Công Chúa Hòa Thân
Chương 5
Gần đến giờ dự yến nàng được cung nữ đánh thức, bản thân tự lau qua mặt rồi đứng một chỗ dang hai tay để cung nữ thay mình căng y phục. Sau đó ngồi trước gương chải tóc, tóc nàng được búi lên kiểu của thiếu nữ khác rất nhiều so với kiểu tóc tiểu nữ hài lúc bị tống vào Lãnh cung.
Đến khi có một cung nữ run rẫy cầm hộp phấn nước cung kính nói: “Công chúa để nô tỳ giúp người trang điểm một chút.” Kỳ thực trang điểm chính là phải nhìn chính diện xấu nhan a. Các nàng nhìn chỉ muốn nôn thôi.
“Không cần.” Nàng nhớ được lời của thái y Kim quốc nói năm đó nên từ chối.
Năm đó Thiệu Khánh đế cùng Thiệu Khánh hậu cho triệu kiến nàng. Họ sợ dung mạo của nàng làm Dương Thiên Phòng kinh hách nên đã cho các thái y xem qua. Các thái y thay phiên nhau nói:
“Đây gọi là Thủy Huyết độc, nếu như bình thường có lẽ phát chẩn mạch mới ra nhưng nhìn tình trạng trên mặt của Nhạc quốc công chúa chính là trúng đã lâu.”
“Các nốt mụn nước trên mặt của công chúa đã chuyển vàng chứng tỏ bị mân mủ, nếu còn tiếp tục như vậy xuống tới nhất định những nốt đó sẽ chuyển đỏ. Mà khi chuyển đỏ thì mụn nước sẽ vỡ ra, dịch chạy đến đâu da sẽ lỡ loét đến đó.”
“Nhạc quốc công chúa trúng độc quá nặng sợ là không thể chữa chỉ có thể dùng thuốc khống chế độc tính thôi.”
Một thái y trong đó dặn dò nàng rằng bệnh của nàng không thể thi phấn tô son, không thể dùng hương liệu, không thể chạm bẩn, không thể che mặt, không được dùng tay sờ lên. Ngoài ra ăn uống cũng phải kiêng cử các loại đậu cùng hải sản, tốt nhất vẫn là nên ăn rau xanh.
Lúc đó nàng trăm triệu lần không dám nghĩ đến người tâm địa độc ác muốn hại nàng chính là Nhạc Thanh Loan. Nàng còn ngu ngốc nghĩ bản thân suýt hại chết nàng ta mà chúc phúc nàng ta cùng thái tử Ly quốc nữa chứ.
Nàng ta biết được nàng cùng Dương Thiên Phong có chỉ phúc vi hôn nên mới rấp tâm không chút nhân nhượng như vậy. Lúc đó các nàng chỉ có chín tuổi thôi, nàng ta lại vì hắn mà hại nàng sau đó biết hắn là ngốc tử lại mang nàng đi gả.
Cả đám cung nữ đồng loạt quỳ xuống hướng nàng dập đầu liên hồi khóc lóc năn nỉ. Lúc nãy Nhạc đế đã nói rõ a, nếu là không giúp công chúa hảo hảo trang điểm bắt mắt thì đầu của các nàng sẽ phải dời vị trí a.
Nhạc Xích Vũ chống tay lên bàn trang điểm lạnh nhạt nói: “Đứng lên đi, có chuyện gì ta thay các ngươi nói chuyện.”
Lời dứt nàng cũng không ở lại nữa mà trực tiếp theo trí nhớ mà tiến đến hoa viên tổ chức dạ yến đêm nay. Đám cung nữ lập tức mang mạng che mặt chạy theo. Đương nhiên nàng cũng sẽ không mang mạn che mặt rồi, một là nhớ lời của thái y hai là không lưu chút mặt mũi cho bất kỳ người nào, nàng cũng sớm đã không còn mặt mũi rồi vậy thì cần gì lưu cho kẻ khác.
Chỉ là nàng chọn con đường xa nhất để đến đó, cước bộ thả chậm đến cực điểm, trên đường đi bày bộ dáng thưởng cảnh ngắm hoa không chút vội vàng. Đám cung nhân theo sau đầy đầu mồ hôi lại không dám mở miệng nhắc nhở hay khuyên nhủ câu nào. Bọn họ biết công chúa nhất định sẽ không nghe theo mình.
Bên kia yến tiệc, mọi người đã đầy đủ, các công chúa đều được ngồi sau trướng mạn mỏng không để người nhìn mặt. Nhạc đế Nhạc hậu ngồi trên cao cười đến vui vẻ. Bên cạnh bọn họ chính là đệ nhất mỹ nhân đại lục Nhạc Thanh Loan.
Chỉ là không ai nhìn thấy được dung mạo của nàng bởi đã bị tấm bình phong ba cánh che khuất. Chỉ thấy được cái bóng tiểu kiều khiến người mê mẩn không thể rời mắt, chỉ cần một cử động nhẹ cũng khiến tâm người sinh hoa.
Nhạc đế cười ha hả nói: “Thời thần cũng không sai biệt lắm, cũng nên...” Câu này hắn nói không biết bao nhiêu lần nhưng đều là bị tên ngốc tử kia phản đối.
Dương Thiên Phong đứng ngồi không yên liên tục nhìn về phía người tiến vào, mãi mà vẫn chẳng thấy thê tử của mình đâu sốt ruột không thôi. Hắn to giọng vấn Nhạc đế cắt đứt tất cả: “Nương tử của ta vì sao còn chưa xuất hiện? Nàng chưa xuất hiện làm sao có thể bắt đầu yến tiệc được.”
Đám người há hốc không ai nói được lời nào, chẳng phải nói là vị hôn thê chỉ phúc vi hôn của hắn chính là Nhạc Thanh Loan sao? Hiện người ở hắn lại không nhìn mà nhìn về hướng kia là thế nào?
Nãy giờ hắn luôn dùng câu ‘không được phép bắt đầu’ để cắt đứt câu nói của Nhạc đế, nhưng hiện hắn chờ không được mà nói luôn cả lý do ra rồi. Chỉ là, hắn đang chờ ai a? Còn có nữ nhân nào hơn được Nhạc Thanh Loan?
Nhưng cũng tốt, đỡ phải bọn tiếc nuối cho một mỹ nhân. Canh bạc lớn nhất của cuộc đời nữ tử chính là gả trượng phu, chỉ cần gả không tốt chính là cái gì cũng không có rồi. Hiện gả cho ngốc tử mỹ nhân làm sao sẽ vui vẻ a.
Nhạc đế nghe nhắc đến tâm cũng khiêu một cái, vì sao đèn cũng lên rồi mà Nhạc Xích Vũ vẫn chưa đến a. Sẽ không phải là không muốn gả mà trốn mất chứ. Hắn hạ giọng siếm nịnh cười: “Xương vương Kim quốc chớ nóng lòng, nữ nhân trang điểm chính là lâu nhất.”
Nhạc hậu vội vàng kề bên tai của cung nữ thiếp thân để nàng ta mau chóng hối thúc mang người đến. Chỉ cần Nhạc Xích Vũ ở, thì hôn sự với tên ngốc tử này xem như an bài xong, bọn họ cũng an tâm mở luôn hôn sự cùng thái tử Ly quốc.
Dương Thiên Phong hừ một tiếng rõ kêu lại bày tính tình tiểu hài tử ra chỉ vào mặt Nhạc đế quát: “Có phải ngươi mang nương tử của ta đi giấu rồi không? Lúc sáng ngươi còn dám trước mặt ta to tiếng quát nạt nàng.”
Nghênh thân tiết sử Kim quốc có chút không hiểu nhìn vương gia nhà mình. Đây là ý tứ gì a, không phải đệ nhất mỹ nhân đã ngồi trên kia sao? Đôi mày của hắn khẽ nhướng nhìn bình phong lại đứng lên mở miệng nhắc nhở vương gia nhà mình: “Vương gia, vị hôn thê của người đang ở trên kia.”
Nói xong lại chấp tay hướng Nhạc đế: “Vương gia không thấy được mặt vương phi tương lai nên có chút khẩn trương, hy vọng Nhạc đế Nhạc hậu chớ trách tội.” Kim quốc vững mạnh hơn Nhạc quốc cho dù hắn không biết lễ nghĩa cũng không sao. Chỉ là hắn vẫn nên giữ đủ lễ tiết không thể làm hỏng quốc thể Kim quốc được.
Dương Thiên Phong nghe vậy không vui, vỗ vỗ vào mặt bàn lại tiếp tục to giọng mắng người: “Ai bảo với ngươi đó là nương tử của ta? Nương tử của ta còn chưa tới, không được phép nhận bừa.” Nữ nhân nham hiểm tà ác kia làm sao có thể là thê tử của hắn được. Sổ sách của hắn cùng nàng vẫn còn chưa tính xong đâu.
Nghênh thân tiết sử không hiểu nhìn về phía Trạch Nghiễm bên cạnh thân của Dương Thiên Phong tìm câu trả lời. Trạch Nghiễm hiểu chuyện lập tức bước sang nói hắn biết chuyện lúc sáng. Hắn nghe xong kinh hách mà ngã xuống tại chỗ không nói nên lời. Lý nào lại như vậy a? Hắn nên hướng hoàng thượng hoàng hậu ăn nói thế nào đây?
Sứ thần Kim quốc ở bàn bên cạnh nghe được có chút cười ra nước mắt. Rõ ràng chỉ phúc vi hôn là đệ nhất mỹ nhân đại lục sao giờ lại thành một công chúa xấu xí vô danh không người biết đến. Như vậy làm sao có thể được!
Mọi người nhìn thấy hành động kia cũng không hiểu. Ngay giờ phút bọn họ đang căng não suy nghĩ thì âm thanh của thái giám vang lên thông báo Nhạc Xích Vũ đến. Mọi người kinh ngạc không thôi đồng loạt nhìn về một phía.
Rất nhanh đã thấy vóc người gầy gò vận một thân hoàng sắc của Nhạc Xích Vũ xuất hiện trong ánh mắt của mọi người. Chỉ là khí nhìn đến xấu nhan kia ai cũng không nguyện ý nhìn thêm nữa đều là dời mắt sang nơi khác. Trên người bọn họ run rẩy một trận không ngừng.
Dương Thiên Phong nhìn thấy Nhạc Xích Vũ liền kích động cất bước chạy đến nhưng lại bị Trạch Nghiễm nhanh hơn một bước giữ lại không để hắn như nguyện. Nghênh thân tiết sử cùng sứ thần nhìn thấy cũng là đầu choáng váng đứng lên hợp sức giữ người. Tuyệt không để vương gia bị xấu nữ hạ mê dược câu hồn, hay đây là Nhạc đế Nhạc hậu tiếc rẻ Nhạc Thanh Loan nên cố ý động tay chân lên người vương gia nhà bọn họ? Mặc kệ là gì cũng không thể để vương gia trúng kế được.
Đám người Nhạc quốc đương nhiên biết đây là ai, chỉ là một công chúa như vậy tồn tại chính là làm nhục quốc thể, bọn họ thà rằng không nhận thức nàng. Nhưng nhiên hành động của Dương Thiên Phong như vậy ai cũng che miệng thầm xỉ vả hắn là ngốc tử không biết phân biệt xấu đẹp, không chỉ não không dùng được mà đến mắt cũng có vấn đề.
Đám người Ly quốc còn lại chính là thầm cảm thấy may mắn vạn phần. Vốn nghĩ sẽ phải dùng mưu kế để lấy được đệ nhất mỹ nhân đại lục nhưng hiện xem ra không cần tốn sức lực nữa. Mà như vậy thì Kim quốc muốn xuất binh thảo phạt nói Nhạc quốc bội ước cũng không đúng, mà bảo Lý quốc đoạt thân càng là sai.
Thái tử Ly quốc Tô Lập Sênh nhìn hành vi không chút thể diện của Dương Thiên Phong bên kia chỉ nhếch môi hừ một tiếng đầy khinh bỉ. Dựa vào cái gì một ngốc tử có thể lấy được đệ nhất mỹ nhân mà hắn lại không? Dung mạo tốt hơn hắn thì đã sao, đầu không dùng được khác nào là phế nhân.
Hắn chậm rãi đưa tay nâng ly rượu nhỏ trên bàn đưa lên miệng thưởng thức. Ánh mắt một chút cũng không rời nhìn kịch trường khôi hài trước mắt. Quốc thể của Kim quốc chính là bị tên ngốc tử này làm hất xuống sông hết rồi.
Nhạc đế nhìn Nhạc Xích Vũ ung dung bước vào lửa giận dâng đến não lại không chỗ phát tác. Hắn không thể làm Dương Thiên Phong mất hứng được. Nhạc quốc thực lực không tốt, hắn chỉ còn biết mang nữ nhi đi hòa thân đổi hòa bình cho bách tính thôi.
Nhịn cổ khí xuống, hòa ái làm phụ từ nói: “Vũ nhi vì sao bây giờ mới đến a? Trẫm chuẩn bị bình phong cho ngươi vì sao không dùng mà lại trực tiếp lộ diện như vậy?”
Nhạc Xích Vũ còn chưa bước đến đã nghe thấy lời truyền vào tai. Mắt nàng nhìn về phía vị sỏa trượng phu của mình, một tầng đau xót lại mọc lên, chỉ là nàng sẽ không một lần nữa vì hắn đánh mất tâm của mình. Hít một hơi nàng lại tiếp tục chậm rãi mà tiếp tục bước vào, ánh mắt thẳng tấp kiên định nhìn phía trước.
Dương Thiên Phong đang giãy giụa cố sức thoát khỏi kiếm chế của Trạch Nghiễm cảm thấy ánh mắt khinh thường của mọi người chung quanh nhìn mình cùng thê tử trong lòng cười lạnh. Xấu nữ sao? Chỉ sợ khi nàng chữa khỏi dung mạo liền người nào xấu còn chưa biết đâu.
Năm đó ở Ngạn quốc hắn thấy nàng, dung mạo của nàng cùng Nhạc Thanh Loan giống nhau đến tám chín phần. Chỉ là nét đẹp của nàng thiên hướng đoan trang nhã vận, còn nét đẹp của Nhạc Thanh Loan lại lại mị hoặc câu hồn. Tuy là song bào nhưng tính cách của cả hai lại hoàn toàn trái ngược, Nhạc Thanh Loan âm mưu sâu hiểm chín tuổi đã biết thiết kế người khác, Nhạc Xích Vũ một chút tâm cơ cũng không có, lại càng sẽ không vì mỹ nam mà bán đứng trượng phu của mình.
Khi hắn thấy được ánh mắt nàng ẩn chứa đau xót nhìn mình bản thân cũng là chốt dạ, nếu hắn không phải là quên mất nàng, nàng cũng sẽ không đau lòng như vậy. Hắn ném cho Trạch Nghiễm một ánh mắt, Trạch Nghiễm hiểu rõ vờ thất thủ để hắn thoát khỏi kiềm hãm của mình. Đương nhiên khi Trạch Nghiễm buông tay thì hai đại thần kia nào là đối thủ của hắn, rất nhanh bị hắn hất sang một bên.
Truyện khác cùng thể loại
1027 chương
31 chương
6 chương
208 chương
46 chương
6 chương