Công Chiếm
Chương 7
Phong Húc Nghiêu thật muốn trải qua ngày cuối tuần ở trên giường với thầy mình, nhưng ngặt nỗi từ sáng tới chiều hôm nay hai người một người phải làm bài tập, một người phải soạn bài. Cho dù Phong Húc Nghiêu có vất vả làm xong bài tập, thì cậu cũng chỉ ôm thầy, nằm trên giường xem TV, không thì cả hai cùng chơi một game nào đó.
Tuy là lúc còn trẻ Hàn Viễn Hàng kém hơn Phong Húc Nghiêu rất nhiều, nhưng y cũng thích cách sắp thời gian hợp lý như vậy. Ngẫm lại năm y bằng với tuổi Phong Húc Nghiêu hiện giờ, y cũng đang học lớp 11, mỗi ngày đều hăng hái chuẩn bị bài vở, còn hận không thể vào đại học nhanh chút để được thoải mái. Khi đó, y là một con mọt sách điển hình.
Hàn Viễn Hàng cười cười, lại chơi game thua Phong Húc Nghiêu. Phong Húc Nghiêu bĩu môi, thật hiếm khi lộ vẻ mặt trẻ con, oán giận: “Thầy kém quá đi, mới đó đã chết rồi, không vui gì hết!”
Nói xong cậu thở phì phì, quẳng điều khiển sang bên rồi nằm xuống đất, nhướn mày nhìn y. Tóc đen nằm trên thảm màu vàng nhạt, chiếc áo thun hơi rộng mặc trên người như nửa che nửa hở xương quai xanh xinh đẹp, quần bò bó sát người bao trùm cái mông cao cao và hai chân thon dài, chỉ cần liếc một chút là có thể nhìn rõ cái eo rắn chắc.
Hàn Viễn Hàng nuốt vài ngụm nước bọt, ngón tay vô ý siết chặt điều khiển. Y cảm thấy hôm nay mình mặc quần có hơi chật, khiến bụng dưới đau ể ẩm.
Gió cuốn bức màn, ánh nắng theo khe hở chiếu vào. Thiếu niên nằm cạnh y lười biếng như con báo con đang nghỉ ngơi. Không tỏa ra khí thế nguy hiểm, con báo ấy gợi cảm vô cùng.
Tim Hàn Viễn Hàng đập thình thịch, trong đầu y đều là dáng vẻ khiêu gợi của Phong Húc Nghiêu _ xương quai xanh xinh đẹp, vòng eo rắn chắc. Tất cả đang dụ hoặc lý trí của y, còn cả cặp mắt đang nhìn y chằm chằm, khóe miệng hơi câu lên, tựa hồ đang chế nhạo sự nhút nhát của y.
Lý trí vỡ thành mảnh nhỏ, Hàn Viễn Hàng xoay người đè lên người Phong Húc Nghiêu. Hai tay y cố định mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống. Cũng giống như trước đây, chẳng qua là hôm nay người chủ động đã đổi thành y và cậu đang nằm bên dưới.
Nhưng Phong Húc Nghiêu vẫn thản nhiên, hai mắt nhìn thẳng vào y.
“Thầy muốn hôn em sao?” Phong Húc Nghiêu hỏi.
Muốn! Sao lại không muốn chứ? Con báo con này là tiêu điểm truy đuổi của tất cả mọi người. Dáng người tuyệt đẹp bật lên cao trên sân thể dục, thành tích học tập luôn giữ ở Top 3. Mỗi lần đi ngang qua cửa sổ phòng giáo vụ đều nhìn y cười, khiến y mê muội đến tự chửi mình là không có tiền đồ, rồi lại kịp dừng chân bên bờ vực, triệt để bóp chết chút hi vọng nhen nhóm trong lòng mình.
Giờ đây, ngọn lửa đã bị y dập tắt đó bỗng bừng lên, trái tim y đang mách bảo y hôn cậu. Con báo con kiêu ngạo chưa bao giờ bảo y hôn cậu, để vuột mất cơ hội lần này sợ là không có lần sau nữa.
Hôn đi! Hôn đi! Nâng cằm cậu lên, y chỉ cần cúi đầu là có thể chạm vào hai cánh môi mỏng manh đó.
Hai thái cực trong tâm trí đang giằng co, y sợ sau cái hôn sẽ phải đối mặt với tình cảm giữa mình và cậu học sinh. Y đã lập kế hoạch cho tương lai của mình, tuy là tương lai ấy bất ngờ xuất hiện Phong Húc Nghiêu, nhưng y chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ nảy sinh tình cảm với cậu. Đó là một sai lầm, nhất định không thể sai tiếp nữa.
Nhưng mà rất khó, bởi vì y đã hôn cánh môi ấy, mút vào, cắn khẽ. Y hôn rất nhẹ, rõ ràng đôi môi đó rất khô, nhưng không hiểu sao y lại cảm thấy có vị ngọt, phải thật lâu mới tách ra được.
“Thầy à, thầy cương rồi kìa!” Phong Húc Nghiêu chạm vào nửa thân dưới của Hàn Viễn Hàng, đầu ngón tay còn vẽ theo hình dạng đang phồng lên dưới đũng quần y.
Hàn Viễn Hàng nhìn chằm chằm đôi môi bị mình hôn đến đỏ bừng, lại cúi đầu, hôn khẽ lên gương mặt anh tuấn. Nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống trán, làn mi, đôi mắt, cái mũi, hai má, giống như sợi lông chim mềm mại, lại giống như mặt hồ gợn sóng khiến lòng Phong Húc Nghiêu bỗng dâng lên cảm giác rất lạ.
“Thầy à…”
Phong Húc Nghiêu kháng cự cảm giác dịu dàng mà Hàn Viễn Hàng đã mang tới cho mình. Cậu vừa định ngồi dậy lại bị Hàn Viễn Hàng đè bả vai xuống, không cho động đậy: “Đừng nhúc nhích, thầy sẽ không làm gì em cả, để thầy hôn em chút nữa đi!”
Vừa nói, y vừa tiếp tục hôn khẽ lên cằm Phong Húc Nghiêu, hôn thẳng xuống cái cổ hơi cong lên, chạm vào hầu kết, Hàn Viễn Hàng nghe tiếng cậu lén nuốt nước bọt. Môi chạm vào làn da mẫn cảm, bàn tay cũng không ở yên mà đang kéo chiếc áo thun lên ngực cậu.
Hàn Viễn Hàng không kìm lòng được, sờ sờ đầu v* màu nâu nhạt, bàn tay lại vuốt ve cơ ngực cường tráng, từ từ đi tới cái bụng rắn chắc. Làn da bóng loáng màu lúa mạch khiến y không ngừng hôn lên ngực, bụng cậu. Động tác của y rất dịu dàng, biết đâu là điểm dừng, không khiến Phong Húc Nghiêu cảm thấy chán ghét.
Y không vội vàng cởi bỏ cúc quần bò mà liếm hôn quanh bụng Phong Húc Nghiêu, cho đến khi Phong Húc Nghiêu cong người lên, thở hổn hển thúc giục: “Nhanh lên!”
Lúc này y mới cởi cúc quần, kéo khóa xuống. Vật thể khổng lồ bị trói buộc trong quần lót, quy đầu ứa ra một chút nước làm ướt vải quần, gồ lên một khối thật to.
Hàn Viễn Hàng không móc côn th*t thật lớn đó ra liếm một phen cho đã, mà y hôn khẽ lên quy đầu. Vải quần cọ vào quy đầu khiến Phong Húc Nghiêu lại thở nặng nề, côn th*t cũng trướng to hơn.
Ghê thật… Vừa nghĩ tới chuyện mình bị côn th*t này làm thiếu điều chết đi sống lại, phát tình dâm đãng, Hàn Viễn Hàng lại cảm thấy phía sau mấp máy, bắt đầu ươn ướt. Y cố nén cảm giác xôn xao phía sau, liếm hôn thân côn th*t.
Nước bọt thấm vào vải quần, chỉ một lát sau quần lót đã ướt một mảng lớn. Hàn Viễn Hàng liếm vòng quanh côn th*t, đến khi nó lộ rõ hình dạng lại tiếp tục liếm xuống, khiến lớp vải hơi mỏng đó hiện cả gân xanh trên âm hành, dĩ nhiên là khỏi nói tới hai túi nặng trịch.
“Thầy à…” Phong Húc Nghiêu muốn cản y, không cho y tiếp tục liếm vậy nữa.
Đột nhiên Hàn Viễn Hàng mút mút quy đầu, lưỡi đâm đâm vào linh khẩu. Phần thịt non trong linh khẩu bị vải quần cọ xát, lại bị đầu lưỡi đâm vào, khoái cảm như vũ bão xông thẳng vào đại não của Phong Húc Nghiêu.
Thân thể trẻ tuổi theo đuổi khoái cảm trong vô thức, Phong Húc Nghiêu nâng eo lên, nửa thân dưới đang sưng to cọ xát mặt Hàn Viễn Hàng. Cho dù là cách lớp quần lót, nhưng cái nóng từ côn th*t truyền vào hai má y khiến y run lên. Y cắn quần lót, phóng thích côn th*t ra ngoài, côn th*t bật khỏi quần lót, bụp một cái đánh thẳng vào mặt y.
Hàn Viễn Hàn liếm một vòng quanh côn th*t rồi đứng dậy, đi tới trước mặt Phong Húc Nghiêu. Y cởi quần trước mặt cậu rồi quay lưng, dạng hai chân ra, quỳ xuống: “Liếm thầy!” ( Thầy à * mếu máo *)
Tính khí hăng hái đang ứa nước chạm vào môi Phong Húc Nghiêu, Phong Húc Nghiêu há miệng ngậm vào.
Đây là lần đầu tiên hai người mút dương v*t đối phương bằng tư thế 69, khoái cảm từ phía dưới truyền tới khi đối phương dùng miệng liếm láp toàn bộ quy đầu, thân côn th*t, túi tinh đều được chăm sóc chu đáo. Thậm chí đến cả gân xanh ở quy đầu còn được răng nướu cọ cọ khiến cả hai cùng thở gấp, đẩy đưa thân dưới.
Hàn Viễn Hàng không để ý tới chuyện trong lúc vô ý mình bị Phong Húc Nghiêu đè xuống dưới, đôi gò má trắng nõn đang say mê mút mát quy đầu, bàn tay cầm dương v*t vuốt ve lên xuống, hông cũng cố đưa tính khí vào sâu trong miệng Phong Húc Nghiêu.
Khoang miệng ấm áp ngậm tính khí, không quá chặt cũng không quá lỏng, khóe miệng ứa ra chút nước bọt màu trắng. Cái lưỡi liếm quanh tính khí, thi thoảng lại chạm vào quy đầu.
Rất thoải mái!
Hàn Viễn Hàng nheo mắt lại hưởng thụ Phong Húc Nghiêu dùng lưỡi hầu hạ mình, đồng thời y cũng không quên dùng miệng sục côn th*t. Y không chú ý tới chuyện Phong Húc Nghiêu đang vuốt ve mông y, giữa khe mông thoáng hiện một nơi hồng hồng, còn lóe ra ánh nước.
Phong Húc Nghiêu chạm vào, quả nhiên là dính nước. Cậu không chút nghĩ ngợi lập tức nhả tính khí Hàn Viễn Hàng, tách mông y ra nhìn, nếp uốn ở huyệt khẩu mềm mại đang tản ra màu phấn hồng ướt át.
“Ưm…” Hàn Viễn Hàng đang ngậm côn th*t kêu lên một tiếng, y không biết thứ gì mềm mềm đang liếm tiểu huyệt mình.
Phong Húc Nghiêu liếm liếm tiểu huyệt, tiểu huyệt mẫn cảm co rút lại một chút sau đó thả lỏng ra, cứ như đang mong chờ Phong Húc Nghiêu tiếp tục liếm nó. Phong Húc Nghiêu lại liếm liếm khiến thanh niên dưới thân cậu run lên. Phong Húc Nghiêu tách mạnh tiểu huyệt ra, nếp uốn kéo dãn, cậu thè lưỡi liếm nếp uốn. Nếp uốn hồng nhạt bị cậu liếm ngày càng mềm, huyệt khẩu lộ ra một lối nhỏ dễ dàng xâm lấn. Đầu lưỡi dễ dàng chui vào tiểu huyệt, liếm quanh vách tường thịt mẫn cảm, tràng thịt mềm mại lập tức ép đầu lưỡi lại.
Thanh niên dưới thân cậu lại càng run lên dữ dội: “Ư…ư…” Bị côn th*t chặn miệng, không thể kêu ra tiếng, Hàn Viễn Hàng nâng mông lên. Cái lưỡi nọ giống như con rắn nhanh nhạy, liếm mạnh vào vách tường thịt, tạo nên khoái cảm kích thích khác với côn th*t, lại khiến y phải sa vào.
“Ưm…A…” Hàn Viễn Hàng có thể cảm giác được rõ ràng là đầu lưỡi đang liếm tiểu huyệt y thế nào, tiểu huyệt dâm đãng bị liếm tới nóng lên, tính khí sưng to dán trên bụng.
Sướng quá… Sướng quá đi mất! Bị liếm sướng quá!
Đầu lưỡi không thể liếm vào tận cùng, nhưng nó lại liếm ướt cả hai bên vách tường thịt. Nước bọt dính đầy tiểu huyệt, khiến huyệt khẩu sáng chói, nhìn vô cùng dâm mỹ.
Hàn Viễn Hàng khoái đến dang rộng hai chân, để Phong Húc nghiêu đang rúc vào giữa hai chân y dùng miệng thao tiểu huyệt của y, liếm y thích muốn chết.
Phong Húc Nghiêu lại tách tiểu huyệt ra thêm, đầu lưỡi đâm mạnh vào tiểu huyệt. Đồng thời, cậu cũng di chuyển hông mình, rút ra cắm vào côn th*t ướt sũng trong miệng Hàn Viễn Hàng. Hàn Viễn Hàng không khép miệng lại được, côn th*t rút ra đâm vào khiến nước bọt giàn giụa, mỗi lần đẩy vào quy đầu lại tống mạnh vào trong.
Hàn Viễn Hàng ứa nước mắt, y há to miệng để Phong Húc Nghiêu tùy ý cắm rút, hai mắt mông lung đang say mê vì tiểu huyệt bị liếm vô cùng thoải mái: “A…Ưm…ưa…” Tiếng rên rỉ đang thoát ra khỏi miệng.
Trong tiểu huyệt có rất nhiều nước, giờ y đã không thể phân biệt được đó là dâm dịch của mình hay là nước bọt của đối phương. Y chỉ cảm thấy tiểu huyệt đang rất sảng khoái, chờ đợi bị đầu lưỡi đâm mạnh vào, mỗi lần đầu lưỡi liếm vách tường thịt dâm đãng, tiểu huyệt lại càng thèm thuồng. Tiểu huyệt bị liếm lung tung sắp thích tới cao trào, Hàn Viễn Hàng nâng mông lên muốn học sinh của mình mau mau liếm tiểu huyệt.
Liếm thầy… Liếm thầy đi… Lại liếm sâu thêm chút.
Bụng trướng to, tính khí bắn ra tinh dịch, phun lên bụng, lên đồi ngực Hàn Viễn Hàng. Phong Húc Nghiêu lập tức rút côn th*t ra, nâng một chân đã mềm nhũn của y, côn th*t dính đầy nước bọt lập tức chen vào tiểu huyệt đang co rút.
“A——-” Hàn Viễn Hàng giãy giụa, vẻ mặt nhăn nhó vì bị côn th*t tống mạnh vào. Nước bọt chưa kịp nuốt rơi xuống sàn nhà, lệ tuôn đầy gương mặt anh tuấn, chảy sang mép tai làm ướt tóc.
“Thầy à, tiểu huyệt của thầy vừa nóng vừa ướt lại còn bóp chặt em. Em vừa mới đâm vào tí thôi mà thầy đã vội vàng cắn chặt, không chịu nhả quy đầu của em ra!” Phong Húc Nghiêu thốt ra một câu hạ lưu. côn th*t thô dài đánh thẳng vào nơi đầu lưỡi không thể liếm tới, đâm tiểu huyệt đang cao trào lên cực đỉnh.
“Tha thầy đi…” Không có một chút thời gian để nghỉ ngơi, tiểu huyệt lại bị thao dữ dội, Hàn Viễn Hàng sắp điên rồi. Nơi không được đầu lưỡi liếm đang phát tình, mấp máy quấn lấy côn th*t. côn th*t đương nhiên là thỏa mãn tiểu huyệt tham dục, đâm vào thật sâu, ma sát thật mạnh.
“Tha cho thầy đi…Ức..a a…” Khoái cảm kịch liệt bức Hàn Viễn Hàng phải xin tha. Y vừa há miệng ra khóc, côn th*t lại tống mạnh một cái khiến tiếng khóc thành tiến rên rỉ phóng đãng. Chân y chủ động câu lấy hông Phong Húc Nghiêu, tay ôm mông.
“Chờ em bắn rồi em sẽ tạm tha cho thầy!” Phong Húc Nghiêu thở hổn hển, côn th*t lại đâm thật mạnh vào tràng đạo chật hẹp.
Khối thân thể dâm đãng chỉ cần bị cậu liếm tiểu huyệt sẽ bắn này chỉ thuộc về cậu, là cậu đã phát hiện, cũng chính cậu đã điều giáo, mãi mãi chỉ thuộc về cậu.
Phong Húc Nghiêu hôn dòng lệ đang ứa ra của Hàn Viễn Hàng: “Em ngày càng thích thầy, biết tính sao đây?”
Không thể nghe được gì nữa, Hàn Viễn Hàng theo bản năng hôn cậu, hai người trao đổi nước bọt, quấn quít lấy nhau, cùng nhau cởi quần ra. Hai đôi chân thuôn dài từ từ câu lên eo Phong Húc Nghiêu.
Tinh dịch bắn vào cơ thể khiến họ mãi dính lấy nhau, tìm không thấy nẻo về.
… …
Tiếng chuông điện thoại trong trẻo như dòng suối vang lên, hai người đang nằm trên sàn nhà – chỉ dùng quần áo che hờ cơ thể – bị đánh thức.
Lưng đau, eo mỏi khiến Hàn Viễn Hàng lười không muốn dậy, nhưng di động lại ở ngay cạnh y. Tuy là chủ nhân của chiếc di động đó đã bị đánh thức nhưng lại lười mở mắt ra mà thay đổi tư thế nằm, ôm y thật chặt, lại còn kéo một cái áo lên che mặt bọn họ, như cố lờ đi tiếng chuông di động ầm ĩ đó.
Tiếng chuông điện thoại cứ bám riết không ngừng khiến Hàn Viễn Hàng đau đầu. Y kéo cái áo xuống, miễn cưỡng rút một cái tay ra khỏi cái ôm của Phong Húc Nghiêu, lấy di động, đưa tới trước mặt cậu.
Phong Húc Nghiêu uể oải mở mắt ra, bực bội đón lấy di động. Cậu liếc xem ai gọi tới, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Ba, có chuyện gì à?”
“Tối nay con về nhà Tổ một chuyến, ba có chuyện quan trọng muốn tuyên bố, mẹ con cũng tới!”
Xong cậu treo máy, quẳng điện thoại sang một bên, ôm Hàn Viễn Hàng ngủ tiếp.
“Lên giường ngủ đi!” Sàn nhà lạnh lẽo khiến người tiêu hao rất nhiều thể lực như Hàn Viễn Hàng khó chịu. Hơn nữa thân thể mỏi nhừ nằm trên sàn nhà cứng ngắc rất khó chịu, ngay cả tứ chi cũng trở nên cứng đờ.
Nghe vậy, Phong Húc Nghiêu bật người, ôm y quẳng lên giường rồi lại vén chăn chui vào.
Ngây ra nhìn vẻ mặt ngủ ngon lành của cậu nhóc, Hàn Viễn Hàng thầm thở dài một hơi.
Cảm giác được thầy mình vẫn chưa ngủ, Phong Húc Nghiêu mở mắt ra, ôm lấy y, hai thân thể dán chặt vào nhau: “Trước khi về nhà Tổ em sẽ đưa thầy về nhà, giờ thầy chỉ cần ở cùng em thêm một chút là được rồi!”
“Ừm!”
Bị ôm chặt vào lòng, Hàn Viễn Hàng nghe thấy tiếng thở đều đều của Phong Húc Nghiêu, hơi nheo hai mắt lại.
Căn phòng ngủ còn thoang thoảng hương vị tình dục, quần áo hai người quăng đầy sàn nhà khiến cả gian phòng không còn sạch sẽ nữa. Trên chiếc giường lớn màu lam, hai người cùng đắp một cái chăn, đôi chân lộ ra ở cuối giường rúc vào nhau, ánh nắng màu vàng nhạt ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào, dừng lại bên chăn.
Lúc hai người thức dậy, mặt trời cũng vừa khuất bóng. Hàn Viễn Hàng dậy trước, y nhìn thằng nhóc thối tha còn đang thở phì phì, gõ mạnh lên đầu cậu một cái. Trong gian phòng ngủ im ắng chỉ nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Bị gõ đau, Phong Húc Nghiêu thức dậy, xoa xoa trán bất mãn trừng y. Cậu vẫn biết thầy mình không phải người tốt gì, cũng không để tâm lắm, không ngờ hôm nay lại bị thầy dùng cách này gọi dậy, lại còn đánh lên đầu nữa chứ.
“Còn không dậy mau, dì Tôn lại lên gõ cửa bảo chúng ta dùng cơm chiều nữa bây giờ!” Hàn Viễn Hàng vờ như không thấy đối phương bất mãn, y xuống giường nhặt quần áo mình lên.
Tuy là đã nghỉ cả buổi trưa, nhưng eo y vẫn còn rất mỏi. Nửa thân dưới đang trào ra chất lỏng nóng ẩm, chảy xuống gốc đùi, đó là tinh dịch không thuộc về y. Hàn Viễn Hàng theo bản năng kẹp chặt mông, tiểu huyệt chưa khôi phục lại độ đàn hồi vẫn đang không ngừng trào ra tinh dịch. Hơn nữa lúc y cúi người xuống lấy quần áo, hai cánh mông tách ra, tiểu huyệt sưng đỏ đang chảy ra tinh dịch đó lập tức rơi vào trong mắt Phong Húc Nghiêu.
Hàn Viễn Hàng nhặt quần áo mình lên rồi lại nhặt quần áo Phong Húc Nghiêu, y hoàn toàn không biết Phong Húc Nghiêu đã chìa chân ra, đầu ngón chân chạm vào khe mông, ngón chân trượt xuống gốc đùi. Hàn Viễn Hàng thật bất đắc dĩ, y không nhặt quần áo nữa mà đi thẳng vào phòng tắm.
Bỗng nhiên, Phong Húc Nghiêu đưa tay ra ôm eo y, kéo y qua hôn một cái rồi mới buông.
Lại nổi điên gì vậy? Đột nhiên hóa ngây thơ sao? Hàn Viễn Hàng cảm thấy hai má mình nóng bừng, y lập tức đi nhanh vào phòng tắm.
Mẹ nó! Hàn Viễn Hàng nện một đấm vào tường, đừng nói là y cũng hóa ngây thơ rồi nha? Mới hôn má một cái thôi mà y lại đỏ mặt, lần trước bị hôn ở góc thang lầu tim y cũng đập rộn cả lên.
Tiêu đời!
Hàn Viễn Hàng ôm đầu cắn rứt _ y đã động tình với học sinh cường bạo mình, còn thầy cô nào xui xẻo như y không?
Trước đây y còn có thể làm như ta đây bị uy hiếp, ta đây bị hại. Nhưng hiện giờ y biết phải làm sao đây? Chẳng lẽ y phải làm như ti tiện, cam tâm tình nguyện bị làm? Đúng là quá mất mặt đi mà!
Nhưng học trò củy y chỉ mới mười bảy, còn chưa trưởng thành! Nhỏ như vậy dễ hay thay đổi lắm, không biết tương lai hai người họ còn có thể ở cùng bao lâu đây? Làm không tốt đến khi cậu ta chán, vậy cọng cỏ non đó nhất định sẽ đá con trâu già như y.
Hàn Viễn Hàng càng nghĩ càng thấy không đúng, dường như ban nãy y đã nghĩ tới chuyện gì bậy bạ rồi? Qua một hồi y mới giật mình, phát hiện là y đang nghĩ tới tương lai giữa y và Phong Húc Nghiêu, lại còn sợ bị bỏ rơi.
Đây không phải là xong đời, mà là tự ép mình vào tử lộ!
Cuối cùng, Hàn Viễn Hàng lại bắt đầu rối rắm! A a a! Những người khác đều là thầy giáo XXOO học sinh, trâu già gặm cỏ non! Tới lượt y thì thành học sinh XXOO thầy giáo, cỏ non ăn trâu già, còn bị ăn tới nảy sinh tình cảm!
Mình yêu phụ nữ! Không yêu đàn ông! Mình yêu phụ nữ! Không yêu đàn ông! Mình yêu phụ nữ! Không yêu đàn ông!
Hàn Viễn Hàng lặng lẽ thôi miên chính mình ba lần, nhưng bất kể y có thôi miên thế nào, y cũng không gạt được bản thân. Hơn nữa, tên ‘đàn ông’ nọ cũng đã đi vào phòng tắm, vệ sinh cho tiểu huyệt vừa bị ‘cưng chìu’ của y.
Hàn Viễn Hàng đã sớm gạt bỏ cái mặt bí xị mà thay bằng vẻ mặt nghiêm trang, y thầm phỉ nhổ chính mình là xấu xa mà còn giả vờ đạo đức.
Phong Húc Nghiêu cười thầm.
… …
Tắm rửa cơm nước xong, Phong Húc Nghiêu đưa y về nhà.
Căn nhà trả góp của Hàn Viễn Hàng không lớn lắm, khoảng 80 mét vuông, gồm ba phòng riêng và một phòng khách, thích hợp cho một nhà ba nhân khẩu. Dù cách trang hoàng thuộc tầng lớp bình dân, nhưng từ cách bố trí có thể thấy được cuộc sống của chủ nhân căn nhà rất đơn giản. Tường trắng như tuyết, sàn bằng gỗ màu nâu nhạt, sô pha mây, TV LCD, trên bàn còn trưng một chậu lan đuôi hổ.
Không biết cuộc sống của các thầy cô khác thế nào, nhưng Phong Húc Nghiêu biết Hàn Viễn Hàng đã bỏ ra biết bao tâm huyết cho căn nhà nhỏ này. Cậu cũng biết trước khi hai người xảy ra quan hệ, Hàn Viễn Hàng còn đi dạy thêm. Vừa tan học, chiều nào y cũng vội vàng đi ngay đến trạm xe buýt, bắt xe đi dạy buổi tối. Sau lại do thường xuyên làm tình với cậu, mất nhiều sức quá nên không thể dạy thêm, chỉ có những lúc nghỉ đông hay nghỉ hè y lại ôn thi cho mấy nhóc.
Ngoài những chi phí sinh hoạt hằng ngày hay xã giao trong công việc, bình thường Hàn Viễn Hàng không rượu chè hút hít cờ bạc chi cả, tất cả tiền bạc đều chi trả cho căn nhà. Bề ngoài thấy y như rất thoải mái, nhưng thực tế cuộc sống của y lại vô cùng vất vả.
Với Phong Húc Nghiêu mà nói, số tiền trả góp ấy không đáng là gì. Bình thường lấy tiền tiêu vặt của cậu, cộng với tiền cậu hỗ trợ công ty cũng đủ mua ba, bốn căn nhà như thế. Dù vậy, cậu cũng không chủ động giúp đỡ y, vì cậu biết cho dù cậu có nói thầy cũng sẽ từ chối. Mặc dù số tiền ấy là thầy đáng có được, thầy cũng không cho phép quan hệ của họ trở thành ‘bao nuôi’.
Hàn Viễn Hàng vừa lấy chìa khóa ra, vừa hỏi Phong Húc Nghiêu đang theo y lên lầu, “Em không tới nhà Tổ sao?”
Phong Húc Nghiêu lơ đễnh đáp: “Trễ một lát bọn họ cũng không nói gì đâu. Dù sao thì cũng chỉ ăn một bữa cơm, nhiều nhất là ngủ lại một đêm, không ai để ý tới ai, ai đi đường nấy!”
Hàn Viễn Hàng nhíu mày nhìn Phong Húc Nghiêu mặt mày vẫn thản nhiên đi cạnh bên. Y biết đám cưới thương nghiệp sẽ có kết quả thế nào. Hôn nhân chỉ vì ích lợi trên thương trường, không có tình cảm sẽ không thể bền lâu. Hai bên vợ chồng không ai can dự vào chuyện của ai, chỉ miễn cưỡng duy trì cái danh vợ chồng cũng đủ khiến con cái có những suy nghĩ lệch lạc.
Dạy Phong Húc Nghiêu hơn một năm qua, nhưng cho tới bây giờ Hàn Viễn Hàng cũng chưa từng tiếp xúc với cha mẹ cậu. Bất kể là họp phụ huynh hay là tới thăm hỏi các gia đình, đều là thư ký của ba Phong Húc Nghiêu tiếp y. Dường như Phong Húc Nghiêu đã quen với việc này rồi, cho nên khi họp phụ huynh cậu sẽ không giống như đám bạn cùng lứa chờ cha mẹ tới, cũng sẽ không ngồi cạnh cha mẹ mà lo lắng ngước nhìn thầy cô khi thầy cô tới thăm gia đình.
Sự thành thục, trầm ổn của cậu không phải là kết quả khi mài giũa qua một thời gian dài, mà là cách giáo dục của người thừa kế duy nhất, bao gồm cả việc bị cha mẹ thờ ơ.
Hàn Viễn Hàng lắc đầu, thu hồi sự đồng cảm của mình. Cho tới hiện tại, cậu nhóc ấy vẫn không cảm thấy mình đáng thương.
Mở cửa, Hàn Viễn Hàng vừa mới bật đèn, Phong Húc Nghiêu đã đè y lên khung cửa, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào mắt y rồi cúi đầu, mặt hai người ngày càng gần. Nhìn gương mặt anh tuấn đang to dần trước mắt mình, Hàn Viễn Hàng thở gấp, tim đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi ngực y.
Chết tiệt! Nếu còn đập mạnh như vậy nhất định sẽ bị Phong Húc Nghiêu nghe thấy!
Hàn Viễn Hàng ngẩng đầu, chạm vào bờ môi Phong Húc Nghiêu. Đôi môi ngọt ngào mà lạnh lẽo, mềm mại. Khoang miệng ẩm ướt, nóng rực. Hàn Viễn Hàng giữ cằm Phong Húc Nghiêu, can đảm hôn cậu. Phong Húc Nghiêu kinh ngạc trước sự chủ động ấy, sau lại sa vào không thể tách ra.
Sự giao hòa triền miên, khăng khít, hơi thở nóng bỏng quấn lấy nhau, hít vào phế phổi, khiến phổi đau lên. Hai người không thể thở nhưng cũng không ai chịu buông ra trước, tiếp tục hôn sâu, để mặc nước bọt chảy xuống khóe môi.
Không biết qua bao lâu, Phong Húc Nghiêu mới rời khỏi đôi môi Hàn Viễn Hàng. Đầu lưỡi hơi vươn ra của hai người kéo thành một sợi tơ trong suốt, đôi môi sưng đỏ bóng loáng, lồng ngực phập phồng, hít lấy từng ngụm không khí.
Vất vả lắm Hàn Viễn Hàng mới điều chỉnh hô hấp lại, nói khẽ: “Mau trở về đi, đừng để cha mẹ em chờ lâu!”
“Thầy à, thứ hai gặp!” Phong Húc Nghiêu nở nụ cười.
“Ừ!”
Nhìn bóng cậu khuất dần sau góc cầu thang, Hàn Viễn Hàng mới kéo cổ áo hơi chật ra, thở dài, trượt xuống nền đất, đầu tựa vào khung cửa.
“Thiếu gia, sắp tới giờ rồi, có thể đi được chưa?”
Từ cửa xe, Phong Húc Nghiêu nhìn lên ánh đèn bên cửa sổ tầng ba, rồi quay mặt qua, nói: “Đi thôi!”
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
20 chương
8 chương
69 chương
29 chương
2 chương