Công chúa của ta trọng sinh

Chương 72 : Gương Mặt Này Chọc Họa

Ở hành cung ngủ một đêm ngon giấc, đến ngày thứ hai, bên ngoài lại có tuyết rơi. Quần thần và hoàng đế đều dừng lại ở hành cung, nghe nói đêm qua hoàng đế đã phát sốt, suốt đêm phái người nhập kinh thỉnh ngự y trở về. Đến sáng nay, cũng không nghe nói bệnh tình ra làm sao, thế nhưng nhìn dáng vẻ Trương Kiệm, hôm nay e là không thể trở về. Khi Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái đi đến gian ngoài nơi hoàng đế trụ, Tứ hoàng tử chính là đang quấn lấy Trương Kiệm nói chuyện: "Hành cung thiếu y thiếu dược, phụ hoàng lưu lại nơi này dưỡng bệnh cũng không tiện. Mà kinh thành cũng chỉ cách có năm mươi dặm, xa giá hai ba cái canh giờ liền có thể về, vẫn là nên hồi cung đi." Trương Kiệm cười tủm tỉm nghe xong, vẻ mặt thế nhưng nghiêm túc thoái thác: "Hôm nay không thành. Điện hạ có thể thấy được gian ngoài lại có tuyết rơi, xa giá dù có cẩn thận cũng không bằng ở trong phòng giữ ấm, bệ hạ nếu ở bên ngoài bị lạnh, chỉ sợ bệnh tình càng thêm nặng..." Hắn nói ý vị thâm trường, liếc nhìn Tứ hoàng tử một cái, ánh mắt lóe sáng như đang nói: Bệnh tình của bệ hạ nặng thêm, ngươi nhưng có thể gánh được? Tứ hoàng tử xem đã hiểu, hắn vốn là muốn thừa dịp hoàng đế sinh bệnh tới tìm chỗ tốt, nào dám gánh vác tội như vậy? Hắn lập tức liền túng quẫn vài phần, thoáng nhìn Kỳ Dương hai người đã đến, vội vàng chuyển đề tài đến hai người: "Kỳ Dương cũng tới?" Trương Kiệm cũng thấy được Kỳ Dương và phò mã, khom người hướng hai người hành lễ. Kỳ Dương liền hướng Tứ hoàng tử gật gật đầu, lại hỏi Trương Kiệm: "Ta nghe nói phụ hoàng đêm qua bị sốt, bệnh tình có điều tăng thêm, trong lòng sầu lo, vì vậy tới thăm." Dừng một chút, lại nhìn Tứ hoàng tử liếc mắt một cái: "Không biết phụ hoàng hiện tại như thế nào, nhưng tiện tiếp kiến?" Trương Kiệm nghe vậy thì thần sắc không đổi, trước nói thân thể bệ hạ tạm ổn, lại đi vào trong điện thông bẩm. Chờ Trương Kiệm đi rồi, Tứ hoàng tử mới hừ thanh nói: "Hoàng muội nhưng thật ra bận như vậy, hôm qua phụ hoàng sinh bệnh không thấy ngươi tới, hôm nay mới nhớ tới thăm sao?" Hắn nói còn liếc Lục Khải Phái một cái, chỉ kém nói thẳng nàng chỉ lo nhi nữ tình trường, không quan tâm an nguy phụ thân. Rồi sau đó lại nói: "Thế nhưng ngươi hôm nay tới cũng vô dụng, phụ hoàng ai cũng không gặp, ngươi nếu vội vàng nhiều việc, vẫn là nên tự trở về đi." Tứ hoàng tử châm chọc mỉa mai, lại không nghĩ Kỳ Dương căn bản không phản ứng hắn, làm hắn có cảm giác như đang đấm vào bông. Hắn từ trước đến nay không thích Kỳ Dương, không có nguyên nhân nào khác, chỉ đơn giản là bởi vì nàng độc chiếm thánh sủng mà thôi. Nhưng mà Tứ hoàng tử vẫn xem nhẹ sự sủng ái hoàng đế dành cho Kỳ Dương, bởi vì hắn bên này vừa dứt lời, Trương Kiệm liền đi ra. Vẫn là dáng vẻ cười tủm tỉm, nhưng lại hoàn toàn bất đồng khi đối mặt với hắn nói lời thoái thác: "Bệ hạ chưa nghỉ ngơi, điện hạ mời vào." Kỳ Dương đối này kết quả này cũng không tỏ ý kiến, cùng Trương Kiệm nói lời cảm tạ liền cùng Lục Khải Phái đi vào. Tứ hoàng tử lại kinh ngạc mở to hai mắt, tựa hồ không nghĩ tới hoàng đế sẽ biểu hiện bất công rõ ràng như vậy. Tuy rằng từ nhỏ đến lớn, hoàng đế luôn bất công, nhưng thẳng thừng không cho người khác thể diện vẫn là lần đầu tiên. Hắn ngược lại nhìn về phía Trương Kiệm, cắn răng nói: "Phụ hoàng đã triệu kiến Kỳ Dương, hẳn là thân thể không ngại, ta cũng muốn yết kiến hắn." Hắn nói xong, liền muốn đuổi theo Kỳ Dương hai người, nhưng bị Trương Kiệm cản lại: "Bệ hạ chỉ gặp Kỳ Dương công chúa cùng phò mã." Tứ hoàng tử càng khó chịu, muốn áp xuống cảm xúc nhưng chung quy không thể ngăn nổi, chất vấn nói: "Vì sao? Bệ hạ liền thiên vị Kỳ Dương như vậy?!" Lời này Trương Kiệm đương nhiên không dễ nói ra, nhưng chỉ cần người có mắt đều nhìn ra được, bệ hạ sủng ái nhất một trai một gái, đó là Thái Tử và Kỳ Dương công chúa. Người trước là hoàng tử do hoàng hậu đứng đầu lục cung sinh ra, người sau lại là sủng phi sở sinh, đặc biệt là quan hệ hai người từ trước đến nay thật không tồi, tất cả sự quan tâm và tình yêu thương của hoàng đế đều bị huynh muội hai người chiếm cứ. Nhi nữ còn lại đó là nhất thời thế đại như Tam hoàng tử, ở trong lòng hoàng đế cũng không có bao nhiêu phân lượng. Trương Kiệm không tiếp tục chuyện mẫn cảm này, chỉ rũ xuống mí mắt đáp trước một vấn đề: "Bệ hạ nói lúc trước ngoài điện la hét thật là ầm ĩ, nhiễu đến hắn không được an bình, hắn vì vậy không muốn tái kiến những người khác." Lời này nói thẳng chính là ngại Tứ hoàng tử ồn ào, nhưng có trời mới biết Tứ hoàng tử là tới tỏ vẻ quan tâm hiếu thảo! Tính tình hoàng đế chính là như vậy, thương thì muốn nó sống ghét thì muốn nó chết, những người còn lại hoàn toàn không đặt vào lòng. Mà Tứ hoàng tử trước nay đều là không phải là người được lòng hoàng đế, cho dù hắn sớm minh bạch hoàng đế lương bạc, nhưng giờ khắc này cũng cảm thấy trong lòng thấu lạnh. Chung quy không có can đảm nháo ở bên ngoài chỗ ở của hoàng đế, huống chi lúc nãy hoàng đế cũng đã ghét bỏ hắn ầm ĩ, vì thế đành phải xoay người chật vật mà đi. Trương Kiệm nhìn bóng dáng hắn lại âm thầm lắc đầu, hắn đứng ở vị trí khác, nhìn đến sự tình cũng bất đồng. Chẳng trách hoàng đế sẽ thiên vị Thái Tử và Kỳ Dương công chúa, thật sự mấy vị hoàng tử này chẳng có ai là thông minh.. Mà e là không chỉ không thông minh, còn không biết bổn phận! - -- Khi Kỳ Dương và Lục Khải Phái tiến vào điện, liền nhìn thấy hoàng đế đang ngồi ngay ngắn tại án kỉ, mặt sau lật xem tấu chương. Xem xong một quyển liền đề bút phê chỉ thị, tấu chương phê xong đã có một chồng thật dày, tinh thần phấn chấn như vậy, nơi nào giống như sinh bệnh? Nhìn thấy hai người đã đến, hoàng đế cũng chưa ngẩng đầu, chỉ chờ phê xong phần tấu chương trong tay, lúc này mới buông bút son nhìn về phía Kỳ Dương: "Hoàng nhi hôm nay sao lại đến đây?" Kỳ Dương biết ý tứ hắn, đây là ám chỉ nàng hôm qua. Nhưng Kỳ Dương trong lòng sớm có dự tính, làm sao có thể bị một câu của hắn làm cho thất thố? Nàng lập tức tiến lên, bưng nước trà trên án kỉ đưa tới trước mặt hoàng đế, bĩu môi nói: "Phụ hoàng hôm qua liền nói với ta là không ngại, ta tất nhiên yên tâm. Huống chi hôm qua bên ngoài điện có bao nhiêu người cầu kiến, Trương Kiệm đều suýt ngăn không được? Ta còn tới thêm phiền sao?" Hoàng đế nghe nàng nói như thế, liền biết nàng quả nhiên nhìn thấu, trong mắt nhịn không được hiện lên một chút ý cười. Hắn thuận tay tiếp nhận trà Kỳ Dương đưa tới, nhấp một ngụm, lúc này mới nói: "Liền biết ngươi cơ linh, cái gì đều đoán được." Kỳ Dương cười tủm tỉm, lời này lại không dễ nói tiếp. Hoàng đế cũng không thèm để ý, quay đầu nhìn về phía Lục Khải Phái: "Phò mã cũng tới." Lục Khải Phái hơi hơi khom người, đáp: "Điện hạ lo lắng bệ hạ, thần bồi điện hạ cùng đến." Lời tuy là nói như vậy, nhưng trên mặt cặp vợ chồng son này đều không có bao nhiêu ưu sắc, thấy hắn mạnh khỏe cũng không kinh ngạc, có thể thấy được trong lòng đều nắm chắc. Chỉ là không biết Kỳ Dương đoán được nói cho nàng, hay vẫn là nàng tự mình nhìn ra manh mối? Hoàng đế trong lòng tính toán kĩ lưỡng, ánh mắt khó hiểu dừng ở trên người Lục Khải Phái. Hắn hiện giờ mượn cớ ốm lưu tại hành cung, ngay cả hoàng tử và trọng thần cũng không gặp, không nói đến chuyện cố tình triệu kiến Kỳ Dương, ngay cả phò mã cũng không ngăn đón, tất nhiên là có chút suy nghĩ đắn đo. Kỳ Dương thực mau đã nhận ra ánh mắt của hoàng đế, trong lòng không biết vì sao lại nhảy loạn lên một chút. Trong nháy mắt, nàng thậm chí muốn che trước mặt Lục Khải Phái, thế nàng chắn đi hoàng đế tìm tòi nghiên cứu. Chính là không được, nàng cũng không thể làm như vậy, làm như vậy chỉ có thể làm cho hoàng đế càng thêm nghi ngờ. Cho nên nàng chỉ có thể chịu đựng tim đập, tùy ý hai người giằng co, mãi đến khi hoàng đế gần như đánh giá xong, Lục Khải Phái cũng chưa lộ dị sắc, lúc này nàng mới nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo hoàng đế, hỏi: "Phụ hoàng, ngài hiện giờ đóng cửa không gặp ai, là tính toán lưu lại hành cung mấy ngày a?" Hoàng đế thu hồi ánh mắt, khi nhìn về phía Kỳ Dương lại trở nên hiền hoà: "Như thế nào, hoàng nhi muốn hồi kinh sao?" Kỳ Dương liền lắc đầu, nói thẳng: "Gian ngoài gió bão đan xen, lên đường cũng vất vả, nhưng thật ra không vội một hai ngày. Nhưng hai ngày này người cầu kiến phụ hoàng thật là dông, nhưng lại chỉ có ta và phò mã có thể nhập điện, chỉ sợ sau khi trở về sân của ta liền phải bị người vây quanh." Nói xong lại hướng hoàng đế chớp chớp mắt: "Ta dù sao cũng phải biết phụ hoàng mấy ngày nữa mới có thể lành bệnh , bằng không nói sai thì bệnh tình liền không tốt." Hoàng đế cười cười, khóe mắt liếc nhìn Lục Khải Phái một cái, vẫn là cùng Kỳ Dương giao ước: "Ba ngày, lại chờ ba ngày bệnh của trẫm nên tốt, đến lúc đó liền hồi kinh đi." Lục Khải Phái có thể nhận thấy được thái độ của hoàng đế đối với nàng có chút chuyển biến, giờ phút này mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nghe được cái gì trên mặt đều là nhất phái bình tĩnh. Nàng chỉ ở bên làm phông nền, ánh mắt thường thường dừng ở trên người Kỳ Dương, đáy mắt đều là nhu sắc. Cha con hai người lại nói chuyện một lát, hoàng đế cuối cùng dặn dò Kỳ Dương mấy ngày này không cần tiếp tục đến, sau đó để hai người rời đi. Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái hôm nay đến, kỳ thật hơn phân nửa đều chỉ là vì hình thức. Nàng tuy đoán được bệnh tình hoàng đế là giả, nhưng mấy vị hoàng huynh đều biểu hiện ân cần như vậy, nàng công chúa được sủng ái nhất lại chẳng quan tâm phụ hoàng, làm sao cũng không thể biện minh nổi. Chưa nói đến, nếu chuyện này dừng trong mắt người có tâm cũng sẽ làm ảnh hưởng sự chuẩn bị của hoàng đế, ngay cả hoàng đế bên kia, nàng cũng lo lắng hắn tâm sinh khúc mắc. Thế nhưng đi một chuyến này, sau khi rời khỏi chỗ ở của hoàng đế, trong thời tiết lạnh như vậy, sau lưng Kỳ Dương lại đổ mồ hôi. Vừa rời khỏi tầm mắt đám người Trương Kiệm, Kỳ Dương liền nắm lấy tay Lục Khải Phái, ngón tay dùng sức có chút trắng bệch: "Thái độ hôm nay của phụ hoàng có chút không đúng." Nàng nói, nhìn về phía người bên cạnh: "Hắn hoài nghi ngươi?" Lục Khải Phái so với nàng trấn định đến nhiều. Hơi hơi tới gần Kỳ Dương ôm lấy bả vai nàng, liền đem cả người nàng ôm vào trong lồng ngực, cũng che đi dáng vẻ thất thố của nàng: "Không sao, đại để chỉ là gương mặt này gây ra chuyện." Nói đến, Lục Khải Phái đối dung mạo chính mình vừa yêu mà cũng vừa hận. Không có ai là không thích chính mình sinh ra mỹ mạo, huống chi Kỳ Dương lúc ban đầu nhìn trúng nàng, cũng đúng là bởi vì tướng mạo nàng xinh đẹp. Nhưng cùng lúc đó, gương mặt này lại mang đến cho nàng quá nhiều phiền toái, từ Lục Khải Thành đến Tạ Hoằng Nghị, từ kiếp trước đến kiếp này, gương mặt này luôn có thể cho nàng mang đến họa sát thân. Kỳ Dương dựa vào lồng ngực mềm mại của Lục Khải Phái, có chút tham luyến ấm áp, rồi lại minh bạch nơi này không phải nơi có thể ở lâu. Nàng nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình, sau khi trấn định liền rời khỏi cái ôm của Lục Khải Phái, nắm tay nàng tiếp tục trở về. "Kia hiện tại làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm chút gì sao?" Kỳ Dương nhẹ giọng hỏi, có chút quan tâm sẽ bị loạn. Lục Khải Phái nhẹ nhàng nở nụ cười, nắm tay Kỳ Dương, trước sau như một ấm áp: "Nhiều làm nhiều sai, tự nhiên là cái gì đều không làm." Nàng nói xong, nâng lên tay Kỳ Dương đặt ở bên môi, nhẹ nhàng hôn hôn: "Điện hạ, còn chưa tới thời điểm chúng ta nhập cuộc đâu." Lời này nói cực kỳ đúng. Hai người trọng sinh đến nay cũng chỉ mấy tháng, một người đã từng là thiên chân công chúa không hỏi đến chính sự, một người đã từng là con rối thế thân không được tự do, mấy tháng hoàn toàn không đủ các nàng bày cục trở mình. Hiện giờ trên ván cờ, người có tư cách đối chọi gay gắt, ngoại trừ hoàng đế cầm quyền mấy chục năm, thì đó là Tạ Viễn bố cục mấy chục năm, ưu thế biết trước mọi chuyện của vợ chồng son trọng sinh ở trước đại cục cũng hoàn toàn không đủ. Hai người tiểu đánh tiểu nháo thì tạm được, thật muốn nhập cụộc thì đó chính là tìm chết. Cho nên các nàng muốn che giấu, cho nên các nàng cần chờ đợi, chờ đến khi hai người tích góp đủ lực lượng, chờ đến khi các nàng có thể khống chế vận mệnh chính mình...!Sau đó một kích trí mạng! Vạn hạnh, hiện tại Lục Khải Phái có giá trị, cho nên việc nàng che giấu luôn có người hỗ trợ che lấp. Tác giả có lời muốn nói: Lục Khải Phái (ghét bỏ): Đánh không lại, trước tiên cứ việc tùy tiện, chờ đến khi tùy tiện xong thì sẽ có đủ năng lực trở mình...!Thế nhưng gương mặt này luôn gây hoạ. Kỳ Dương (si mê): Gương mặt này thật là đẹp mắt, ta thích nhất. Lục Khải Phái (...): Ta mặt nạ đâu? Chạy nhanh đắp hai cái, bảo dưỡng bảo dưỡng!.