Công chúa của ta trọng sinh

Chương 63 : Ta đều có chừng mực

Cùng Kỳ Dương ở bên ngoài chơi cả ngày, lại đưa người đến cửa cung, khi Lục Khải Phái trở lại Lục phủ thì trời cũng đã sớm tối. Hai cái đèn lồng treo ở ngoài cửa lớn cũng không hề có khí thế, chỉ có ánh sáng mờ nhạt hắt xuống, tạo ra vầng sáng nhàn nhạt, mờ ảo soi rọi mọi thứ, thế nhưng mạc danh ấm áp. Sau khi A Ngư chết đi, bên người Lục Khải Phái không còn lưu người ở bên cạnh hầu hạ, khi ra ngoài cũng luôn thích ở một mình. Như lúc này, nàng bước nhẹ nhàng trở về, đến trước cửa lớn cũng là tự mình gõ cửa. Âm thanh "Loảng xoảng loảng xoảng" ở trong bóng đêm truyền ra thật xa, cửa lớn thực mau đã được người ở bên trong mở ra. Lục Khải Phái đang muốn đi vào, lơ đãng ngước mắt, ngoài ý muốn phát hiện người mở cửa cho nàng lúc này cũng không phải người gác cổng, mà là Tề bá. Thế nhưng, mỗi lần Tề bá đứng ở cửa lớn chờ nàng đều là có chuyện, hơn phân nửa không phải là chuyện tốt! Nhận thức như thế, ngay khoảnh khắc nàng nhìn thấy Tề bá, tâm tình Lục Khải Phái vốn không tồi, nháy mắt trở nên ngưng trọng. Tề bá mở ra cửa lớn, thỉnh Lục Khải Phái đi vào, sau đó tự mình đóng cửa lại rồi theo Lục Khải Phái bước vào phủ. Hắn đi sau Lục Khải Phái hai bước, không đợi đến trước sảnh thì đã mở miệng: "Tâm tình công tử hôm nay dường như không tồi?" Lục Khải Phái nghe vậy, bước chân cũng không ngừng, nhưng hơi hơi mím môi, đáp: "Cũng tạm." Chỉ là khi nhìn thấy người liền không tốt. Tề bá tựa hồ cũng không thèm để ý đến câu trả lời của nàng, thản nhiên nói tiếp: "Quyển sách trong thư phòng, công tử hẳn đã thấy. Hôn kỳ của ngài cùng Kỳ Dương công chúa cũng không còn xa, nên đi con đường nào, mong rằng công tử hãy nghĩ kĩ." Lục Khải Phái nghe đến đó, bước chân rốt cuộc dừng lại, nàng quay đầu và nhìn về phía Tề bá, đôi mắt đen láy thuần triệt hiếm thấy có chút mỉa mai: "Tề bá đây là ý gì? Ta tứ hôn với công chúa, không phải cũng có một phần công lao của ngài sao? Hiện tại hối hận, lại muốn ta hối hôn?" Lời nàng nói khiến cho Tề bá ngẩn người. Thế nhưng, ngay sau đó, trong lòng hắn ngược lại cảm thấy vui sướng. Hắn đoán quả nhiên không sai, Lục Khải Phái trước nay là người thông minh, chỉ cần cho nàng một chút manh mối, nàng cũng có thể chắp vá mọi chuyện rồi tìm ra chân tướng. Mà hiện giờ nàng có thể nói như vậy, hiển nhiên là đã đoán được gì đó, hơn nữa còn rất tự tin. Đoán được cũng tốt, đoán được mới có thể có điều cố kỵ, đoán được mới có thể có điều thu liễm. Tề bá nghĩ như vậy, trên mặt lại chưa từng biểu lộ mảy may, bình tĩnh trả lời: "Thánh chỉ tứ hôn, hối hôn kháng chỉ chính là phải tịch thu gia sản và chém đầu toàn gia. Lão nô không dám nghĩ như vậy, càng không dám liên luỵ công tử." Lục Khải Phái đối với lời hắn nói thì không tỏ ý kiến, xoay người tiếp tục đi về phía trước, dường như cũng không muốn tiếp tục nói đến đề tài này nữa. Tề bá thấy thế, nhịn không được mà nhíu mày. Hắn là muốn Lục Khải Phái lợi dụng Kỳ Dương công chúa, nhưng sau khi nhìn thấy hai người ở bên nhau, cũng mơ hồ đã nhận ra hai người ái muội. Nhưng đối với Tề bá mà nói, hắn cũng không chân chính tin tưởng tình nghĩa giữa hai nữ tử có bao nhiêu sâu nặng, huống chi hai người còn đứng ở hai bên lập trường trời sinh đối lập. Ở trong suy nghĩ của Tề bá, Lục Khải Phái là người thông minh, sau khi nàng minh bạch được thân phận lẫn tình cảnh của chính mình, nhất định là sẽ học cách thu liễm. Mà nếu nàng không thu liễm, nghĩ đến thân phận và lập trường của hai người, nàng ít nhất cũng sẽ tâm tồn khúc mắc. Kể từ đó, sự tình liền nằm trong phạm vi khống chế của hắn. Nhưng hiện tại xem ra, sự tình lại vượt xa những gì hắn nghĩ, thái độ Lục Khải Phái đối với Kỳ Dương cũng hoàn toàn không giống như hắn đã dự liệu... Nàng nếu lún sâu vào nhi nữ tình trường, mấy người bọn họ phải làm sao bây giờ? Đã không còn một thiếu chủ khác để cho bọn họ lựa chọn nữa! Tề bá nghĩ đến đây, tâm trạng lập tức có chút chìm xuống. Cũng may đúng vào lúc này, thiếu niên đi ở phía trước bỗng nhiên lên tiếng, tiếng nói thanh lãnh nhàn nhạt truyền đến: "Ta biết Tề bá đang lo lắng cái gì, nhưng những chuyện này ta đều có đúng mực, ngươi lo lắng là dư thừa." Lục Khải Phái rất hiếm khi nói chuyện như vậy với Tề bá. Nàng là người dịu dàng, lúc bộc phát tính tình cũng hoàn toàn khác với Lục Khải Thành. Một thiếu chủ như vậy đối với lão bộc nhiều năm cầm quyền mà nói, hẳn sẽ càng dễ khống chế, nhưng giờ phút này Tề bá nghe được Lục Khải Phái nói như vậy, trong lòng không hề có chút tức giận vì bị mạo phạm, ngược lại còn nhẹ nhàng thở ra, ẩn ẩn còn có chút vui mừng. Đương nhiên, nếu Tề bá biết Lục Khải Phái nói cái gọi là đúng mực, chính là khi đối mặt Kỳ Dương không có đúng mực. Cái gọi là bảo mật, chính là khi đối mặt Kỳ Dương hoàn toàn không có bí mật. E là hắn có thể phun ra hai ngụm máu lớn ngay tại chỗ Nhưng cũng may hắn không biết, cho nên cuối cùng hắn vẫn vui vẻ nhìn Lục Khải Phái rời đi. - -- Lời nhắc nhở của Tề bá tựa như một khúc nhạc dạo đầu, bởi lẽ những ngày tháng sau này không hề yên bình, không khí toàn bộ kinh thành đột nhiên căng thẳng. Nguyên nhân là vào một buổi sáng sớm cuối tháng chín, một phần chiến báo từ Bắc địa vội vàng mà đến. Trên đầu tên lính truyền tin có cột vải bố trắng, khiến cho người khác vừa nhìn thấy liền dự cảm không lành, quả nhiên tin mà hắn mang đến vô cùng kinh thiên động địa. Quý đại tướng quân trấn thủ Bắc Cương mấy chục năm đã bỏ mình! Hiện giờ, chiến sự ở Bắc Cương liên lụy đến gần trăm vạn binh mã, hai nước Lương Vinh ngang cơ, mà người cầm binh ở Lương Quốc bên này không hề nghi ngờ chính là Quý đại tướng quân trấn thủ Bắc Cương nhiều năm. Hắn thân là chủ soái, thân gắn liền với chiến cuộc, gần 50 vạn lương quân đều nghe hắn điều động. Nhưng hôm nay chủ soái đã chết, không đề cập sĩ khí có bao nhiêu bị đả kích, càng quan trọng chính là ai sẽ tiếp quản 50 vạn binh mã này đây? Quý gia không phải là không có người nối nghiệp, nếu là bình thường Quý đại tướng quân qua đời, đều sẽ có người thừa kế thuận lợi tiếp nhận thế lực và thủ hạ. Nhưng hiện giờ, thế cục lại hoàn toàn khác, ngoại trừ hai mươi vạn binh mã vốn ở Bắc Cương, hoàng đế sau khi khai chiến còn lệnh biên quan điều khiển gần 30 vạn binh mã, mà 30 vạn binh mã này vốn đã từng có người thống soái. Uy vọng của Quý đại tướng quân ở trong quân rất cao, dù cho quân tiếp viện đến rải rác, hắn cũng có năng lực an bài thỏa đáng, dễ dàng sai khiến như trở bàn tay. Nhưng đổi lại người khác thì bất đồng, hậu duệ sau đó của Quý gia không có được thủ đoạn cùng uy vọng như hắn. Vả lại, Quý đại tướng quân đột nhiên chết đi, trong triều lại không có chính lệnh chỉ định tân thống soái, chỉ huy chiến sự ở Bắc Cương thoáng chốc loạn thành một đoàn. Thái Tử sau khi xem qua chiến báo thì khuôn mặt tối sầm, đôi lông mày sắc bén nhíu chặt: "Tam đệ lúc này đang ở Bắc Cương, lại mang thân phận hoàng tử lẫn giám quân, nếu hắn đứng ra thống lĩnh cục diện, e là không đủ năng lực" Lời này cũng không phải Thái Tử thừa dịp Tam hoàng tử không ở đây, cố ý ở trước mặt hoàng đế nói xấu, ngược lại tất cả đều là sự thật. Nếu lần này, người đến Bắc Cương giám quân không phải Tam hoàng tử mà là hắn, hắn khẳng định sẽ nhanh chóng quyết định đứng ra, cho dù bản thân không tinh tường chiến sự, nhưng vẫn sẽ ngồi ở soái vị trấn trụ quân tâm, rồi sau đó lại tiếp thu lời khuyên, chờ triều đình tân nhậm mệnh. Hoàng đế đương nhiên càng minh bạch đạo lý này, cho nên chỉ thấy sắc mặt của hắn so với Thái Tử càng tối sầm. Thậm chí, còn chưa chờ Thái Tử nói xong, hắn liền xua tay và nói: "Thôi thôi, nhát gan như vậy, trẫm còn có thể trông cậy hắn cái gì?!" Thái Tử nghe vậy thì thoáng chốc trầm mặc, vẫn là khom người chờ lệnh, nói: "Phụ hoàng, nhi thần thỉnh cầu đến Bắc Cương." Chiến báo mới nhất ở Bắc Cương còn không có đưa về, nhưng nhìn thế cục phía trước mà nói, thật sự không xem là tốt. Các tướng lĩnh làm theo ý mình, binh sĩ thì đấu đá lung tung, ngắn ngủn mấy ngày liền mất đi hai thành, Quý đại tướng quân lúc trước thật vất vả ổn định thế cục cũng theo đó bị huỷ hoại. Trong lúc này, có thể tùy ý phái một vị đại tướng cầm binh đến Bắc Cương cũng không còn đủ, càng quan trọng là phải có một người đủ thân phận trấn trụ quân tâm. Cái gọi là ngự giá thân chinh, đặt vào thời điểm này chính là thủ đoạn hữu dụng nhất. Có thể tưởng tượng cũng biết hoàng đế sẽ không đi đến Bắc Cương, cho nên lui một bước mà nói, để cho trữ quân là Thái Tử đến Bắc Cương ổn định quân tâm cũng coi như là lựa chọn tốt nhất. Nhưng hoàng đế nghe được Thái Tử chờ lệnh thì lại do dự, sau một lúc lâu mới nói: "Việc này không vội, trước tiên nghị định ai sẽ là chủ soái." Hoàng đế hiển nhiên coi trọng Thái Tử hơn hẳn Tam hoàng tử, thế cho nên dưới thế cục như vậy, vẫn không muốn hắn đi mạo hiểm. Nhưng vô luận trong hoàng cung thánh thượng ra quyết sách như thế nào, sau khi tin Quý đại tướng quân chết trận truyền khắp kinh thành, ai ai cũng đều kinh hoàng. Cuối thu tháng chín, thời tiết vốn chuyển lạnh, mưa thu liên tiếp mấy ngày càng khiến cho không trung một mảnh tối om, tựa như tâm tình mọi người ở trong kinh lúc này, khiến cho người nhìn cũng cảm thấy áp lực. Lục Khải Phái khoanh tay đứng dưới hiên nhà, ngẩng đầu nhìn mưa phùn không ngừng rơi ở gian ngoài, rốt cuộc nhịn không được mà thấp giọng nỉ non: "Ngay cả Quý đại tướng quân đều chết trận, hắn chẳng lẽ thật muốn đem Nhung địch binh mã đánh tới kinh sư..." Mưa thu rơi xuống, khiến cho âm thanh thủ thỉ của nàng hòa với tiếng mưa gió ở gian ngoài, ngoại trừ bản thân nàng cũng không có ai khác nghe thấy. Mà trong hoàng cung, Kỳ Dương dầm mưa chạy đến Đông Cung. Nàng vừa đến trước cửa đại điện, không rảnh lo làn váy của bản thân bị thấm ướt, đã vội vàng đi tới trước mặt Thái Tử, lập tức hỏi: "Ta nghe nói, hoàng huynh ngươi muốn chờ lệnh đến Bắc Cương?" Thái Tử ngẩng đầu không nhìn đến tấu chương nữa, đối mặt với Kỳ Dương hiếm thấy nhíu mày nghiêm túc: "Việc này không cần hoàng muội hỏi đến." Kỳ Dương thấy hắn như thế, liền biết chuyện hắn đến Bắc Cương có tám phần không thể sửa đổi. Nhưng nhìn thấy Thái Tử ở trước mắt tuy là lo lắng nhưng vẫn khí phách hăng hái, nàng không khỏi nhớ đến người đã từng tàn phế tuyệt vọng trong trí nhớ, hỏi thử làm sao có thể không dao động? Giơ tay kéo lấy ống tay áo Thái Tử, Kỳ Dương hiếm thấy lộ ra cảm xúc: "Hoàng huynh, chiến trường hung hiểm, không đi không được sao?" Thái Tử đối diện với tầm mắt nàng, khuôn mặt nghiêm túc lãnh ngạnh chung quy vẫn mềm mỏng vài phần, nhưng hắn đã quyết thì không ai có thể ngăn được: "Không được." Hắn nói vô cùng quyết tuyệt, tiếp theo nói: "Bắc Cương cần phải có người ổn định quân tâm, phụ hoàng không thể đi, cũng chỉ có mình cô." Kỳ Dương nghe vậy thì trầm mặc, chợt cảm giác vô lực. Nhưng bỗng nhiên, cảm giác vô lực lại biến thành oán giận, oán giận với Tạ Viễn đầu sỏ gây ra cục diện hiện giờ. Thái Tử thấy nàng cắn môi không nói, cuối cùng cũng không tiếp tục kiên cường nổi nữa. Hắn giống như lúc còn bé xoa xoa đầu Kỳ Dương, hạ giọng mềm mại an ủi nàng: "Chỉ là ở hậu phương ổn định quân tâm thôi, sẽ không có nguy hiểm, ngươi đừng lo lắng." Kỳ Dương muốn nói, kiếp trước ngươi cũng chỉ là đến Bắc Cương, kết quả lại bị phế chân trở về. Hiện giờ, cục diện ở Bắc Cương không thể so được với kiếp trước, ngươi có phải hay không có thể bỏ mạng ở đó?! Nhưng mà Kỳ Dương không thể nói ra những lời này, nàng thậm chí cũng không thể chỉ trích Thái Tử không màng an nguy bản thân, thậm chí tự mình đi đến hiểm địa. Cho nên cuối cùng nàng cũng chỉ có thể cắn chặt môi, dặn dò: "Hoàng huynh lần này đi, mang nhiều hộ vệ một chút. Đặc biệt ở trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ám vệ đều không kịp ngăn cản cứu người, không bằng luôn để hộ vệ ở bên." Thái Tử nghe nàng dặn dò như vậy, rốt cuộc nhịn không được mà cười một chút: "Đã biết, ngươi yên tâm." Cười xong, dường như nghĩ tới gì đó, Thái Tử lại từ ám cách ở bên lấy ra một hộp gỗ đưa cho Kỳ Dương: "Hôn kỳ của ngươi cũng gần đến, hoàng huynh lần này đi chỉ sợ không thể nhìn thấy ngươi gả đi, vì thế trước tiên tặng hạ lễ cho ngươi vậy." Tác giả có lời muốn nói: Lục Khải Phái (bình tĩnh thong dong): Ngươi không cần khuyên, ta đều có đúng mực. Tề bá (âm thầm thở phào): Đều là người thông minh, biết đúng mực liền tốt. Lục Khải Phái (đương nhiên): Ta đúng mực chính là... điện hạ cao hứng liền được!!! Tề bá đời này định sẵn là phải bị hố đến mức thổ huyết...