Trong không khí tràn ngập mùi hương dược thảo, toàn thân Lý Vân Dung bị nhốt trong bồn nước. Vì sợ sẽ có ảnh hưởng tới bên trong cơ thể về sau này nên nàng không dám sử dụng nội lực nữa. Nàng cũng biết được vấn đề này rất nghiêm trọng; huống chi bây giờ nàng vô cùng suy yếu lại chỉ có một mình. Kêu trời trời không biết, đêu đất đất chẳng hay, kêu quỷ quỷ không để ý tới; ngay cả tỳ nữ bên thân cận cũng “bán đứng” nàng. Cuối cùng nàng đành phải ngượng ngùng mà ngồi trong bồn nước này, nghe lời để Hách Khiếu Phong trị liệu. Nước ngập tới ngang ngực, hơi khói bốc lên nghi ngút, mái tóc đen nhánh của nàng được vấn lên một cách gọn gàng làm lộ ra chiếc gáy mảnh khảnh cùng cánh tay thon nhỏ trắng mịn. Khuôn ngực như cảnh xuân xinh đẹp ẩn giấu dưới lớp nước dược, thỉnh thoảng mặt nước gợn sóng khiến bộ ngực sữa bán lộ như ẩn như hiện… Tất cả trông như một cảnh đẹp hút hôn người khác. Hàm cắn chặt răng trắng muốt đều tăm tắp vào môi, trong mắt Hách Khiếu Phong, dường như hai bên má nàng đỏ ửng lên vì nóng nực. Thân là công chúa đại Đường tôn quý nhưng một khi dở cẩm y hoa phục xuống thì nàng cũng giống như bao nữ tử bình thường khác, cảm thấy bất an, ngượng ngùng, thậm chí là run rẩy. Hách Khiếu Phong đem vẻ đẹp của nàng thu vào tầm mắt, kể cả sự giãy dụa của nàng, kể cả sự ương bướng của nàng.. mặc dù chỉ là một thứ biểu tình khoa trương vô lực nhưng cũng làm cho hắn nhìn rõ được mọi thứ… Hắn bình tĩnh thu hồi ánh mắt, ngưng tự tâm trí, vận hành nội lực, dồn sức vào hai bàn tay. - Đắc tội, công chúa. – hai bàn tay to lớn dán lên chiếc lưng láng mịn của nàng, đem nội lực đẩy vào trong cơ thể nàng. Nàng không tự chủ mà hít một hơi thật sâu. Khi nội lực của hắn cứ cuồn cuộn truyền vào người nàng không dứt, sự đau đớn trong cơ thể dường như thuyên giảm đi rất nhiều, cảm giác.. rất thoải mái. Chỉ cần nhẹ nhàng nhắm mắt lại thì có thể theo làn da mà cảm nhận được lòng bàn tay thô ráp của hắn; đó là một đôi bàn tay luyện tập, sử dụng kiếm rất nhiều năm. Sự thô ráp cùng sự mềm nhẵn như nước của da thịt nàng đối lập hoàn toàn, cũng giống như thân phận của hai người vậy. Hắn là một nam nhân thô kệch tục tằng còn nàng là lá ngọc cành vàng vốn quen được chiều chuộng.. hai thế giới rất xa nhau… Giữa hai người chưa có bất kỳ một mối quan hệ nào thế mà.. đêm nay, nhân một việc nhỏ hồ đồ mà đối mặt.. Bọn họ ngay cả sự hiểu biết tối thiểu nhất về nhau cũng chưa có, nhưng chưa gì quần áo của nàng đã bị hắn cởi bỏ, ngực cũng để cho hắn nhìn thấy; bây giờ lại còn tiếp xúc da thịt nữa… Nói thật, cái gì cũng bị hắn chiếm hết, nhìn hết.. nàng là người chịu thiệt thòi nhất rồi. Điều kỳ lạ là, nàng phát hiện tận sâu trong lòng mình không hề tức giận. Ở ngoài mặt tức giận thì có một nửa nguyên nhân là vì muốn duy trì tự tôn mà cố làm ra vẻ; nếu không như vậy, nàng sẽ xấu hổ tới mức không ngẩng đầu lên nổi nữa. - Ngươi dám đưa bổn công chúa về phòng, không sợ sau này bổn công chúa thưa tội với hoàng thượng sao? – Phải biết rằng, nam nhân trong hoàng cung có thể chạm vào nàng chỉ có thái giám và ngự y, còn những nam nhân khác nếu dám sờ soạng thân thể nàng thì chỉ có đường chết; mặc kệ là lý do ra sao, đều là tội lớn đáng chém đầu. - Tình huống khẩn cấp quá nên ty chức không có thời gian để do dự. - Hừ, ngươi đả thương ta, tội này nhẹ thì chặt tay, nặng thì chém đầu. Nàng nói như vậy là vì không phục, muốn hù dọa hắn. Vốn tưởng hắn vì vậy mà khiếp sợ tới biến sắc nhưng ai ngờ hắn lại hoàn toàn thờ ơ, còn quang minh chính đại trả lời: - Công chúa yên tâm, ty chức sẽ tự mình tới nhận tội với hoàng thượng và trình bày rõ ngọn nguồn chuyện này. Sau đó giao cho hình bộ xử lý, nhất định họ sẽ điều tra và phán quyết nghiêm minh. Cái này… không phải.. tới lúc đó thì toàn bộ người trong hoàng cung này, từ thượng thư vương công đại thần cho tới gã nô bộc sai vặt đều sẽ biết chuyện Lý Vân Dung nàng nửa đêm không ngủ được nên mặc mặc y phục dạ hành mạo danh thích khách trèo tường diễn tuồng sao? Diễn đã không được, ngược lại còn bị người ta đánh rớt xuống, bị người ta lột sạch quần áo, bị người ta… sờ mó sao..? Kết quả, nàng biến thành người bị hại, trở thành đối tượng bàn tán trong những tiệc rượu trà ở hoàng cung này sao? Nàng thầm nghiến răng, họ Hách kia rõ ràng xem nàng không ra gì nên mới cố ý nói những lời này chọc tức nàng. - Ngươi dám? - Ty chức không rõ ý của công chúa? - Nếu ngươi dám đem chuyện đêm nay nói ra ngoài, bổn công chúa nhất định không tha cho ngươi. - Công chúa muốn ty chức giữ bí mật? - Vớ vẩn… ai..! – giận quá nên lời nói có dùng chút lực làm động tới chỗ đau. - Công chúa phượng thể trân quý, trăm ngàn lần đừng nói những điều vô nghĩa vớ vẩn nữa. - Ngươi…. ngươi nhớ kỹ cho ta…. – dám biến chữ “vớ vẩn” của nàng thành ý khác để giễu cợt nàng ư? Người này thật đáng ghét! - Dạ, ty chức sẽ nhớ kỹ giữ bí mật. - Ngươi đáng ghét… Đáng chết mà… - Công chúa, xin đừng nổi giận, nếu không sẽ động tới thương thế, chỉ làm mình đau hơn thôi. Ngươi còn dám nói sao? Đã sớm đau muốn chết rồi! Nàng cắn chặt răng, vừa muốn khóc lại vừa muốn mắng chửi người. Người này có ý muốn làm nàng tức chết mà. Trước nay nàng cãi nhau với người ta chưa có thua trận nào, vậy mà bây giờ ngay cả khí lực để ầm ỹ cũng không. Duy nhất chỉ có thể mắng hai tỳ nữ không dám cãi lại kia, dám cởi sạch quần áo nàng, đem nàng ném bỏ vào bồn nước sau đó còn dám trốn biệt. Các nàng tưởng nàng không biết hai người đang trốn sau cánh cửa mà lén nhìn sao? Chỉ cần liếc mắt một cái thì ai mà chả biết được. - Ngươi đừng quá kiêu ngạo, cẩn thận, không ta…. – nàng khóc không ra nước mắt, mắng lớn. Nàng không hề phát hiện phía sau lưng mình, trên khuôn mặt lạnh băng uy vũ không dễ dàng tìm thấy một nụ cười kia đang gợi lên một độ cong nhợt nhạt. Đột nhiên trong cổ nóng như có lửa thiêu, nàng nôn ra một ngụm máu đen; một trận choáng váng say xẩm đánh úp lại, thân mình xụi lơ chống đỡ không được .. trước mắt nàng thấy mình sắp chìm vào trong nước. Hai cánh tay phía sau lưng nhanh chóng vươn ra giữ lấy nàng rồi điểm hai huyệt đạo trên người nàng. Cuối cùng hắn cũng đem Hỏa Long độc trong người nàng ép ra được, mày rậm giãn ra, thở phào một tiếng; sau đó nhẹ nhàng cẩn thận đỡ lấy nàng đem trường bào bên cạnh bao bọc lấy cơ thể khiến cho nam nhân mất hồn tới điên cuồng kia. Nàng vô lực ngã vào khuỷu tay kiên cố rộng mở của hắn.. cả người nhẹ hẫng như không có sức nặng. - Ngươi nhớ kỹ cho ta… – cho dù đã yếu tới mức này nhưng nàng vẫn thì thào mấy chữ “nhớ kỹ”, ương ngạng không chịu thua. Thật đúng là một nàng công chúa quật cường… Đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn công chúa nằm trong lòng mà có điểm sủng nịnh, ánh mắt lợi hại lạnh lẽo thường ngày mất tích thay vào đó là một tia lửa ấm nóng không vấy chút đục. Tầm mắt dừng lại trên cánh môi hãy còn nhiễm tơ máu .. - Nhớ kỹ cho ta… - Ta nhớ kỹ, công chúa. – thanh âm ôn nhu hùng hậu vang lên rất nhẹ nhàng mà trả lời. Hầu hết mọi chuyện xảy ra trong cung không thể nào giấu diếm được, chỉ một việc nhỏ như hạt đậu thôi nếu rơi vào tai hạ nhân thì lan đi nhanh như gió vậy. “Thân thể Văn Nhạc công chúa chỉ là bị bệnh nhẹ”, Cúc Hương và Khấu Nhi nhất nhất nói với người bên ngoài như vậy nên mọi người trong cung cũng nghĩ là Văn Nhạc công chúa bị nhiễm phong hàn cho nên phải nằm trên giường tịnh dưỡng. Ngoài hoàng thượng có thể vào thăm thì các vương gia đại thần khác đều được thái giám nghe theo lệnh của chủ nhân mà mời đứng ở bên ngoài cửa. Về phần ngự y cũng chỉ được đứng xa xa mà xem sắc mặt, cung cấp một ít dược liệu chứ không cho phép bắt mạch. Dù sao công chúa Văn Nhạc vốn có tiếng là xảo quyệt, mọi người có muốn cũng không thể trách được. Lý Vân Dung nằm trên giường, đắp một chiếc chăn được làm từ một lại vài gấm thượng hạng, rèm lụa mỏng được buông xuống kín đáo. Nàng tuy sức còn yếu nhưng khí sắc đã có chuyển biến tốt, sắc mặt cũng không còn nhợt nhạt nữa. Duy chỉ có hai tỳ nữ biết được rằng, Lý Vân Dung không phải nhiễm phong hàn mà là bị nội thương. May mà độc tính của Hỏa Long chưởng đã được đẩy ra hết, kinh mạch tương đối ổn định nhưng khí huyết còn rất yếu; chỉ cần theo phương thuốc do tên “tiếu điên” (trong Qt là “buồn cười điên”) kia khai ra, đưa cho ngự y bốc thuốc rồi sắc với nước, mỗi ngày uống đều đặn và tĩnh dưỡng trong một tháng sẽ hồi phục. - Công chúa, tới giờ uống dược rồi. – Cúc Hương thướt tha bước vào phòng, trên tay bưng một chén thuốc. Khấu Nhi ở một bên đỡ công chúa ngồi dậy dựa vào chiếc chăn để cho nàng thuận tiện uống thuốc. Lý Vân Dung nhìn chằm chằm bát thuốc, đôi mi thanh tú chớp chớp vài cái nhíu lại. Nước thuốc kia đặc sệt màu, màu đen đen giống nước bùn.. nàng đã bị van nài và thúc ép uống thứ nước này 5 ngày rồi. Vì ba ngày trước nàng lâm vào hôn mê nên chỉ nằm ngủ li bì, đều là do hai vị tỳ nữ thân cận đút thuốc cho nàng, bắt đầu đến ngày thứ 4 thì nàng có thể ngồi dậy và phải tự mình uống thuốc. Nhưng thuốc này đắng vô cùng, khi não bộ thanh tỉnh lại thì vị giác cũng thay đổi nhanh chóng, hại nàng giờ nghe thấy thuốc thì mặt liền biến sắc. - Thuốc này đắng chết người, sai người bỏ thêm chút mật vào. - Không được. – Khấu Nhi nói. – Thống lĩnh đại nhân đã rặn nô tỳ, không thể bỏ bất cứ thứ gì khác vào tránh làm mất đi công hiệu của thuốc. Thuốc đắng thì mới tốt, mới nhanh khỏi bệnh. - Vả lại, thống lĩnh đại nhân còn nói, phải uống thuốc này liên tục trong một tháng, nội thương của công chúa nhất định sẽ khỏi thôi. Mắt đẹp của Lý Vân Dung liếc qua hai người tỳ nữ: - Vậy sao? Vị thống lĩnh đại nhân kia còn dặn dò các ngươi chuyện gì nữa không? - Thống lĩnh đại nhân nói, trong vòng một tháng tuyệt đối không được dụng tới nội lực. - Thống lĩnh đại nhân cũng nói những món ăn sống và lạnh không được ăn. - Thống lĩnh đại nhân còn nói, cách ba bữa thì uống thêm thuốc bổ vào có thể giúp tốc độ phục hồi nhanh hơn. - Thống lĩnh đại nhân dặn dò thêm, không được để người nhiễm sương sớm. Ngủ sớm dậy muộn có thể, nhưng ngủ muộn dậy sớm thì không được, thức đêm là tối kỵ. Đôi mắt Lý Vân Dung ánh lên mị hoặc, hai nha đầu này, trái một câu thống lĩnh đại nhân nói, phải một câu thống lĩnh đại nhân nói, cảm giác như xem lời của hắn là thánh chỉ vậy, so với công chúa là nàng đây còn có điểm quyền uy hơn. - Từ khi nào các ngươi biến thành thuộc hạ của tên họ Hách kia vậy? Hình như các ngươi đã quên bổn công chúa đây mới là chủ tử thì phải? Hai nữ nhân nghe ra trong lời nói của công chúa có điểm chế giễu, nhất thời ngượng ngùng, ngay cả Khấu Nhi lạnh lùng thường ngày cũng im lặng. - Hắn không phải là đã hạ dược với các ngươi nên mấy ngày hôm nay các ngươi cứ nói giúp hắn chứ? Đừng quên, thương thế này của ta chính là do hắn tạo ra. - Đó là.. vì đại nhân nghĩ rằng chúng ta là nhóm thích khách. Nếu không phải công chúa bịa cái tên gì mà Thiên Sơn tam hiệp kia ra thì Hách đại nhân cũng sẽ không có đả thương nhầm người. – Khấu Nhi lắc đầu. Cái gì mà Thiên Sơn tam hiệp, theo nàng thì “ba con tôm lẩn trong đêm tối” thì đúng hơn. Ngẫm lại thật mất mặt, võ công của các nàng so với thống lĩnh đại nhân còn kém xa lắm; nàng và Cúc Hương chỉ bị vài vết thương nhẹ, còn may là Hách đại nhân hạ thủ lưu tình đó. - Im miệng! Ta còn chưa tính sổ với các ngươi, lại còn dám cãi lệnh cởi hết quần áo của ta ra.. hại ta mất mặt. –Lý Vân Dung trừng mắt nhìn các nàng, trên khuôn mặt nhiễm đỏ có ba phần là khí giận, bảy phần là ngượng ngùng. Đời này, nàng còn không vì nam nhân nào mà phải cới áo tháo thắt lưng quá. Cúc Hương cùng Khấu Nhi thức thời mà ngậm miệng lại, hai người cố nén ý cười tới mức nghẹn lại trong cổ nhưng thấy mắt lạnh công chúa lại trừng lên.. lập tức thu lại. Lý Vân Dung hồi tưởng lại cái đêm năm ngày trước đó, nàng nhớ mang máng đôi bàn tay của hắn.. thật lớn, phỏng chừng gấp hai bàn tay nàng.. Còn có, hắn ngoài miệng tuy xưng là ty chức những nàng tuyệt không cảm nhận được chút khiêm tốn nào. Nàng chưa gặp qua một người nào dám nói chuyện với nàng bằng cái giọng uy vũ, ngang tàng đáng ghét giống như hắn. Bình tĩnh mà xem xét thì hắn đúng là một võ tướng làm cho nữ tử ái mộ, cũng khó trách Cúc Hương và Khấu Nhi sùng bái hắn như vậy. Nhưng cái này cũng không thể phủ nhận chuyện hắn thất lễ với nàng. Hai cái tỳ nữ này miệng lúc nào cũng “thống lĩnh đại nhân nói”, nói đi nói lại vẫn chưa nói điểm quan trọng nhất mà nàng muốn biết. Một tay nàng đưa lên vỗ ngực, hôm nay cảm giác tốt hơn nhiều, cảm giác khó chịu trong lồng ngực đã tiêu giảm đi không ít, nhưng… cái vết ứ bầm tím trước ngực vẫn in rõ ràng. Trên gương mặt Lý Vân Dung bỗng nhiên đỏ ửng lên, không được tự nhiên cho lắm mà thấp giọng hỏi: - Vậy hắn… hắn có nói là vết thâm này mấy ngày mới biến mất không? Hai người bọn họ vừa nghe thấy thì khuôn mặt vì nhịn cười nãy giờ bắt đầu run run lên, thậm chí còn đỏ bừng. Tuy công chúa bị nội thương nhưng trên khuôn ngực trắng nõn như ngọc lại in rõ một dấu ~~ chưởng ấn của Hách đại nhân. (dấu bàn tay của Hách ca ca đó ạ… >o