Công chúa của ta trọng sinh

Chương 87 : Tùy Thời Đều Có Thể Thấy Ta

Lục Khải Phái rời khỏi dịch quán, ngược gió dầm mưa chạy nhanh nửa ngày, tới khi đến được đây quần áo đã ướt một nửa, phi thường chật vật. Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến Kỳ Dương, tâm nàng đều ấm áp mềm mại, vất vả một đường cũng chẳng là gì. Nhưng mà nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng nàng lại mạc danh có chút không thoải mái. Kỳ Dương đối với Lục Sanh, có phải hay không quá mức thân cận chút? Ý niệm như vậy chợt lóe lên trong lòng Lục Khải Phái rồi biến mất. Cũng may Lục Sanh chỉ có ba tuổi, Lục Khải Phái dù có keo kiệt, nhưng cũng không đến mức so đo với tiểu hài nhi. Nàng rốt cuộc dời mắt khỏi Lục Sanh, ngược lại ôn nhu nhìn về phía Kỳ Dương ôm Lục Sanh ngủ say. Kỳ Dương tựa hồ ngủ thật sự rất sâu, đôi mắt sáng của nàng nhắm lại, hàng mi dài hơi rũ, nàng lúc này không còn chút lăn tăn gợn sóng. Gương mặt trắng nõn cũng bởi vì giấc ngủ ngon này mà hơi hồng nhạt, hơi thở nhẹ nhàng theo quy luật, dường như khiến cho thời gian quanh mình đều chậm lại. Bất tri bất giác, Lục Khải Phái nhìn dung nhan Kỳ Dương ngủ mà thất thần. Cũng không biết qua bao lâu, bên ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm, ngay sau đó đã thấy đôi mi thanh tú vốn đang ngủ ngon chợt nhăn lại, càng lúc càng nhíu chặt. Khuôn mặt vốn bình tĩnh ngủ yên cũng không còn, nàng ngược lại trở nên nôn nóng hoảng loạn, con ngươi dưới mí mắt chuyển động nhanh chóng, nhưng trước sau vẫn chưa từng mở, giữa trán cũng ướt đẫm mồ hôi. Đây là bị ác mộng?! Lục Khải Phái hoàn hồn, vội tiến lên nhẹ nhàng lay Kỳ Dương: "A Ninh, A Ninh, tỉnh tỉnh!". ngôn tình tổng tài Kỳ Dương ở trong mộng giãy giụa một lúc lâu, nàng đột nhiên mở mắt, ánh mắt thoáng trống rỗng. Nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc, sau khi nàng thấy rõ người trước mắt, lập tức duỗi tay ôm lấy người, lực đạo lớn đến kinh người. Khi Lục Khải Phái cúi người, Kỳ Dương vừa vặn ôm được nàng, tư thế này thực sự có chút khiến người mệt mỏi. Nhưng lập tức nàng cũng không rảnh lo đến chuyện khác, chỉ vội vàng vỗ về vai người trong ngực, lại nhẹ giọng trấn an: "Không có việc gì, không có việc gì, có ta ở đây rồi, A Ninh đừng sợ." Qua một hồi lâu, Kỳ Dương tựa hồ cuối cùng cũng từ cảnh trong mơ hoàn hồn lại. Nàng khẽ buông ra Lục Khải Phái, chớp chớp mắt nhìn người nàng ôm giờ phút này, lại khàn tiếng hỏi một câu: "A Phái?" Lục Khải Phái gật đầu, bàn tay xoa xoa gáy nàng để trấn an: "Ừm, là ta, ta tới xem nàng." Lời vừa dứt, nàng tựa hồ nghe được Kỳ Dương thở dài nhẹ nhõm, thân mình căng chặt trong lồng ngực cũng theo đó thả lỏng lại. Ác mộng tựa hồ đã qua đi, Kỳ Dương đặt trán lên vai Lục Khải Phái, không nói chuyện nữa. Lục Khải Phái đợi trong chốc lát, rốt cuộc hậu tri hậu giác nhớ tới xiêm y của mình còn có chút ướt, cứ như vậy để Kỳ Dương dựa vào thì không tốt lắm. Chỉ là đôi tay nàng mới vừa chạm đến bả vai Kỳ Dương, Kỳ Dương đã tự mình ngẩng đầu lên, mày đẹp lần nữa nhăn lại: "Sao trên người nàng lại ướt?" Nàng nói, còn nắm lấy quần áo trên vai Lục Khải Phái, nhớ tới cái gì đó mới quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Nàng dầm mưa tới?" Không biết sao, Lục Khải Phái cảm thấy ngữ khí Kỳ Dương giờ phút này không tốt lắm. Nàng thật cẩn thận liếc nhìn thần sắc của Kỳ Dương, vẫn là gật đầu nói sự thật: "Trời mưa không biết khi nào mới ngưng, ta muốn mau gặp nàng nên chạy tới." Lời nói đơn giản nhất, cũng là những lời âu yếm động lòng người nhất. Kỳ Dương vốn có chút giận nàng không yêu quý thân thể, nhưng nghe xong thì chẳng thể tức giận nổi. Nàng thở dài, xốc chăn đứng dậy. Thoáng nhìn Lục Sanh còn ngủ say một bên, động tác nàng thoáng nhẹ chút, lại nói với Lục Khải Phái: "Nàng ôm nàng ấy đi ra ngoài giao cho thị nữ đi." Lục Khải Phái đương nhiên vui vẻ, cẩn thận tiếp nhận tiểu đoàn tử, không nói hai lời liền mở cửa đưa ra ngoài. Chờ thị nữ tiếp Lục Sanh đi, Lục Khải Phái đóng cửa lại xoay người, một bộ xiêm y sạch sẽ liền bị ném vào trong lòng nàng. Kỳ Dương chợt bất mãn nói: "Trên người nàng ướt sũng, nàng còn tính đứng bao lâu nữa? Mau mau thay đổi xiêm y!" Lục Khải Phái ngoan ngoãn đáp ứng, vô cùng cao hứng ôm quần áo đi ra sau bình phong. Nửa khắc sau, Lục Khải Phái bước ra, trên người chỉ mặc một thân tuyết trắng trung y. Kỵ trang vốn ướt dầm dề tất nhiên bị nàng thay ra, đến nỗi áo ngoài lúc trước ôm vào, lúc này vẫn bị nàng giữ nguyên ôm ra. Thấy Kỳ Dương nhìn qua, nàng liền nhấp môi cười lấy lòng: "A Ninh, nàng, nàng có phải hay không lấy sai xiêm y? Đây là váy a." Kỳ Dương nghe vậy thì nhướng mày: "Nàng mặc không được váy sao?" Này cũng không phải, thật ra thì lúc trước ở Giang Nam, Lục Khải Phái hầu hết thời gian cũng mặc nữ trang. Chỉ là thỉnh thoảng ra ngoài mới có thể đổi nam trang, nhưng cũng không như hiện tại dùng thân phận nam nhi sinh tồn. Thế nhưng trước khác nay khác, Lục Khải Phái trước mắt băn khoăn quá nhiều. Nàng cũng không nói lời nào mà chỉ nhìn Kỳ Dương, Kỳ Dương cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Nàng đột nhiên tới, ta nơi này không có chuẩn bị xiêm y của nàng, chỉ có váy." Nàng nói xong rồi hơi dừng lại, liếc nhìn Lục Khải Phái một cái: "Trung y nàng mặc hiện tại cũng là của ta." Này cũng không có gì, Lục Khải Phái liền chỉ buông váy, nói: "Kia liền như vậy đi." Kỳ Dương biết nàng băn khoăn nên chưa nói cái gì, chỉ là trong mắt còn có chút thất vọng. Vừa rồi tìm không được nam trang, nàng mới bỗng nhiên ý thức được, hai người quen biết hai đời, kết phu thê ba năm, nàng thế nhưng còn chưa ngắm dáng vẻ Lục Khải Phái mặc nữ trang! Nhất thời ý động, lúc này mới cầm bộ váy này tới, thế nhưng Lục Khải Phái tiểu tâm không muốn mặc, nàng tự nhiên cũng sẽ không cưỡng cầu, vì vậy cầm kiện áo choàng cho nàng tạm thời khoác. Lục Khải Phái nhìn ra nàng thất vọng, khi Kỳ Dương xoay người thì duỗi tay nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng hứa hẹn: "Chờ một chút, chờ một chút, chờ sau này nàng muốn nhìn ta mặc cái gì, ta đều mặc cho nàng xem." Kỳ Dương nhấp môi, tựa không sao cả gật đầu, nhưng lại đem việc này nhớ kỹ. - -- Sau khi đổi qua một thân quần áo khô mát, lại uống một chén canh gừng mà nàng ghét nhất, Lục Khải Phái ngồi đối diện với Kỳ Dương, rốt cuộc tìm thấy cơ hội hỏi chuyện lúc nãy: "A Ninh, nàng lúc nãy nghỉ ngơi là bị ác mộng sao? Đến tột cùng mơ thấy cái gì, khiến nàng sợ hãi như vậy?" Kỳ Dương nghe vậy, lông mi dài hơi hơi rung động, lại ra vẻ không có việc gì, nói: "Không có gì, mộng mà thôi, tỉnh rồi thì sẽ quên." Lục Khải Phái lại đem thần sắc nàng thu hết vào đáy mắt, sau khi suy nghĩ thì hỏi: "Là mơ thấy ta?" Câu này hỏi ra, lời kế tiếp tựa hồ cũng trở nên đương nhiên: "Là mơ thấy ta gặp chuyện không tốt sao? Ta xem nàng đến bây giờ tựa như cũng chưa bình tĩnh được tâm tình." Kỳ Dương không hề nói gì, xem như cam chịu. Bí mật trên người Lục Khải Phái quá nhiều, bất luận là bại lộ điều gì, đối với hai người các nàng đều là tai họa ngập đầu. Lúc trước thiếu niên khí phách, chỉ nghĩ hai người có thể ở bên nhau liền tốt, nhưng hiện giờ nghĩ lại mới cảm thấy ngổn ngang trăm mối. Nàng đương nhiên sẽ không hối hận vì ở bên Lục Khải Phái, nhưng theo thời gian trôi qua, xác thật càng ngày càng có nhiều băn khoăn đè lên trái tim nàng. Kỳ thật đã nhiều ngày Kỳ Dương không thể nghỉ ngơi tốt, không có Lục Khải Phái làm bạn luôn khiến nàng nhiều ưu phiền. Cũng đúng là bởi vậy, khoảnh khắc nàng mở mắt nhìn thấy Lục Khải Phái, nàng mới không thể khắc chế được cảm xúc, ôm chặt lấy người. Cái gọi là ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó. Lục Khải Phái không cần hỏi cũng biết Kỳ Dương đang lo lắng gì, có thể mơ thấy cái gì. Ánh mắt nàng trở nên mềm mại, nắm lấy tay Kỳ Dương cùng nàng nói: "Đừng nóng vội, cũng đừng sợ, hết thảy đều có ta." Kỳ Dương siết chặt tay, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng. Đề tài trầm trọng này cứ như vậy bị bỏ qua, Lục Khải Phái ngược lại dùng ngữ khí nhẹ nhàng hỏi: "A Ninh mấy ngày nay ở chùa Hộ Quốc có tốt hay không? Trong chùa kham khổ, nàng sợ là sẽ không quen đi?" Hỏi xong cũng không đợi Kỳ Dương nói, nàng lại lo vì chính mình giải thích: "Ta đã nhiều ngày ra kinh, không có thể lại đây thăm nàng, nàng đừng giận ta." Kỳ Dương liếc nhìn nàng một cái, đáp: "Là có chút không thú vị. Tuy nhiên có Lục Sanh bồi ta, ở trong chùa cũng còn tốt." Nhắc tới Lục Sanh, Lục Khải Phái mạc danh có chút để ý, vì thế tiểu tâm thử một câu: "Ta xem A Ninh tựa hồ thực thích tiểu hài nhi? Lục Sanh tới công chúa phủ cũng không bao lâu, ta thấy nàng cực kỳ thân cận nàng ấy." Nàng tự nhận là ngữ khí bản thân rất bình thường, nhưng lại không biết trong giọng nói toàn là mùi vị chua. Kỳ Dương rõ ràng phát hiện, khóe môi căng chặt hơi hơi cong lên, trên mặt vẫn là tỏ vẻ đứng đắn: "Cũng không có. Ta chỉ là thích hài tử ngoan ngoãn, giống tiểu hài nhi nhà mấy hoàng huynh kia của ta, một đám được sủng giống như tiểu bá vương, ta liền không thích. Không giống như A Sanh, nàng thật là ngoan ngoãn, cũng không để người nhọc lòng..." Bất động thanh sắc khen người một hồi, cuối cùng như nguyện thấy được sắc mặt Lục Khải Phái càng ngày càng đen. Khóe môi Kỳ Dương càng lúc càng cong, nói xong lời cuối cùng, nàng liền chuyển đến chuyện khác: "Hơn nữa Lục Sanh sinh ra giống nàng như thế. Nàng lại không tới xem ta, ta cũng chỉ có thể nhìn tiểu gia hỏa kia, liêu gửi tương tư." Lời vừa dứt, Kỳ Dương đã cúi người tiến lên, nhẹ nhàng hôn một cái lên khóe môi Lục Khải Phái. Nàng chỉ định hôn lần này liền bứt ra, nào biết Lục Khải Phái duỗi tay vòng qua eo nàng, sau đó dùng lực một chút, trực tiếp đem người kéo vào lồng ngực. Nụ hôn lướt qua cũng sâu hơn, tựa như vì muốn trừng phạt Kỳ Dương lúc nãy trêu đùa, lại tựa như muốn nói hết tương tư tích góp từng chút khi ly biệt. Đợi cho nụ hôn kết thúc, vành tóc mai hai người chạm vào nhau, tràn đầy ái muội, xiêm y trên người cũng theo đó đều rối loạn ba phần. Lục Khải Phái ôm Kỳ Dương, cọ cọ cần cổ nàng, lại nhuyễn thanh nói: "Thời gian nàng trai giới mau đủ rồi đi? Vừa lúc đã nhiều ngày mưa to khó đi, ta cũng không vội mà hồi kinh phục mệnh. Ta liền lưu lại nơi này bồi nàng, A Ninh nếu là lại nhớ ta, tùy thời đều có thể thấy." Kỳ Dương nghe vậy thì có chút kinh hỉ, đôi mắt vì thế mà sáng ngời vài phần. Đến khi phản ứng lại, ngón tay mảnh khảnh nắm lấy vành tai Lục Khải Phái, buồn cười nói: "A Phái đây ngay cả dấm Lục Sanh đều ăn?" Lục Khải Phái nghe vậy thì hừ hừ hai tiếng, thấp giọng nói thầm: "Không được sao?" Kỳ Dương nghe thấy, lại làm bộ không nghe rõ, tiến đến trước mặt đi hỏi nàng: "Nàng vừa rồi nói cái gì?" Lục Khải Phái rốt cuộc da mặt mỏng, làm sao có thể thừa nhận chính mình thật sự ăn dấm tiểu đoàn tử? Nàng lập tức nhìn sang nơi khác, không còn nói nữa. Nhưng đợi trong chốc lát, không chờ đến khi Kỳ Dương phản ứng, nàng lại trộm dời ánh mắt trở về, lại đối diện với đôi mắt Kỳ Dương cười như không cười. Nhìn lén lại bị bắt gặp, Lục Khải Phái có chút xấu hổ, bên tai ửng đỏ. Ý cười trên mặt Kỳ Dương càng đậm, nhưng không có tiếp tục trêu ghẹo nàng, chỉ đáp lại câu hỏi trước đó của nàng: "Trai giới cũng chỉ còn một hai ngày nữa, lúc sau còn phải cúng bái hành lễ. Nếu là mưa to không dứt, đôi ta thế nhưng vừa lúc cùng nhau hồi kinh." Lục Khải Phái nghe vậy thì cũng thêm cao hứng, cánh tay ôm lấy Kỳ Dương hơi siết chặt, lại nghiêng tai đi nghe tiếng mưa rơi tí tách ở gian ngoài. Rõ ràng sáng sớm vẫn là tạp âm khiến người cảm thấy bực bội, giờ phút này nghe được thế nhưng cũng có vài phần dễ nghe, không nỡ để nó dễ dàng dừng. Tác giả có lời muốn nói: Lục Khải Phái (chua): Nhìn ta nhìn ta, A Ninh đừng nhìn tiểu đoàn tử, nàng không đẹp bằng ta!!! Lục Sanh (...): Hằng ngày chịu lỗi cho người khác...!Lưng ta đeo quá nhiều thứ tuổi này không nên đeo...!oan uổng a!.