Sáng hôm sau, từ sớm đã có người đập cửa phòng, Triệu Phương An hơi hơi nhíu mày.
" Công chúa thỉnh thức dậy " là Diễn nhi nô tì hay đi theo hầu hạ Bạch Diệp Nhan.
Bạch Diệp Nhan nghe tiếng gọi cũng từ từ mở mắt, giờ không phải vẫn còn đang sớm sao? Tại sao lại phải dậy lúc này? Đã vậy tên hỗn đản kia hôm qua vần cô mệt muốn chết, giờ mà phải dậy thì đúng là cực hình.
Vẫn suy nghĩ đó, Bạch Diệp Nhan như con mèo lười vội vàng chui vào trong ngực Triệu Phương An ôm lấy, thật ấm.
" Hôm nay phải đi thỉnh an Tứ Đế, công chúa mau tỉnh không thì sẽ không kịp" Diễn nhi đã gọi rất lâu rồi mà vẫn không thấy động tĩnh gì.
Thỉnh an Tứ Đế? Đúng rồi, hôm qua là hôn lễ của nàng, hôm nay hoàng cung buổi sáng sẽ tổ chức yến tiệc ra mắt tại chính cung của Bạch Quốc, từ sớm người hầu đã phải hối hả chuẩn bị.
" An, mau dậy..." Bạch Diệp Nhan cô gắng nhấc tấm thân mệt mỏi này lên, sau đó lay lay người bên cạnh.
Lười biếng, Triệu Phương An không chịu dậy, người ta vừa mới cưới, mệt muốn chết tại sao lại bắt đi gặp mấy ông già kia làm gì?
" Ta muốn ôm nàng ngủ tiếp " Triệu Phương An mắt vẫn nhắm nhưng vừa nói vừa ôm lấy Bạch Diệp Nhan nằm xuống.
" Không được, đây là bắt buộc " Bạch Diệp Nhan thoát khỏi tay của Triệu Phương An nói.
Cái gì bắt buộc, phiền phức vậy sao? Thời cổ đại này đúng là cái gì cũng phiền phức như vậy, đành phải nhấc tấm thân mệt mỏi này lên, Triệu Phương An mặt mày bí xị đứng dậy mặc y phục mới.
Xong xuôi, Triệu Phương An tiến lại gần bàn trang điểm nơi Bạch Diệp Nhan đang chải tóc, cúi xuống hôn lên má người kia.
" Đừng hồ nháo, mọi người đang đợi" Bạch Diệp Nhan thì đang vội vàng chuẩn bị còn tên hỗn đản kia thì cứ trêu chọc nàng.
Buồn chán Triệu Phương An ngồi xuống ghế bĩu môi, sau khi chuẩn bị xong, Triệu Phương An đeo mặt nạ vào rồi nắm tay Bạch Diệp Nhan ra ngoài, cô nhìn nàng rồi nở một nụ cười tươi rói.
" Ngươi mang thứ này làm gì?" Bạch Diệp Nhan chạm vào chiếc mặt nạ kia nói.
" Ta muốn cho mọi người bất ngờ thôi" Triệu Phương An quay người cười nửa miệng, người cô muốn làm bất ngờ nhất chính là nhạc phụ đại nhân.
Nắm tay nhau đi vào yến tiệc, bên trong đã đông đủ mọi người, Chu đế cùng Bạch đế ngồi trên đỉnh điện, Thanh đế cùng Huyền đế cũng ngồi tại bàn bên cạnh.
Các hoàng hậu và hoàng tử công chúa thì ngồi hai bên.
Ngại quá...!Triệu Phương An mặt ngượng chín, nắm tay Bạch Diệp Nhan tiến vào.
Bước trên những bậc thang lên đỉnh điện, Triệu Phương An nắm tay Bạch Diệp Nhan cúi đầu hành lễ.
Chu đế cùng Bạch đế vui vẻ gật đầu cười, sau đó hai người lại hướng những người khác hành lễ, đến gần Bạch Diệp Thanh, Bạch Diệp Nhan nháy mắt với tỷ tỷ mình rồi cười khiến Bạch Diệp Thanh khó hiểu.
Nhan nhi tại sao lại vui vẻ như vậy?
Sau khi hành lễ với mọi người, Triệu Phương An liền hướng lên chính điện tháo chiếc mặt nạ kia xuống.
Không ngoài dự đoán của Triệu Phương An, Bạch đế giật mình tròn mắt nhìn Triệu Phương An, ông ta còn đứng bật dậy nhăn mặt sững sờ.
" Bạch Đế có chuyện gì sao?" mấy người khác khó hiểu nhìn tứ đế hỏi.
Tròn mắt nhìn Chu đế, Bạch Đế sau khi khôi phục tinh thần lại thì hướng mọi người mỉm cười lắc đầu nhưng lại nhìn Triệu Phương An bằng ánh mắt khác.
Người bất ngờ thứ hai không kém Bạch Đế chính là Bạch Diệp Thanh và Bạch Hậu, những ai biết việc Bạch Đế đế cho người ám sát Triệu Phương An đều bất ngờ.
Thì ra Dương còn sống nên tiểu muội hôm nay mới vui vẻ trở lại như vậy, điều cô không ngờ hơn đó chính là Dương chính là một trong những chủ nhân linh thú, quả nhiên ngày trước hắn luôn gặng hỏi mình về ấn ký là vì hắn là chủ nhân Chu Tước.
Yến tiệc được diễn ra như bình thường, ngày mai hội thao được khởi tranh lại, lần này Triệu Phương An buộc phải làm tốt để không làm xấu mặt hai bên.
Đôi phu thê phải đi mời rượu mọi người, ai nấy cũng thi nhau chúc phúc cho đôi uyên ương mới thành sớm sinh con đàn cháu đống nhưng việc đó đúng là việc bất khả thi đối với Triệu Phương An nên cô chỉ biết cười trừ.
Cho đến khi chạm mặt nhạc phụ đại nhân, Triệu Phương An mới thấy khốn đốn, ông ta còn chần chừ không cho cô rót rượu, đã vậy ánh mắt còn như muốn băm cô ra thành trăm mảnh.
Triệu Phương An càng muốn chọc tức ông ta băng cách rót ra bên ngoài làm rượu bắn tung tóe sau đó còn dùng thanh âm thảo mai thấy chết mà nói xin lỗi, Bạch Đế liền trừng mắt nhìn.
Triệu Phương An cũng liếc tới rồi cười chế nhạo, bộ dạng tức ói máu của Bạch Đế khiến Triệu Phương An thỏa mãn vô cùng.
Cáo từ sớm, Triệu Phương An cùng Bạch Diệp Nhan trở về phòng, vừa đóng cửa phòng, Triệu Phương An đã ép Bạch Diệp Nhan vào cánh cửa, hôn lên đôi môi căng mọng kia, rồi đưa đầu lưỡi vào giao quấn, Bạch Diệp Nhan hơi bất ngờ nhưng vẫn đáp lại nụ hôn ấy, cho đến khi không thở được mới thôi.
" Mới sáng sớm, đừng hồ nháo" Bạch Diệp Nhan vỗ vỗ hai má Triệu Phương An nói.
" Nàng không phải cũng rất thích sao?" Triệu Phương An trêu chọc khiến Bạch Diệp Nhan đỏ mặt.
" Lát nữa ngươi phải đi theo Đường tướng quân tập luyện, bây giờ chuẩn bị mọi thứ đi" Vì kĩ năng của Triệu Phương An vẫn chưa thành thạo nên Đường tướng quân nói sẽ giúp cô luyện tập.
Tuân lệnh, Triệu Phương An đi chuẩn bị đồ đạc, sau đó ra bãi tập cùng Đường Liên Thành, tất nhiên Triệu Phương An sẽ đưa Bạch Diệp Nhan đi cùng, cô giờ nào dám để nương tử của mình rời xa nửa bước.
Tại bãi tập.
Nhìn mấy loại vũ khí được chuẩn bị ở đây, chẳng có loại nào Triệu Phương An biết dùng, tại sao không dùng súng cho nhanh, Triệu Phương An quyết định chọn một thanh trường kiếm.
Đường Liên Thành vốn muốn khoe tài nghệ của mình trước mặt nữ nhân nên đôi tay múa lượn trước mặt Bạch Diệp Nhan nhưng hắn đâu biết ánh mắt của nàng ấy không khi nào rời khỏi Cảnh Trịnh hoàng tử.
Tập luyện đấu kiếm, Triệu Phương An còn chẳng biết đánh thế nào cho đúng, chỉ biết khua tay như mấy người trong phim.
Tất nhiên người thắng là Đường Liên Thành, đắc chí, hắn liền chuyển sang đánh tay đôi, Triệu Phương An chỉ biết nhìn Bạch Diệp Nhan cười ngại ngùng.
Có lẽ Đường Liên Thành không biết ở thời hiện đại Triệu Phương An là một trong những người giỏi nhất tổ trọng án, chẳng mấy nam nhân nào đấu tay đôi thắng lại cô.
Triệu Phương An vẫn tỏ ra ngu ngơ rồi chấp nhận luyện tập đấu tay đôi, Đường Liên Thành nghĩ rằng mình sẽ đánh ngã Triệu Phương An khiến tam hoàng tử mất mặt trước nương tử của mình nhưng hắn lầm to.
Vừa ra đòn, Triệu Phương An liền né được, sau đó nhanh như một cơn gió, Triệu Phương An đứng sang bên ra đòn khiến Đường Liên Thành ngã xuống.
Quá bất ngờ với điều này, Đường Liên Thành nhanh chóng đứng lên, hắn xác định là phải đánh toàn lực rồi, Cảnh Trịnh hoàng tử xem ra không yếu đuối như vẻ bề ngoài.
Hai người đấu tay đôi một hồi, người chiến thắng là Triệu Phương An vì cô ra đòn nhanh hơn và Đường Liên Thành chưa bao giờ gặp những thế võ của cô, hắn đã đi chinh chiến, gặp không biết bao nhiêu những người võ nghệ cao cường nhưng hắn chưa bao giờ gặp thế võ của Triệu Phương An.
Thua cuộc dù hơi mất mặt nhưng Đường Liên Thành liền thay đổi cái nhìn về hoàng tử Cảnh Trịnh.
Luyện tập mệt mỏi, Triệu Phương An liền chạy ra nơi mà Bạch Diệp Nhan ngồi nghỉ ngơi.
Bạch Diệp Nhan có chút lo lắng đưa khăn tay lau mồ hôi cho Triệu Phương An, hai người nhìn nhau âu yếm trước sự ghen tị của Đường Liên Thành.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
22 chương
309 chương
98 chương
38 chương
4 chương