, khớp xương bàn tay chuyển động mở ra trang sách, hình ảnh yên tĩnh lại tốt đẹp. Chúc Yểu lặng yên không tiếng động thu hồi ánh mắt, rũ mi, cầm lòng không được hơi hơi mỉm cười, trái tim cũng nhảy "Thình thịch" "Thình thịch" theo, lòng xuân nhộn nhạo.   Nước còn chưa có uống mà cô đã cảm thấy... thật ngọt.   Giáo viên ngữ văn đang ở trên bục giảng gọi người đọc thơ cổ, tầm mắt quét một vòng phía dưới, sau đó dừng lại.   Tất cả học sinh đều ngẩng đầu, tinh thần phấn chấn, chỉ có nữ sinh bên cạnh Nguyên Trạch là cúi thấp đầu, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Nguyên Trạch là đối tượng chú ý trọng điểm của các giáo viên, nếu liên quan tới bạn cùng bàn với anh thì tự nhiên cũng sẽ lưu ý nhiều một chút. Vì thế gọi Chúc Yểu: "Chúc Yểu, đọc cả bài một lần..."   Ah?   Chúc Yểu hơi hoảng hốt ngoan ngoãn đứng lên, theo bản năng nhìn về phía Nguyên Trạch bên cạnh, đúng lúc anh cũng đang nghiêng đầu, tầm mắt hai người đối diện nhau. Đôi mắt trong sáng của cô khẽ giật giật, rời đi tầm mắt. Chúc Yểu đứng thẳng người bắt đầu đọc thơ:   “Trần Thanh: Thần vốn sinh ra đời bất hạnh, Chào đời tháng sáu đã mất cha, Bốn tuổi bơ vơ không còn mẹ, Người bà thương cháu số mồ côi, Nuôi nấng chăm lo thần bệnh tật, Chín tuổi thân tàn phận long đong…”   Đây là bài thơ 《Trần Thanh》của Lý Mật. Đối với Chúc Yểu mà nói, nếu so với những môn khác thì môn ngữ văn vẫn tương đối đơn giản.   Cô đọc rất trôi chảy, âm sắc ngọt mềm như được trộn lẫn với mật ngọt, nhè nhẹ từng hồi từng hồi, thấm vào lòng người.   Nguyên Trạch hơi nghiêng đầu, ngón tay tùy ý đặt trên trang sách, ánh mắt thâm thúy mà ôn hòa, nghiêm túc nghe cô đọc thơ...   Kỳ thật trước kia thành tích môn ngữ văn của Chúc Yểu không tính là kém, lúc đọc thơ cũng rất nghiêm túc, chỉ là do quá mức nhát gan, mỗi lần giáo viên gọi đến cô thì cô luôn bị vấp... càng sốt ruột thì càng dễ đọc sai. Giáo viên ngữ văn chỉ nghĩ cô không ôn tập thật tốt, hơn nữa hình thức Chúc Yểu tiến vào trường cũng rất đặc thù cho nên cũng không nói nhiều, chỉ là ánh mắt có chút thất vọng. Mà trên thực tế, cô ở trước mặt Tưởng Điềm Nha đọc thì lại hết sức trôi chảy.   Tựa như bây giờ, lần này Chúc Yểu đọc rất tốt, một hơi thông thuận đến hết, không tạm dừng.   Giáo viên ngữ văn hài lòng gật đầu, trên mặt mỉm cười nhàn nhạt, giọng điệu từ ái nói: "Đọc rất khá. Chỉ là... bài thơ này chính là lòng cảm kích của tác giả muốn bày tỏ với bà của mình, vì muốn phụng dưỡng bà mà không có cách nguyện trung thành với bậc đế vương. Cho nên___ bạn học Chúc Yểu, về sau đọc phải biểu cảm một chút, không cần cười ngọt đến như vậy..."   Phụt___ các bạn học trong lớp đều bật cười.   Vẻ mặt Chúc Yểu quẫn bách. Cô vừa rồi... có cười ngọt đến như vậy hay sao?   Chúc Yểu rũ đầu nhỏ, ngồi xuống tiếp tục nghe giảng bài.   Sau tiết hai là nghi thức kéo cờ, sau khi kết thúc, Chúc Yểu cùng Tưởng Điềm Nha đi WC. Trong WC nữ có rất nhiều người, trò chuyện rất ồn ào. Chúc Yểu ra ngoài trước, rửa xong tay liền đứng chờ Tưởng Điềm Nha. Bỗng nhiên xung quanh nổi lên một trận ồn ào, Chúc Yểu ngẩng đầu lập tức thấy Nguyên Trạch và Trình Gia Úy___   Trình Gia Úy là lớp phó thể dục của ban 9, có vóc dáng cao to cùng làn da màu lúa mạch khỏe mạnh. Mà Nguyên Trạch đứng ở bên cạnh hắn, làn da trắng nõn, rõ ràng hơi mảnh khảnh hơn, đầu cũng cao hơn Trình Gia Úy một chút. Hình như anh không chú ý tới cô, chỉ đi thẳng vào WC nam.   Có mấy nữ sinh ở bên ngoài che mặt cười ngây ngô, đỏ mặt nhỏ giọng nghị luận, giọng điệu vô cùng kích động:   "Quả nhiên đến WC ở tầng ba là lựa chọn sáng suốt, thật sự có thể gặp được Nguyên Trạch..."   "Thật không hổ danh là nam thần, khí chất thật đặc biệt, nhưng mà thoạt nhìn có hơi lạnh lùng."   "Làm sao bây giờ? Tớ cảm thấy nam sinh đi cạnh nam thần cũng rất đẹp trai nha. Hình như tên là Trình Gia Úy.”   Chúc Yểu nghĩ, hình như đây mới chính là nguyên nhân vì sao chỉ có WC ở tầng ba là đặc biệt đông người. Ngày xưa khi còn ở Đại Ngụy, cô cũng sớm đã nhìn quen những quý nữ hoàng thành đó, chỉ cần thấy Nguyên Trạch liền vứt bỏ liêm sỉ, hai má ửng đỏ, mặt phiếm đào hoa, hai chân nhũn ra như sắp đi không được...   Bên trong, Trình Gia Úy nghiêng đầu nói với Nguyên Trạch: "Mới vừa nãy có thấy cô bạn nhỏ cùng bàn của cậu hay không, trốn ở trong góc trông thật đáng yêu. Trước kia luôn không chú ý tới, hiện tại càng nhìn càng thấy xinh đẹp, tớ thấy, ngôi vị hoa hậu giảng đường của Hành Trung không sớm thì muộn cũng sẽ đổi chủ..."   Nói xong còn chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi, "Ngày hôm đó___ ôm cô bạn nhỏ cùng bàn của cậu cảm thấy thế nào? Có phải là rất mềm rất thơm... Ai za, đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tớ chứ, tớ đảm bảo tớ đối với cô ấy không có hứng thú, chỉ là là tò mò... tò mò thôi."   Trình Gia Úy là bạn học từ thuở nhỏ của Nguyên Trạch, bởi vì hai nhà ở gần nhau nên quan hệ cũng rất thân. Cho dù đã quen biết lâu như vậy nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, tên này hoàn mỹ đến không tìm ra bất cứ khuyết điểm nào. Thành tích vĩnh viễn duy trì ở vị trí số một, đến nỗi nhân phẩm tuy rằng rất hút hoa đào nhưng lại luôn cự tuyệt nữ sinh một cách sạch sẽ lưu loát.   Mãi cho đến gần đây, thái độ của người này đối với Chúc Yểu lại quá mờ ám.   Nguyên Trạch chưa từng bảo vệ cô gái nào như vậy.   Trình Gia Úy lại nói: "Đừng trách người anh em này không nhắc nhở cậu, kiểu thiên kim đại tiểu thư như Chúc Yểu rất đơn thuần, có không ít nam sinh đang nhìn chằm chằm cô ấy nha, nếu không phải bị anh trai của cô ấy gây trở ngại thì chỉ sợ cô ấy đã bị người cắm sừng không biết bao nhiêu lần rồi. Cậu nha, cũng đừng kéo dài thời gian, đừng để lâu quá, cẩn thận không để người khác tha đi mất.”   Nguyên Trạch hơi mân môi mỏng, trầm mặc.   Anh là loại người biểu đạt tình cảm rất hàm súc, có mười phần, thì sẽ giấu đi tám phần. Có lẽ do được giáo dục từ nhỏ, anh không muốn biểu lộ quá nhiều cảm xúc ra bên ngoài, không muốn lộ ra mọi thứ của mình. Đó là lúc còn ở trong triều đình, nhưng mà, phương thức này nếu sử dụng ở trong vườn trường đơn thuần này thì thật không có chút tác dụng nào.   Còn về phần tiểu công chúa… ánh mắt Nguyên Trạch thoáng chốc trở nên nhu hòa.   “Chậc chậc chậc.”   Trình Gia Úy ở bên cạnh bày ra vẻ mặt ta là bạn tốt, phe phẩy cái đầu bất đắc dĩ cho ra kết luận, “Nguyên Trạch, cậu xong rồi…”   …… Truyện được edit bởi [L.A]_Omerto và đăng tại lustaveland.com   Khi Nguyên Trạch trở lại phòng học, Chúc Yểu đang thảo luận bài toán với Triệu Khiêm Trác.   Cô nghiêng đầu, rất nghiêm túc nghe Triệu Khiêm Trác giảng bài. Biết Chúc Yểu rất kém môn toán nên cậu ta giảng thật sự rất kĩ, sau khi nói xong một bước nhỏ sẽ đều hỏi cô xem cậu ấy giảng có hiểu hay không. Mà tiểu công chúa khiêm tốn thỉnh giáo học tập của chúng ta rõ ràng rất vừa lòng với cách giảng bài của hắn. Đầu tiên là hơi hơi nhíu mày, chờ đến khi Triệu Khiêm Trác nói xong thì ánh mắt sáng lên, hiểu ra vấn đề…   Đôi mắt của cô linh động có thần, sự hiểu ra trong ánh mắt chính là lời khen không tiếng động lớn nhất đối với người giảng giải.   Tất nhiên, Triệu Khiêm Trác cũng thật hưởng thụ. Giảng xong một bài, thấy cô rũ mi mắt nghiêm túc ghi nhớ quá trình giải đề, cậu thật cẩn thận ngắm của cô, trong ánh mắt thiếu niên toát ra vẻ yêu mến, nhìn không sót cái gì… Nguyên Trạch nhìn cậu ta, ánh mắt lạnh dần, bỗng nhiên nhớ tới lời Trình Gia Úy vừa mới nói.   Cô là kiểu con gái thật dễ dàng được người khác yêu thích, có lẽ do hai đời đều được bảo vệ quá tốt, không có cơ hội tiếp xúc với nhiều người lắm cho nên chính cô cũng chưa ý thức được… cô khiến người ta yêu thích bao nhiêu.   Do làm bài quá nghiêm túc nên sau khi Nguyên Trạch ngồi vào bên cạnh thì Chúc Yểu mới chú ý tới anh. Cô cầm bút, ngẩng đầu nhìn anh một cái sau đó nói với Triệu Khiêm Trác: “Cảm ơn cậu, bây giờ tớ tự mình làm thử, lát nữa có gì lại hỏi cậu.”   Triệu Khiêm Trác rất sẵn lòng giảng bài cho cô, vừa rồi nhìn thấy cô đang cúi đầu, dáng vẻ hết đường xoay xở cho nên mới nhịn không được chủ động hỏi xem cô có muốn mình giảng bài cho không.   Hắn cười gật đầu: “Không thành vấn đề, nếu có chỗ nào không hiểu thì lúc nào cũng có thể hỏi tớ.” Toán chính là môn giỏi nhất của cậu, mà việc nam sinh thích làm nhất, chính là bày ra những mặt mình am hiểu nhất trước mặt nữ sinh.   Triệu Khiêm Trác xoay người lại, đứng dậy đến bình lọc nước bên kia rót nước.   Tay cầm bút của Chúc Yểu chậm rãi buộc chặt, nhẹ nhàng cắn môi, mặt hướng về phía Nguyên Trạch, hỏi: “Vừa rồi… chủ nhiệm lớp có tìm cậu hay không?”   Vẻ mặt Nguyên Trạch lạnh nhạt trả lời vấn đề của cô: “Không có.”   Sau đó lại hỏi: “Làm sao vậy?”   “Là…” Chúc Yểu hơi do dự, cuối cùng vẫn bị suy nghĩ trong lòng áp đảo, đôi mắt nhìn thẳng Nguyên Trạch, nhẹ nhàng nói, “Vừa rồi chủ nhiệm lớp tìm tớ, muốn tớ đổi chỗ ngồi, muốn tớ… ngồi cùng một bàn với Chu Tư Tề. Nhưng___ tớ không muốn.”   Cô nói, cô không muốn.   “Nguyên Trạch, nếu lát nữa chủ nhiệm lớp tìm cậu, muốn cậu đổi chỗ ngồi thì cậu… cậu đừng đáp ứng, có được không?”   Giọng của cô nhẹ nhàng nhưng lại rất kiên định. Đôi mắt chăm chú nhìn thẳng anh, nhất thiết muốn anh cho một cái đáp án. Giống như lúc trước ở văn phòng, thoạt nhìn cô là một người ngoan ngoãn mềm yếu, nhưng ở sâu trong xương cốt vẫn còn tồn tại một cỗ uy nghiêm của hoàng thất. Đã muốn làm việc gì, quyết định việc gì thì sẽ không nghĩ thay đổi, cũng sẽ không thay đổi.   Nguyên Trạch gật đầu: “Ừ.”   Một tiếng “Ừ” nhẹ nhàng kia, âm cuối hơi lên, này hoàn toàn khác với khí chất ôn hòa của anh, mà mang theo vài phần lười biếng mị hoặc… Trong lòng Chúc Yểu bị cào đến ngứa rồi.   Nhưng mà___   Nguyên Trạch nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Bình thường tôi giảng bài cho cậu, rất khó hiểu sao?”   Chúc Yểu lập tức lắc đầu, ánh mắt chắc chắn: “Không có, cậu giảng rất tốt.”   Phải không? Nguyên Trạch trầm mặc nhìn cô, không tiếng động dò hỏi.   Bởi vì vừa rồi Triệu Khiêm Trác giảng bài cho cô sao…   Chúc Yểu có thể cảm giác được, anh không vui. Tuy rằng vẻ mặt không có gì khác lạ nhưng cô ở gần anh lâu rồi nên vẫn có thể nhận ra được cảm xúc của anh có biến hóa.   Hoặc là nói, kỳ thật khi anh ở trước mặt cô, một ít cảm xúc vẫn rất rõ ràng.   Chúc Yểu cau mày, không biết nên nói như thế nào…   Nguyên Trạch từng là thái phó ở Đại Ngụy, dạy dỗ thái tử, chính là thiên tử tương lai. Việc truyền đạo thụ nghiệp hay giải thích thắc mắc đương nhiên là sở trường của anh, những lúc dạy cô cũng rất kĩ càng rất kiên nhẫn, chỉ là… Tay Chúc Yểu nắm chặt bút viết, là chính cô không biết cố gắng. Mỗi lần anh giảng bài cho cô thì luôn dựa thật sự gần, hô hấp của anh, mùi hương trên người anh…   Còn có khi cô ngẫu nhiên nâng mắt, thấy được dáng vẻ anh nghiêm túc chuyên chú, gần trong gang tấc…   Cứ như thế bảo cô làm sao có thể nghe hiểu? Đôi mắt đen thâm thúy nhìn về phía cô, đôi môi hơi mỏng mở ra, giọng nói trầm thấp trong trẻo hỏi cô có hiểu hay không. Thật ra một chút cô cũng không nghe lọt, định nói không hiểu nhưng lại không muốn ở trước mặt người mình yêu thầm tự làm mình xấu mặt. Cho nên cô chỉ có thể giả vờ hiểu ra, sau đó về nhà mới chậm rãi nghiên cứu.   Cô đường đường là công chúa Đại Ngụy nhưng ở trước mặt anh, cũng sẽ giống như những cô gái khác… bị anh mê hoặc đến thần hồn điên đảo.   Mặt Chúc Yểu tràn ngập uể oải, nhỏ giọng nhận sai: “Là do tớ không chú tâm.”   Nguyên Trạch cũng không có ý trách cứ cô.   Chúc Yểu lo lắng nắm chặt bút trong tay, một tay khác theo bản năng mà gảy túi đựng bút. Sau đó, một tiếng “Bộp” nhẹ nhàng vang lên, túi đựng bút đã nằm trên mặt đất. Cô cong lưng, vội vội vàng vàng muốn nhặt lên… Chờ đến khi tay cô sắp đụng tới túi đựng bút ở bên chân thì một bàn tay dày rộng khác lại nhanh hơn một bước, nhặt lên túi đựng bút.   Tiểu công chúa lại vội vàng ngẩng đầu, vừa vặn làm trán hai người chạm vào nhau… Cô đau đến nhíu mày, đang muốn đứng dậy thì không biết thế nào lại cảm thấy tóc bị lôi kéo, đau đến mức nước mắt cũng muốn trào ra.   “Đừng nhúc nhích.” Nguyên Trạch lập tức nói, giọng điệu dần trở lên nghiêm túc.   “… Ừ.” Chúc Yểu như bị ấn nút tạm dừng, không dám nhúc nhích.   Nguyên Trạch cúi đầu nhìn sợi tóc rũ xuống của tiểu công chúa, nó bị mắc vào thẻ học sinh trước ngực anh, giọng điệu ôn hòa nói: “Tóc bị mắc kẹt, lộn xộn sẽ đau đó, để tôi gỡ cho.”   “Ừ.” Chúc Yểu tiếp tục nhẹ ừ một tiếng, có thể cảm giác được tay của anh đang chạm vào ngọn tóc bị mắc kẹt.   Xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lại, Chúc Yểu dựa vào anh rất gần rất gần. Cô cúi đầu, phát hiện vạt áo của Nguyên Trạch thoáng có chút bị cuốn lên trên, lộ ra một mảnh bụng nho nhỏ nhưng hình dáng cơ bắp lại rất rõ ràng…   Theo hô hấp của anh, cơ bụng thong thả phập phồng lên xuống.   Chúc Yểu lập tức nhắm chặt hai mắt lại.   Chỉ là một khi nhắm mắt, khứu giác liền càng thêm nhanh nhạy, trong chóp mũi tràn đầy hơi thở nam tính dương cương.   Lông mi kịch liệt run rẩy, hô hấp dồn dập, cuối cùng, đôi mắt tựa như không muốn chịu sự khống chế nữa, chậm rãi, chậm rãi, hé ra một bên mắt… trộm ngắm.   Ma xui quỷ khiến, đến chính Chúc Yểu cũng không dám tưởng tượng đến.   Chờ đến thời điểm cô kịp phản ứng thì bàn tay cô đã hướng tới trên cơ bụng rắn chắc của đối phương, sau đó hạ tay chạm xuống, thân thể Nguyên Trạch rõ ràng run lên một chút…   -----------------------------------------------------------------------------------   Tác giả có lời muốn nói:   Tiểu công chúa: Ta, ta có thể giải thích.