Công chúa của ta trọng sinh

Chương 81 : Tám Chín Phần Mười

Kể từ khi Lục Sanh ra đời, nàng cơ hồ chưa từng ra khỏi cửa, một lần duy nhất có cơ hội đó là khi bị đưa từ Lục phủ đến công chúa phủ. Trên đường là ngồi xe tới, nàng bị Tề bá ôm ngoan ngoãn ngồi ở trong xe, thậm chí chưa thể nhìn xem thế giới bên ngoài xe ngựa. Đương nhiên, hài tử chưa đến ba tuổi còn thực ngây thơ, cũng không biết thế giới bên ngoài trông như thế nào. Mãi đến khi nàng được Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương mang theo rời khỏi cửa lớn công chúa phủ, nhìn thấy người đi đường lui tới, nhìn thấy phố xá náo nhiệt, tiểu đoàn tử lúc này mới ý thức được thế giới cũng không phải chỉ lớn bằng một tòa phủ đệ Lục Khải Phái ôm Lục Sanh đi ở trên đường, Kỳ Dương cùng nàng sóng vai mà đi, mấy người hầu theo sau ba người vài bước. Thoạt nhìn, liền tựa như một nhà ba người đi dạo phố du ngoạn. Đôi tay Lục Sanh ôm lấy cổ Lục Khải Phái, ngoan ngoãn oa ở lòng nàng, đôi mắt lại quay tròn không ngừng quan sát đường phố. Lục Khải Phái không để ý tới tiểu hài nhi hiếu kỳ, quay đầu hỏi Kỳ Dương: "Chúng ta đi đâu?" Kỳ Dương nghe hỏi thì quay đầu lại, liền thấy nàng ấy không chỉ là một người, hai đôi mắt một lớn một nhỏ đều nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt đen trong suốt cũng phá lệ tương tự. Không biết sao, Kỳ Dương đã nhịn không được cười. Nàng lại nghĩ tới Lục Khải Thành, nhớ tới đôi mắt hắn tràn ngập ôn nhu giả dối, kỳ thật lại là con ngươi ngầm có ý dã tâm. Lại không nghĩ con nối dõi duy nhất mà hắn lưu lại, thế nhưng cực kỳ giống với Lục Khải Phái. Lục Khải Phái thấy nàng vô cớ bật cười thì có chút mờ mịt, theo bản năng chớp chớp mắt, hỏi: "Làm sao vậy? Có cái gì buồn cười sao?" Kỳ Dương thu ý cười, xua xua tay, ánh mắt thoáng dừng trên khuôn mặt Lục Sanh, lại nói: "Không có gì, chính là bỗng nhiên nghĩ đến một chút chuyện thôi. Hôm nay đi ra ngoài cũng không có mục đích gì, chúng ta liền tùy ý đi dạo đi, vừa lúc trên đường cũng rất náo nhiệt." Lục Khải Phái cũng không có truy vấn, nàng gật đầu đáp ứng, bồi Kỳ Dương đi dạo trên phố. Kinh thành là thủ độ của một quốc gia, hội tụ thương nhân tứ phương tại đây, phố xá trước nay đều náo nhiệt. Ở chỗ này, đồ vật hiếm lạ cổ quái nào cũng đều có thể tìm thấy, bởi vậy ngẫu nhiên đi dạo, cũng khó nói sẽ không gặp những điều thú vị nho nhỏ. Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái đi dạo cũng không thiếu kiên nhẫn, hai người dọc theo đường phố một đường vừa nói giỡn vừa đi dạo. Ngẫu nhiên sẽ vào cửa hàng, càng nhiều thời điểm ánh mắt sẽ lưu luyến mấy cái quán nhỏ hai bên đường. Mấy quầy hàng tất nhiên không có vật gì quý trọng, nhưng lại có rất nhiều thợ thủ công có tay nghề tinh xảo, cũng khó nói sẽ không phát hiện mấy món đồ nhỏ thú vị ở đây. Đi tới, Lục Khải Phái bỗng nhiên dừng lại, Kỳ Dương tất nhiên là theo nàng dừng lại, hỏi: "Làm sao vậy?" Lục Khải Phái cười, ánh mắt ý bảo nàng nhìn xem. Kết quả Kỳ Dương nhìn theo ánh mắt nàng, liền thấy Lục Sanh xoắn thân mình, đang trông mong ngóng về một hướng. Nàng lại theo tầm mắt tiểu hài nhi nhìn lại, có thể thấy được ở bên đường có một tiểu ca đang bán đường hồ lô. Đường hồ lô đỏ rực bọc mật đường, sáng lấp lánh nhìn qua thập phần động lòng người. Đặc biệt ở trước mặt tiểu ca kia còn có mấy tiểu hài nhi vây quanh, ánh mắt đều trông mong đường hồ lô trong tay tiểu ca. Trong đó có một đứa nhỏ cầm tiền đưa tới, tiểu ca liền cười tủm tỉm tháo xuống một chuỗi đường hồ lô đưa cho tiểu hài nhi, hắn lập tức cắn một ngụm, dáng vẻ vui sướng đầy hâm mộ khiến cho nước miếng đồng bạn bên cạnh đều phải chảy ra...! Là hình ảnh thường thấy nơi phố phường, tuy nhiên đối với tiểu hài nhi mà nói, đại khái đường hồ lô sinh ra vốn đã dụ hoặc. Kỳ Dương nhấp môi cười, lại giơ tay sờ sờ cái đầu mềm mại của Lục Sanh, thấy nàng quay đầu lại liền hỏi: "A Sanh muốn ăn đường hồ lô sao?" Lục Sanh nghe vậy, trong mắt đầu tiên là hiện lên vẻ mờ mịt, chờ Kỳ Dương chỉ vào đường hồ lô trong tay tiểu ca ở phía xa, nàng mới biết được cái trái cây đỏ rực đó gọi là đường hồ lô. Tiểu hài tử thèm ăn, nàng nhìn người ta ăn rất là ngon, tự nhiên cũng có chút thèm muốn. Kỳ Dương vừa nói, đôi mắt nàng đều sáng lên, nhưng cuối cùng nàng vẫn là lưu luyến lắc lắc đầu, nói: "A Sanh ăn cơm, không ăn đường hồ lô." Tiểu hài nhi ngoan ngoãn có chút quá mức, cho dù muốn, nàng cũng sẽ không yêu cầu đại nhân. Hơn nữa, còn nhỏ tuổi mà đã học cách khắc chế cùng cự tuyệt, khiến người nhìn thấy vô cớ có chút đau lòng. Kỳ Dương đương nhiên cũng nhìn ra Lục Sanh tò mò, thèm muốn đường hồ lô, nghe được câu trả lời ngoài dự đoán thì cũng giật mình, chợt hỏi: "Vì cái gì không cần? Ngươi không thích sao?" Cánh tay Lục Sanh ôm Lục Khải Phái chặt thêm một chút, cả người đứa nhỏ cũng chạy trốn vào lòng Lục Khải Phái: "Nương nói, A Sanh muốn ăn cơm thì mới có thể cao lớn. Ăn đồ bậy thì bụng sẽ đau, nương liền không cần ta." Nói xong lời này, cả người Lục Sanh đều rúc vào lòng Lục Khải Phái, khuôn mặt nhỏ cũng chôn sau hõm vai. Nàng có chút uể oải, dường như chỉ cần nàng không tiếp tục nhìn, liền sẽ không bị dụ hoặc, là có thể lại lần nữa trở về bên người mẫu thân. Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương nghe được câu trả lời như vậy lại là hai mặt nhìn nhau, trong lòng càng thêm thương tiếc Lục Sanh. Ý cười trên mặt Kỳ Dương cũng thu liễm, nàng suy nghĩ xong liền muốn đi đến chỗ tiểu ca bán đường hồ lô kia, kết quả còn không đi hai bước đã bị Lục Khải Phái kéo lại ống tay áo: "Đừng, nàng còn quá nhỏ, ăn những cái này không tốt." Tuy nhiên, Kỳ Dương nghe xong lại lắc đầu, nói: "Không có việc gì, để cho nàng nếm thử lớp đường bên ngoài là được." Lục Khải Phái cũng không hề khuyên nàng, hai người đi mua đường hồ lô của người bán rong trước mặt, Kỳ Dương vẫn là lấy tiền từ cái túi trên eo Lục Khải Phái. Bốn cái tiền đồng đổi được hai chuỗi đường hồ lô, bên ngoài sơn trà đỏ rực là một lớp đường bọc hơi mỏng. Tiểu ca bán đường hồ lô thấy Lục Khải Phái ôm hài tử còn nhỏ, còn khuyên một câu đừng để hài tử ăn nhiều, mặt khác còn phải cẩn thận đừng để hài tử nuốt hạt sơn trà. Hắn lải nhải rất là dong dài, thế nhưng đều có ý tốt. Lục Khải Phái cười nói tạ với hắn, quay đầu lại hỏi Kỳ Dương: "Nàng mua hai chuỗi làm cái gì? Đường ăn nhiều cũng không tốt." Kỳ Dương lại chớp chớp mắt với nàng, cười nói: "Tất nhiên là muốn cùng tiểu chất nữ của nàng làm gương." Đường hồ lô đưa tới trước mặt Lục Sanh, Lục Sanh quả nhiên là thèm muốn nhưng lại không dám ăn. Nàng gặm ngón tay, ánh mắt trông mong, tiểu bộ dáng quả thực không cần quá đáng thương. Ngoài ra, nàng cùng Lục Khải Phái lại sinh ra giống nhau, chọc đến Kỳ Dương đều nhịn không được dùng ánh mắt trêu đùa nhìn Lục Khải Phái nhiều hơn. Lục Khải Phái bị nàng nhìn đến bất đắc dĩ, nhưng ý cười trên khóe môi vẫn luôn lộ ra sủng nịch. Sau đó nàng liền nghe công chúa điện hạ nhà mình dùng ngữ khí lừa gạt tiểu hài nhi nói với tiểu đoàn tử: "A Sanh đừng sợ. Cơm thì phải ăn, nhưng đường hồ lô cũng có thể ăn, ăn đường hồ lô bụng sẽ không đau, không tin thì ngươi để bá phụ ăn trước cho ngươi xem." Khi nói chuyện, một chuỗi đường hồ lô đỏ rực đưa tới bên môi Lục Khải Phái, theo sát là ánh mắt của một lớn một nhỏ. Lục Khải Phái bất đắc dĩ, đành phải phối hợp cắn một viên, yên lặng nhấm nuốt để làm ví dụ. Lục Sanh có chút dao động, nhưng vẫn rất do dự, cuối cùng Kỳ Dương chính mình cũng đi theo cắn viên đường hồ lô còn lại. Hai đại nhân "Làm mẫu", ngươi một ngụm ta một ngụm liền phân chia chuỗi đường hồ lô ăn xong rồi. Người khác nhìn chỉ cảm thấy hai người cử chỉ thân mật trước mặt nhiều người, ngẫu nhiên liếc nhìn nhau, quả thực ngọt nị đến không chịu được. Nhưng tiểu đoàn tử không hiểu cái này. Nàng rốt cuộc nhịn không được, nhìn đường hồ lô Kỳ Dương đưa tới trước mặt, thử thăm dò vươn đầu lưỡi nho nhỏ liếm một chút, hương vị ngọt tư tư nháy mắt bắt được lòng của tiểu hài nhi. Lục Khải Phái không biết Kỳ Dương lao lực hống tiểu hài nhi ăn đường hồ lô có ý nghĩa gì, lúc này cũng chỉ nhắc nhở một câu: "A Sanh ăn lớp đường bên ngoài là được, không cần ăn trái cây bên trong." Lục Sanh liếm đường hồ lô, đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh, nghe vậy thì ngoan ngoãn đáp ứng. Đầu năm nay, đường rất là quý, nhưng đường hồ lô quá quý thì tiểu hài nhi liền mua không nổi, cho nên lớp đường bọc bên ngoài đường hồ lô đều rất mỏng. Trong chốc lát, Lục Sanh liền liếm xong một viên đường hồ lô, lộ ra trái cây đỏ rực bên trong. Tiểu hài nhi rất hiếu kỳ, Lục Khải Phái tuy rằng đã nhắc nhở nàng không cần ăn, nhưng nhìn trái cây đỏ bừng mê người như vậy, Lục Sanh vẫn là không nhịn được, cái răng nhỏ của nàng trộm cắn một ngụm. Vốn tưởng rằng sẽ ngọt như lớp đường bọc bên ngoài, ai ngờ sau khi cắn vào đều là vị chua nồng đậm tràn vào khoang miệng. Lục Sanh lớn như vậy nhưng còn từng ăn qua đồ chua thế, khuôn mặt nhỏ tức khắc nhăn thành bánh bao. Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái đương nhiên đều thấy động tác nhỏ của nàng, nhưng ai cũng đều không ngăn cản, còn trơ mắt nhìn. Mãi đến giờ phút này thấy khuôn mặt nhỏ của Lục Sanh bị vị chua của sơn trà làm cho nhăn lại, thế nhưng lại không dám nhổ ra, rốt cuộc nhịn không được bật cười. Lục Sanh còn nhỏ, nhưng thấy hai người phản ứng như thế cũng biết chính mình là bị chê cười, vì thế đầu càng chôn sau, trốn vào lòng Lục Khải Phái. Lục Khải Phái vỗ phía sau lưng nàng rồi hống hai câu, cũng không thấy nàng chịu chui ra, nàng liếc nhìn Kỳ Dương, hai người đều mỉm cười. Hai người ôm hài tử tiếp tục đi dạo phố, đông đi một chút, tây nhìn xem một chút, thế nhưng cũng mua được không ít đồ vật, trong đó một nửa đều là mua cho tiểu hài nhi. Tựa như là búp bê vải hay là cái còi, cầu mây đan bằng cỏ linh tinh, dùng món đồ chơi hết hống rồi lại hống, tiểu hài nhi cũng không còn thẹn thùng nữa. Ba người đi suốt một đường hoà thuận vui vẻ, đặc biệt Lục Sanh sinh ra cực kỳ giống với Lục Khải Phái, người qua đường thấy chỉ xem đây là một nhà ba người. Lại không biết phía trên trà lâu bên cạnh, có hai người đứng sau cửa sổ nhìn ba người đang đi trên đường, ánh mắt đều là thâm trầm. Nam Bình thu hồi ánh mắt rồi khẽ hừ một tiếng: "Ta nói Kỳ Dương có bao nhiêu kiêu ngạo, hiện giờ lại vì một tên nam nhân, ngay cả tư sinh tử đều chịu nhận." Sở Vương ngồi đối diện nàng, bưng lên chén trà rồi uống một ngụm, khóe môi lại mỉm cười: "Nói không sai, tính tình Kỳ Dương như vậy, ngươi cảm thấy nàng sẽ cứ thế mà nhận tư sinh tử của phò mã, một nhà ba người còn như vậy hoà thuận vui vẻ sao?" Nam Bình nghe vậy thì hồ nghi nhìn về phía hắn, ngạc nhiên nói: "Ngươi có ý gì?" Sở Vương buông chung trà, tùy ý nói: "Trong mắt Kỳ Dương không chấp nhận dù chỉ là một hạt cát, huống chi là ép dạ cầu toàn. Cho nên đứa nhỏ này, hoặc là không phải tư sinh tử của phò mã, hoặc chính là nàng bị giấu đi, nếu không thì đứa nhỏ này do nàng sinh đi?" Nam Bình nghe được cuối cùng trợn mắt: "Nói bậy gì đó? Đứa nhỏ này nếu thật là của Kỳ Dương, vậy khi nàng xuất giá thì người đã mang thai, sự tình cũng sớm sẽ nháo nhào!" Nói xong, nàng ta hơi dừng lại, ý thức được lời nói lúc nãy của Sở Vương, lại có chút hưng phấn nhìn về phía đối phương: "Vương huynh có phải hay không tra được cái gì? Mau nói cho ta nghe." Sở Vương không chút hoang mang, khóe môi lại hiện ra hai phần đắc ý cười cười: "Ta tra qua. Lục Khải Phái xác thật có một đồng bào đệ đệ, nghe nói hai người vốn là sinh đôi song tử, sinh đến cực giống. Nhưng đệ đệ kia của hắn bốn năm trước đã chết, tính toán ngày tháng miễn cưỡng vừa khớp tiểu hài nhi này, người này trước khi chết cũng đã nằm trên giường bệnh lâu ngày, chỗ nào tới sức lực lưu lại con mồ côi từ trong bụng mẹ?" Ánh mắt Nam Bình sáng rực lên: "Cho nên Kỳ Dương quả nhiên là bị lừa bịp?!" Sở Vương nhướng mày, cười đắc ý: "Tám chín phần mười." Nam Bình liền càng hưng phấn, nàng bỗng chốc đứng lên muốn lập tức đi: "Ta đây muốn nhìn, lúc này đầu nàng đội nón xanh, còn làm sao ra vẻ ân ái, kiêu ngạo trước mặt ta!" Sở Vương nghe vậy thì vội vàng gọi người lại: "Từ từ, ngươi đứng lại đó cho ta, nhưng đừng làm hỏng chuyện của ta!" Nam Bình nhíu mày quay đầu lại, nàng ta có chút không vui, nhưng lại bị Sở Vương lôi kéo thì thầm to nhỏ một hồi. Tác giả có lời muốn nói: Kỳ Dương (giận dữ): Đầu nhà ngươi mới đội nón xanh, phò mã nhà ta theo khuôn phép như vậy...!Nàng cũng không có sinh ra hài tử a! Lục Khải Phái (ôm lấy trấn an): Không có việc gì, A Ninh đừng tức giận, chúng ta lẳng lặng nhìn bọn họ ngu ngốc là được..