Edit: Gấu Đại Tỷ Beta: Gấu Beo - ------------- Khi đến nhà hàng bên trong bố trí trang nhã, âm nhạc du dương, nụ cười đúng tiêu chuẩn của người phục vụ, làm cho nhóm Hoàng Nhất Lâm lần đầu tiên đến đây không biết phải theo ai. Lâm Gia và Khương Nguyên tất nhiên là đã quá quen thuộc, đi theo người phục vụ đến vị trí yên tĩnh bên cạnh cửa sổ, Khương Nguyên lịch sự như một quý ông kéo ghế cho Lâm gia, cô quay đầu lại nhìn anh cười ngọt ngào, "Cảm ơn cậu." Ghế của Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn là do người phục vụ kéo, các cô còn chưa từng được phục vụ như vậy, sau khi ngồi xuống hai tay cũng không biết đặt vào đâu. Từ Dục lại càng không phải nói, hồn xiêu phách lạc, lúc người phục vụ chuẩn bị khăn ăn giúp cậu càng làm cậu giật mình hơn thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống. Lâm Gia cho là cậu cố tình làm để gây trò cười nên rất nể mặt cười vô cùng vui vẻ, "Từ Dục cậu làm mình buồn cười quá." Từ Dục lúng túng không biết nên nói gì. Khương Nguyên nhìn thấy Từ Dục khó xử nên khẽ nói với người phục vụ "Cảm ơn, để chúng tôi tự làm là được rồi." Người phục vụ đưa mỗi người một tờ menu rồi rời đi. Lâm Gia nhìn tất cả các món trên thực đơn đều thấy rất ngon, cô nhất thời không biết nên chọn món nào. Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn mở thực đơn ra nhìn giá cả mà sợ đến mức không biết có nên chọn hay không nữa. Từ Dục cũng vậy. Khương Nguyên nhìn hết biểu cảm của bọn họ rồi hơi nghiêng đầu hỏi Lâm Gia "Chọn xong chưa?" Lâm Gia ngước lên đau khổ nhìn anh, "Nhìn món nào cũng ngon, mình không biết chọn cái chọn cái gì." Khương Nguyên nói: "Tôi giúp cậu chọn nhé?" Lâm Gia nghe vậy lập tức đưa thực đơn cho anh: "Tốt quá." Khương Nguyên mím môi cười, rồi quay đầu hỏi mọi người Hoàng Nhất Lâm: "Chọn xong chưa, nếu không để tôi chọn cho các bạn giống như Lâm Gia?" "A, Được..được." Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn nghe xong vội vàng đưa thực đơn tới, giá tiền mỗi món trên thực đơn này đều làm cho các cô run sợ. "Còn cậu." Khương Nguyên hỏi Từ Dục. Từ Dục nhìn vào thực đơn đã choáng váng đau đầu hoa mắt, lễ nghi cơm Tây là cậu dốt đặc cán mai, nhìn thấy quá nhiều món khai vị nên cậu không biết nên chọn món nào, vì thế khi Khương Nguyên hỏi như vậy, cậu dứt khoát đưa luôn menu cho anh nói: "Chọn giống như cậu là được." Khương Nguyên nhìn cậu ta rồi nhận menu trong tay nói "Được." Anh giơ tay gọi người phục vụ, đọc một loạt tên các món ăn, từ món ăn chính đến món tráng miệng, nhẹ nhàng như là khách thường xuyên đến đây ăn. Hoàng Nhất Lâm và Thư Mẫn ngồi đối diện nghe anh gọi các món ăn, cảm giác như mình đã phát hiện ra được bí mật mà không ai biết, hai người đều đọc được thông tin trong mắt nhau, có lẽ Khương Nguyên cũng là người giàu có đang che giấu. Một lát sau người phục vụ đưa cho họ bộ đồ ăn, từ dao nĩa đến đĩa, rồi phân chia ly nước và chén rượu, lúc bắt đầu mang thức ăn lên ngoài Lâm Gia và Khương Nguyên thì tất cả mọi người đều đều ngạc nhiên trước sự tinh xảo của các món ăn Pháp. "Cái này, ít như vậy..." Hoàng Nhất Lâm nhìn món salad cá hồi trước mặt khẽ nói. Ánh mắt của Từ Dục vẫn ở trên người Lâm Gia, cậu không hiểu sao vừa đến mà mọi người đã tự động xếp ghế cho Khương Nguyên và Lâm Gia ngồi cạnh nhau, mà hai người họ đều có phong cách lịch sự nhã nhặn giống nhau. Cậu bỗng cảm thấy có thể có khoảng cách mà cậu không bao giờ vượt qua được. Sau khi ăn xong, phải mất hơn hai tiếng liên tục thay đổi đĩa và dao dĩa, nhóm Hoàng Nhất Lâm đều không thấy quen, cho dù như thế món ăn phong phú hiện đại, đồ ăn đẹp như vậy nên trên mặt mỗi người đều cẩm thấy thỏa mãn hạnh phúc, đặc biệt là Lâm Gia. "Ăn ngon quá!" Lâm Gia luôn vui vẻ khi được ăn đồ ngon. Hoàng Nhất Lâm cũng nói: "Đúng vậy! Cuối cùng mình cũng biết tại sao trước khi ăn món chính thì đều phải ăn salad trước, bởi vì mỗi thứ chỉ có một ít căn bản không đủ no mà! Nhưng lần đầu tiên mình được ăn đồ như gan ngỗng này, thực sự rất ngon!" Thư Mẫn cười, không nói gì. Lúc tính tiền Khương Nguyên lấy thẻ của Lâm Gia ra quầy thanh toán, thẻ kia thật ra cũng chính là của anh. Tranh thủ anh không ở đó, Hoàng Nhất Lâm hỏi Lâm Gia: "Lâm Gia, hình như cậu và Khương Nguyên quen nhau đúng không, nhưng ở trong lớp mình không thấy các cậu nói chuyện?" Lâm Gia ngẩn người, không biết trả lời như nào. Thư Mẫn hình như cũng nhìn ra kéo vạt áo Hoàng Nhất Lâm ở dưới bàn ý nói không cần hỏi. Đúng lúc này Khương Nguyên quay lại, cầm thẻ của Lâm Gia và một tờ giấy trong tay "Chúng ta đi thôi." Khi đi qua Hoàng Nhất Lâm cô còn cố ý liếc nhìn đuôi tờ giấy kia một cái, sau đó bị con số trên đấy dọa cho khiếp sợ không thể hoàn hồn. Thư Mẫn kéo cô nàng đứng lên, nhìn sang Từ Dục cũng dáng vẻ mất hồn, cô thở dài trong lòng, Từ Dục thích Lâm Gia cô biết, cho nên đối với Từ Dục mà nói ngày hôm nay thoải mái đến mức nào. Từ chối ý tốt của Lâm Gia muốn đưa các cô về, Hoàng Nhất Lâm hỏi Khương Nguyên: "Ơ, Khương Nguyên nhà cậu ở đâu, về cùng bọn mình không?" Khương Nguyên lại nói: "Mình và cậu ấy cùng đường, nên đi nhờ xe của cậu ấy." Lâm Gia đứng ở bên cạnh anh, khéo léo gật đầu, "Đúng rồi đúng rồi, Khương Nguyên đi cùng mình." Hoàng Nhất Lâm bán tín bán nghi đưa mắt nhìn hai người đi vào thang máy để xuống nhà xe dưới tầng hầm, chờ bóng dáng hai người đi mất cô lập tức kéo Thư Mẫn nói: "Thư Mẫn, cậu biết hôm nay chúng ta ăn hết bao nhiêu không?!" Thư Mẫn lắc đầu: "Bao nhiêu?" Vẻ mặt Hoàng Nhất Lâm khó tả đưa ngón tay ra đếm "Hơn sáu ngàn a! Hơn sáu ngàn! Lần đầu tiên mình ăn một bữa cơm bằng một tháng tiền lương của mẹ mình!" Thư Mẫn hơi kinh ngạc, nhưng không kinh ngạc như Hoàng Nhất Lâm, "Xem ra Lâm Gia ngây thơ đáng yêu của chúng ta thật sự là thiên kim tiểu thư hàng thật giá thật." Hoàng Nhất Lâm không hiểu: "Nhưng cậu nói xem thiên kim tiểu thư sao lại đến trường chúng ta học, trường này cũng không phải trường quý tộc gì, đến cả đi WC cũng phải tranh!" Thư Mẫn sờ cằm trầm ngâm rồi nhún vai nói: "Thế sao Khương Nguyên lại đến trường chúng ta học? Cậu nhìn bữa cơm hôm nay cậu ta và Lâm Gia như nhau, hai người họ đều thể hiện sự tao nhã, mà sự tao nhã này là trời sinh có bắt chước cũng không được, giống như bọn họ sinh ra để dùng dao dĩa rồi, cậu nói xem người bình thường có được phong cách như thế không?" Hoàng Nhất Lâm liên tục gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, mình cũng nhận thấy lúc cậu ấy gọi đồ ăn, có lẽ Khương Nguyên cũng là nhà giàu có, cậu có thấy thế không?" Thư Mẫn suy nghĩ rồi gật đầu, sau đó kéo cô nàng đi nhanh hơn "Thôi quên đi, nghĩ nhiều làm gì, không còn sớm nữa bọn mình về nhà thôi." Từ Dục đi phía sau nghe rõ cuộc nói chuyện của các cô, biểu cảm mất mác trên mặt càng rõ hơn, chú Lưu lúc trên xe đã nói môn đăng hộ đối ý chỉ người như Khương Nguyên đúng không. Ở bãi đỗ xe, Lâm Gia đang hào hứng khoa tay múa chân miêu tả ngày hôm nay đi chơi vui như nào, Khương Nguyên nghe mà mặt không thay đổi cho đến khi Lâm Gia nói: "Sáng nay mình định rủ cậu đi chơi cùng nhưng dì Trương nói cậu đi thư viện rồi." Vẻ mặt của anh mới thoải mái hơn một chút. "Sao tối qua cậu không nói?" Anh hỏi Lâm Gia xấu hổ vỗ đầu một cái, lấy lòng cười nói với anh: "Mình quên mất." Khương Nguyên khịt mũi phớt lờ không để ý tới cô. "Khương Nguyên, đi thư viện vui không?" Lâm Gia hỏi. "Không vui." "Sao cậu ở trong thư viện cả một ngày làm gì?" Còn không phải chờ cậu. Khương Nguyên nghĩ lại cảm giác trôi qua ngày hôm nay mà thấy buồn cười, đêm qua anh đã nghĩ rất lâu xem có muốn đi cùng Lâm Gia không, lý trí nói cho anh biết là không đi nhưng cảm tính lại nói muốn đi, bằng không thì có quỷ mới biết chuyện gì xảy ra. Nhưng cho đến tận tối lý trí cuối cùng cũng chiến thắng cảm tính. Buổi sáng ở trong thư viện, cảm tính cả đêm yên lặng lại đột nhiên phát uy, anh vừa làm bài vừa nghĩ, Lâm Gia ngốc như vậy chỉ cần nói vài câu là đã khiến cô vui vẻ rồi, nếu như thằng nhóc Từ Dục kia nhân cơ hội nói gì kỳ lại với cô, không biết chừng cô ngốc Lâm Gia sẽ đồng ý với cậu ta. Nghĩ như vậy, anh thấy mình phải gặp cô ngay lập tức, nhưng anh thấy cứ đi như vậy lại thành cố ý. Anh gọi điện cho chú Lưu, đầu tiên hỏi mọi người đi chơi thế nào sau đó dặn ông phải để ý Lâm Gia không được để cô chơi một mình, không được để chuyện gì xảy ra. Chú Lưu tất nhiên là đồng ý. Lúc dập điện thoại anh giả vờ lơ đãng nói: "Chơi xong trên đường về tới đón tôi, đang ở gần trung tâm thương mại." Vì vậy chú Lưu mới đi thẳng tới Trung tâm thương mại khi nghe mọi người nói về thành phố ăn cơm. Từ lúc nói chuyện điện thoại xong, Khương Nguyên đọc sách không vào đầu chút nào, anh nhìn thời gian mới hơn mười giờ, chắc bọn họ phải trưa mới về ăn cơm cho nên anh thu dọn sách vở đi dạo trong trung tâm thương mại bên cạnh, không nghĩ tới đi dạo đến tận 5 giờ chiều. Bây giờ nghe Lâm Gia kể hôm nay chơi vui quên cả trời đất, mà anh vì chờ cô mà như thằng ngốc nhàm chán đi dạo quanh trung tâm thương mại, anh giận mà không có chỗ phát tiết. Mà Lâm Gia vẫn không ý thức được mình sai chỗ nào, đứng cạnh anh ngây thơ hỏi: "Khương Nguyên, tại sao vậy?" Khương Nguyên nhíu mày: "Cái gì sao?" "Vì sao trong thư viện không vui mà cậu có thể ở đấy cả một ngày." Lâm Gia vẫn không nhận ra sự nguy hiểm. Khương Nguyên đột nhiên dừng lại. Lâm Gia lẩm bẩm mà không ai trả lời, quay đầu mới thấy anh đang đứng cách cô mấy bước chân, cô ngẹo đầu nhìn anh: "Khương Nguyên?" Khương Nguyên lạnh lùng nói: "Tôi đang giận." Lâm Gia: "Cái gì?" Khương Nguyên lập lại một lần nữa: "Tôi đang giận." Lần này thì Lâm Gia nghe thấy rõ, nhưng cô không biết sao anh lại giận, cô chạy chậm lại, làn váy theo cử động nhẹ nhàng của cô mà bay lên, mái tóc đuôi ngựa xinh đẹp lắc lư sau đầu cô, mang theo hương trái cây thơm mát đứng trước mặt Khương Nguyên, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng mang theo sự thận trọng: "Sao cậu lại giận?" Cô hỏi anh quá nhiều tại sao cho nên Khương Nguyên cũng không muốn trả lời. Anh im lặng nhìn cô sau đó đưa tay ra ôm cô vào lòng, ôm chặt lấy đầu cô để cho cô dán chặt trong lòng mình, mùi hương trên tóc cô rồi thân thể mềm mại làm cho anh chỉ muốn ôm cô chặt hơn. "Khương Nguyên?" Lâm Gia bị anh ôm có chút không thở được, nhưng khó thở như vậy lại không làm cô cảm thấy khó chịu, ngược lại bởi nhiệt độ và mùi hương trên người anh làm cô cảm thấy rất an tâm, chỉ là cô không hiểu anh sao laị tức giận. "Lần sau, không được đi chơi với nam sinh khác." Khương Nguyên nói. Lâm Gia không hiểu, vùi vào trong ngực anh buồn buồn nói: "Tại sao?" "Không có lý do." Khương Nguyên nói như đinh đóng cột, "Không được là không được, nhất là Từ Dục." Lâm Gia nghe xong thật ra vẫn muốn hỏi tại sao, nhưng trực giác nói cho cô biết Khương Nguyên cũng không muốn nghe cô hỏi nữa, cho nên đưa đôi tay nhỏ bé ra vỗ vỗ lưng anh, dỗ như đứa trẻ nói với anh: "Được rồi, sau này sẽ gọi cậu đi chơi cùng bọn mình được không?" Khương Nguyên thấy cô dỗ dành mình như vậy, buồn bực trong lòng cũng biến mất không dấu vết, anh cong khóe môi lên, dùng sức mà xoa xoa đầu cô, thật đáng yêu, cô gái ngốc của anh. Hai người họ cho là đang trong nhà để xe nên không ai nhìn thấy, nhưng thực tế là cách chỗ họ không xa trên chiếc xe màu bạc có một đôi mắt đang nhìn họ chằm chằm. "Kỳ Kỳ con đang nhìn gì đấy? Cha phải lái xe đây." Cao Kỳ không thể nghĩ ra được, Khương Nguyên không có thời gian đi chơi với cô ta mà lại đi cùng đồ ngốc Lâm Gia kia. Cô ta nói dối cha mình mặc kệ ông thúc giục mà nhìn hai người ôm nhau đằng kia nắm chặt vạt áo của mình. Mãi cho đến khi xe nhà mình đi ra khỏi gara, trước mắt cô ta vẫn là hình ảnh hai người ôm nhau, cô ta nhất định phải tính sổ với Lâm Gia vụ này. Trong lúc cô ta bị chuyện này làm cho khó chịu nên cuối tuần không được thoải mái, thì sáng thứ hai tới trường, Văn Phong đột nhiên tuyên bố vì để các học sinh cùng nhau tiến bộ cả lớp tiến hành đổi chỗ. Không ngoài dự liệu, Khương Nguyên thành tích tốt nhất lớp ngồi cùng bàn với Lâm Gia thành tích kém nhất. Khi nghe Văn Phong ở trên bục giảng đọc tên, Cao Kỳ nắm chặt tay thiếu cút nữa gẫy cả móng, còn Lâm Gia bên cạnh thì cực kỳ vui vẻ. Dáng vẻ tươi cười lúc này của Lâm Gia trong mắt Cao Kỳ như mang theo sự khiêu khích đắc ý, ánh mắt cô ta nhìn Lâm Gia càng trở nên u ám hơn. Trong lòng Lâm Gia vô cùng vui vẻ thu dọn sách vở rồi chạy xuống ngồi cạnh Khương Nguyên, giọng nói tràn đầy sự hân hoan người không biết còn tưởng cô được giải thưởng gì lớn "Khương Nguyên, bọn mình được ngồi cùng bàn!" Một bàn tay làm nên tất cả Khương Nguyên tỏ vẻ không vui không mừng, xê dịch cái ghế ra để cho cô đi vào "Nhanh ngồi xuống." "Được!" Lâm Gia nghe lời chui vào chỗ cạnh anh, để cặp sách xuống rồi lén nhìn Văn Phong, sau khi thấy ông không nhìn mới dựa sát vào Khương Nguyên hỏi, "Mình có được nói chuyện với cậu không?" Khương Nguyên híp mắt nhìn dáng vẻ ngưỡng mộ của cô mà trong lòng thấy nóng lên, giọng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều "Trong giờ học không được nói, tan học thì được." "Quá tốt rồi!" Lâm Gia vui sướng thiếu chút nữa kêu lên. "Hừ." Khương Nguyên ra hiệu bảo cô nói nhỏ. Lâm Gia che miệng lại xấu hổ cười với anh, đôi mắt to cười thành hình bán nguyệt, vô cùng đáng yêu. Ngồi cùng bàn với Khương Nguyên khác hoàn toàn với Cao Kỳ, thật không ngoa khi nói rằng cuối cùng Lâm Gia cũng được hít thở không khí tự do trong lớp. Mặc dù Khương Nguyên không cho cô nói chuyện trong lớp nhưng cô vẫn có biện pháp khác để nói. Sau khi học xong hai tiết ngữ văn, tiếp theo là hai tiết toán, môm toán là một trong những chương trình Lâm Gia sợ nhất, mỗi lần đến tiết Uông Tâm Bình, cô luôn có cảm giác Uông Tâm Bình đang nhìn cô. Cho nên lần nào đến lúc gọi trả lời cô đều cúi đầu xuống rất thấp, chỉ sợ Uông Tâm Bình gọi cô đứng lên, không trả lời được là lại bắt đứng phạt cả tiết. Vừa vào lớp Uông Tâm Bình đã viết lên bảng một câu hỏi hình học, sau đó vỗ lên bảng đen nói: "Bài này, vào kỳ thi cuối kỳ tỷ lệ làm sai lên đến 80%. Độ khó của bài này chỉ xoay quanh kiến thức sơ trung. Hoàn toàn chỉ là câu hỏi phụ mà các em lại có thể mắc lỗi trong câu hỏi này, tôi không biết các em định thi thế nào. Bây giờ mời một em lên làm câu này, nếu không ai giơ tay là tôi gọi tên!" Trong phòng học lặng ngắt như tờ. "Bài này mà không ai chủ động lên làm sao? Tôi thật sự quá thất vọng với các em!" Uông Tâm Bình nổi giận, đôi mắt sắc bén nhìn quanh lớp một vòng, vẫn không có ai giơ tay, bà liền tiện tay chỉ về hướng Lâm Gia "Nào, ai lên nào, em kia." Lâm Gia chưa bao giờ trải qua một kỳ thi trung học nào, cô nhìn bài toán trên bảng đen mà bắt đầu thấy choáng váng, đối mặt với ánh mắt rực lửa của Uông Tâm Bình, cô cúi đầu xuống theo bản năng, vừa đúng lúc Uông Tâm Bình nhìn sang. Khương Nguyên nhìn ai đó đang như đà điểu, bất đắc dĩ thở phào nhẹ nhõm, rồi đứng dậy bước lên bục giảng. Uông Tâm Bình thật ra muốn gọi Tương Cường đằng sau Lâm Gia, vóc dáng cậu ta cao nhất dễ thấy nhất, cuối cùng bà quên mất tên cậu ta là gì nhưng lúc này Khương Nguyên lên rồi nên bà cũng không tiện bảo anh quay lại, đánh bậy đánh bạ mà Tương Cường lại tránh được một kiếp. Khương Nguyên viết lên bảng đen, nhanh và gọn giải hết bài ra, tốc độ cực nhanh làm cho Uông Tâm Bình cực kỳ thỏa mãn mang theo ánh mắt tán dương mà quay trở lại chỗ ngồi. Trong lớp này số người làm cho Uông Tâm Bình cảm thấy hài lòng không nhiều trong đó có Khương Nguyên, người đứng đầu. "Nhìn Khương Nguyên đi, giải bài một cách nhanh chóng, chính xác, nhìn lại từng người các em, tôi nói đến gọi tên mà hận không thể cho đầu xuống dưới gầm bàn." Lúc Uông Tâm Bình khen ngợi Khương Nguyên cũng không quên trách mắng ngươi khác, "Ai, tôi chưa bao giờ thấy thất vọng với các bạn như vậy. Được rồi bây giờ bắt đầu giảng bài." Uông Tâm Bình ở trên giảng bài, Tương Cường ở dưới bắt chước giọng nói của bà "Nhìn các em đi, không có chút hăng hái nào! Nhìn lại Khương Nguyên đi, tim gan của cô! Cắt, thật khó chịu! Thảo nào không ai thèm lấy!" Tương Cường nói như vậy, ngồi cùng bàn với cậu ta cũng cười theo, Khương Nguyên không nói gì, còn Lâm Gia che miệng quay đầu lại, vừa định khen cậu ta bắt chước thạt giống thì Khương Nguyên lại lạnh lùng nói: "Không được nói chuyện, chuyên tâm nghe giảng." Lâm Gia không có cách nào, câu khen ngợi vừa mới ở trên môi đành phải nuốt lại. Số học quá khó, lại phải học hai tiết, tinh thần của Lâm Gia chỉ chống đỡ được tiết đầu tiên. Tiết 2, vừa mới bắt đầu cô đã không nhịn được mà ngáp. Bình thường lúc này Cao Kỳ sẽ nói cô vài câu nhưng đổi lại Khương Nguyên, anh chỉ chăm chú làm bài không nói một lời nào. Lâm Gia nhìn anh nghiêm túc như vậy, cô nghĩ mình không thể làm được, cô không có tinh thần không có cách nào xua tan cơn buồn ngủ? Khương Nguyên rất chú tâm làm bài nhưng anh vẫn chú ý đến động tĩnh bên cạnh. Có lẽ từ nhỏ Lâm Gia đã không hợp với toán học, tiết đầu tiên mặc dù cô mở mắt nhưng hai mắt vô thần vừa nhìn đã biết cô đã đi vào cõi thần tiên, tiết thứ hai thì ngược lại mới được mấy phút mà đã như con gà mổ thóc ngủ gà ngủ gật, anh lo lắng sợ cô đập đầu mình xuống mất. Hắn đang nghĩ xem có nên nhắc nhỏ cô không thì khuỷu tay bị cô đẩy một cái, anh liếc mắt sang, một tờ giấy nhỏ màu hồng nhạt đang đẩy về phía anh được cô đặt dưới tay. Khương Nguyên cau mày lại, hay thật, không cho cô nói thì lại truyền giấy cho anh. Mím môi cố nén cười, anh cầm lấy tờ giấy, nghĩ cô nàng còn nghĩ được cách nói Trên tờ giấy viết: "Khương Nguyên, cô giáo giảng bài khó quá mình nghe không hiểu, làm sao bây giờ?" Khương Nguyên nhìn nội dung trên tờ giấy, lại nhìn thoáng qua Lâm Gia mí mắt nhiều thêm mấy lớp đang vây trong sự buồn ngủ, cúi đầu viết: "Ngủ không tỉnh đương nhiên nghe không hiểu." Tờ giấy quay trở lại. Để chứng mình rằng mình đã tình, cô đẩy cánh tay anh, sau đó cố gắng mở to hai mắt nhìn anh, trên mặt như muốn nói "Xem đi, mình tỉnh rồi". Tờ giấy lại đưa qua. Phía trên viết: "Nhưng mình vẫn không hiểu." Khương Nguyên bị vẻ đáng yêu của cô đánh bại, khẽ cười viết: "Tan học sẽ dạy cậu." Lâm Gia cầm tờ giấy nhỏ, trên mặt không nhịn được ý cười, cô lén nhìn gò má Khương Nguyên, thấy trong mắt anh hình như cũng đang cười cô càng vui hơn. Cô rất thích Khương Nguyên như vậy. Ba ngày ngồi cùng bàn với Khương Nguyên là ba ngày hạnh phúc nhất từ khi Lâm Gia chuyển đến trung học mười bốn, Loại hạnh phúc này chỉ kéo dài đến thứ năm vì Hoàng Nhất Lâm nói lớp hai có một bạn gái mới chuyển đến. Lâm Gia nhận ra cô ấy, là cô gái chụp ảnh cùng với Khương Nguyên, nhưng bây giờ tóc cô dài hơn một chút cũng xinh đẹp hơn trước. Khi cô nhìn thấy cô ấy mặc đồng phục đứng ở cửa sau của lớp học Lâm Gia đã nhận ra ngay. "Bạn ơi, có thể gọi Khương Nguyên lớp bạn giúp mình được không?" Giọng nói cũng rất dễ nghe. Lâm Gia nhìn cô mà quên trả lời. Mộ Khả Y thấy cô ngơ ngác nhìn mình mà không nói gì, cô ta lại hỏi một lần nữa "Bạn ơi, có thể giúp mình gọi Khương Nguyên không?" Hoàng Nhất Lâm đứng cạnh Lâm Gia nhìn thấy cô hơi khác thường, cô vừa đẩy Lâm Gia vừa vào lớp nói: "Được, cậu chờ một chút." Về lại chỗ, Hoàng Nhất Lâm nói với Khương Nguyên: "Khương Nguyên, có người tìm cậu." "À." Khương Nguyên đặt bút xuống đứng dậy thấy Lâm Gia đi vào, thấy cô dáng vẻ mất hồn mất vía, anh khom lưng nhíu mày đưa tay ra sờ trán của cô "Làm sao vậy, khó chịu ở đâu?" Lâm Gia bị nhiệt độ trong lòng bàn tay anh gọi thần trí quay về, cô cười với Khương Nguyên nhưng ánh mắt lại không cong lên "Mình không sao." Lúc này Ngụy Tiểu Tần ở cửa lớp học hét lên: "Khương Nguyên, có người tìm!" Khương Nguyên nhíu mày, quay đầu lại nhìn thấy người đứng bên cạnh Ngụy Tiểu Tần hơi kinh ngạc: "Khả Y?" Lâm Gia nhìn Khương Nguyên đi ra khỏi lớp, Mộ Khả Y nhìn anh cười dịu dáng, hai người nói gì đó rồi cùng nhau đi ra ngoài hành lang. Nhìn bóng dáng hai người biến mất trong tầm mắt, ngực Lâm Gia bỗng có cảm giác mất mác. "Bạn đấy hình như mới chuyển đến lớp hai, ôi chao, mình mới thấy cô ấy ở văn phòng hôm qua, không nghĩ tới lại quen biết với Khương Nguyên." Hoàng Nhất Lâm nói. Nghe thấy vậy, ngực Lâm Gia càng thấy trống rỗng hơn. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mộ Khả Y tiểu thư và Khương Nguyên tiên sinh không có vấn đề tình cảm, toàn bộ đều là hành vi tự nguyện của Mộ Khả Y tiểu thư, còn Khương Nguyên tiên sinh lại hoàn toàn từ chối, tình cảm bà con xa cũng rất nhanh sẽ bị cắt đứt.