Trans: Tiu Ú Sau ngày sinh thần của Long Vương, các sứ giả ngoại quốc lục tục dâng quà tặng lên. Có một nước dâng lên một cái ghế dựa làm bằng hồng ngọc khắc hình một con rồng nhỏ, con rồng được điêu khắc tinh tế, không có sừng, móng vuốt bén nhọn. Chỉ cần nhìn vẻ mặt đơn thuần và tư thái ngửa đầu ưỡn ngực đó, đã thấy ngay là rất giống ta. Long Vương chắc là cảm thấy từ khi ông nhận nuôi ta đến nay chưa có thưởng cho ta thứ gì đáng giá, nên vừa nhìn thấy cái ghế dựa khắc hình rồng này lập tức sai người đưa qua cho ta. Lúc nhìn kỹ cái ghế dựa này, ta hít vào một ngụm khí lạnh. Hình rồng được khắc rất dữ tợn, đôi mắt rồng được khảm bằng đá quý màu đen, đá quý tỏa sáng màu sắc rực rỡ, từ những góc độ khác nhau thì phản xạ màu sắc khác nhau, nhìn rất mạnh mẽ, tựa như cái ghế ngọc khắc rồng này đang thật sự hung tợn nhìn mình chằm chằm. “Ta không thích nó!”, ta quay lại oán giận với Nguyễn Dương. Hắn đang ngồi tao nhã ngay ngắn trên giường, đan ngón tay tu luyện, nghe thấy ta nói chuyện liền khẽ nghiêng đầu qua. Vẻ mặt của hắn luôn luôn điềm tĩnh, hơi hơi nhíu mày nhìn về phía con rồng nhỏ hồng ngọc. Chỉ trong giây lát, vù một tiếng, cứ thế thổi bay đầu con rồng ngọc không còn một mẩu mà không hề chạm tay vào. Ta phát hoảng, trực tiếp núp ra sau lưng hắn, một lúc sau mới kéo kéo ống tay áo hỏi hắn: “Có chuyện gì vậy?”. Nguyễn Dương vẫn nhẹ nhàng như gió thổi mây trôi, khẽ mỉm cười trả lời ta: “Không có gì, chỉ thử độ chịu gió mà thôi!”. Ngất, nhóc này đang muốn chế giễu ta? Giọng nói này rõ ràng là đang ráng nhịn cười mà! Vậy mà ta còn xem hắn như một người đàn ông đã trưởng thành, trốn ra sau lưng hắn nữa chứ! Tâm trạng Nguyễn Dương có vẻ rất vui sướng, dứt khoát bước xuống từ trên giường, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu ta, nghiêm túc hơi cúi đầu cam đoan với ta: “Chỉ cần một ngày ta còn ở đây, sẽ không để cho bất cứ cái gì xúc phạm tới nàng!”. Ánh đỏ lập lòe từ con rồng ngọc điêu khắc trong nháy mắt trở nên ảm đạm. Còn cô gái già đời đang được một cậu nhóc mới sinh an ủi kia thì dở khóc dở cười có cảm giác thỏa mãn. “Mật Nhi, nàng có từng nghĩ tới việc tìm một chỗ yên lặng tập trung tu luyện hay không?”, Nguyễn Dương đột nhiên dựa tới, cực kỳ nghiêm túc hỏi ta. “A, ta không có!”, ta theo phản xạ có điều kiện trả lời Nguyễn Dương. Nguyễn Dương khẽ cười cười, nói: “Không sao, có ta ở đây, tu luyện thêm mấy trăm mấy ngàn năm cũng sẽ đắc đạo!”. Yên lặng? Tu luyện?… Mấy trăm mấy ngàn năm?! Ta đột nhiên nhớ tới tình cảnh kiếp trước liều mạng thi cử, mỗi ngày đi sớm về khuya, phấn đấu hơn nửa năm, kết quả vẫn là công dã tràng. Thầy giáo lại an ủi: Cứ đi thi đi, đi thi thêm vài lần rồi sẽ đậu thôi! Ta lập tức có cảm giác như bị sét đánh trong lòng, trong lúc hoảng hốt, bỗng cảm thấy gương mặt mỉm cười của Nguyễn Dương hòa làm một với gương mặt hiền như Đường Tăng của thầy giáo phụ đạo. Aizz… Ta vừa sợ vừa bực trừng mắt nhìn Nguyễn Dương. Nụ cười ôn hòa của hắn lập tức cứng lại trên khóe môi, “Mật Nhi?”, hắn khẽ kinh ngạc, “Nàng lại suy nghĩ gì vậy?”. Ta rầu rĩ ừm một tiếng, thấy vẻ mặt hắn căng thẳng lo lắng, ta đành bày ra vẻ mặt cợt nhả thường ngày, vươn tay xoa xoa tóc hắn, trấn an: “Ngoan, chờ ta chơi đã ghiền rồi sẽ tu luyện chung với ngươi, mấy trăm mấy ngàn năm cũng được!”. Nguyễn Dương có vẻ không vui, hơi nghiêng đầu né tránh bàn tay của ta, rồi đột ngột đứng dậy đặt tay lên tóc ta. Bây giờ ta mới phát hiện ra, hắn dường như lại cao hơn một chút, đã cao hơn ta luôn rồi. “Hạ Mật, từ trước đến nay ta vốn không phải là một đứa trẻ!”, hắn trầm giọng, ngón tay xẹt qua mái tóc ta, trượt xuống gương mặt ta, đột nhiên hung hăng nhéo má ta, giọng điệu vẫn bình thản dịu dàng: “Nàng dỗ dành ta như một đứa trẻ ba tuổi vậy sao? Hửm?”. Ta bị hắn nhéo đau đến nhe răng, hít một hơi chụp lấy bàn tay hắn: “Đau quá đi… Ngươi sắp nhéo rách mặt ta rồi nè!”. Hắn lại cười vô cùng thoải mái, bàn tay nhẹ nhàng thả ra: “Mật Nhi, nàng là người đầu tiên dám cò kè mặc cả với ta, thật đáng yêu!”. Đầu ngón tay khẽ vuốt ve chỗ mới vừa bị nhéo, giọng nói dịu dàng nhưng lại khiến ta run rẩy: “Quyết định rồi, giờ tý mỗi đêm ta sẽ dẫn nàng tới một chỗ yên lặng tập trung học tập!”. Ta quả thực không còn hơi sức phản kháng. Nguyễn Dương này vốn dĩ đâu có định trưng cầu ý kiến của ta. Ta cảm thấy từ sau khi ta đến thế giới này, toàn bị vây trong trạng thái ai nói gì nghe nấy. Buổi chiều ngày hôm sau, quả nhiên hắn vẫn dùng chưởng lực biến ta thành một con rồng nhỏ, tùy ý buộc một vòng quanh cổ tay, sau đó vội vàng đi ra ngoài. Ta ôm nỗi hận bị hắn buộc trên cổ tay, thỉnh thoảng hăng hái bùng nổ để cứu vớt chút tôn nghiêm người lớn. Nhưng mỗi khi nhô đầu ra, Nguyễn Dương liền mỉm cười nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ đầu ta một cái. Cứ như thế mấy chục lần, ta rốt cuộc chịu hết nổi, ngoan ngoãn quấn quanh cổ tay hắn. Đợi đến khi hắn ung dung đáp xuống, ta đã váng đầu hoa mắt, không còn biết phương hướng. Nguyễn Dương đứng giữa không trung khoa tay múa chân, trong hoa viên vắng vẻ lập tức dâng lên màn sương khói dày đặc. Trong làn sương mù mịt ẩn ẩn hiện hiện tòa miếu thờ vốn đã sập mà lúc trước ta nhìn thấy. Ta còn nhớ rõ, chính là ở chỗ này ta tìm được Nguyễn Dương lúc còn là quả trứng chưa nở. Quanh thân Nguyễn Dương ẩn hiện ánh sáng trắng nhạt, ta bị hắn giữ trong lòng bàn tay, bước về phía miếu thờ. Làn sương rét lạnh, cái đuôi của ta bị đông lạnh đến mức phát run. Trong lòng bàn tay Nguyễn Dương lại khẽ lấp lóe ánh sáng trắng nhạt bao bọc toàn bộ thân rồng của ta, quanh thân ta bỗng ấm áp như ngâm trong dòng suối nước nóng, không khỏi vui vẻ ngoe nguẩy đuôi, quấn lấy mấy ngón tay Nguyễn Dương. Nguyễn Dương nhẹ nhàng cười một tiếng, đứng giữa màn sương mờ, chậm rãi mở mắt. Đôi mắt đen tím ấm áp nhìn ta không chớp mắt, hắn đi tới vài bước rồi cúi người xuống: “Giờ ta đặt nàng xuống, nàng phải vào trong trận!”. Ta đang váng đầu hoa mắt bị hắn đặt vào bên trong tòa miếu hình trụ, giờ phút này mới bình tĩnh lại nhìn ngó xung quanh. Hóa ra cái miếu này lớn như vậy, lần trước lúc ta làm sập tòa miếu, hẳn là còn chưa sập tới 1% nơi này nữa. “Nguyễn Dương, ngươi có thể mở mắt rồi?”, ta quay lại nhìn thấy đôi mắt dịu dàng ấm áp của Nguyễn Dương, trong lòng lập tức mừng rỡ. Oa oa, việc Nguyễn Dương không thể mở mắt nhìn đã luôn là một tảng đá nặng trong lòng ta từ trước đến giờ, ta vẫn cảm thấy rằng do chính mình không cẩn thận nên mới làm cho hắn khuyết tật như vậy. Nguyễn Dương rũ rèm mắt, bất đắc dĩ cười cười: “Chỉ có thể mở mắt ra ở đây thôi, ra khỏi nơi này, ta không chịu nổi sóng bên ngoài đánh vào mắt, ánh mắt còn rất yếu.” Không biết vì sao, ta cảm thấy trong nụ cười của hắn có chút lo lắng. Là một người đầu óc hiện đại, ta bỗng chốc hiểu rõ ý tứ của hắn. Đoán chừng trong lúc ấp trứng, đôi mắt Nguyễn Dương vẫn còn chưa hoàn thiện, là một người cường đại trong Thủy Tộc mà lại không thể ngăn nổi áp lực của dòng nước, vậy nên khi ở ngoài hắn luôn luôn khép nửa đôi mắt hoặc là dứt khoát nhắm mắt lại luôn. Xét đến cùng vẫn là do sinh non, ta thật sự là vừa thẹn vừa áy náy, đuôi nhỏ lại quấn một vòng, lắp ba lắp bắp an ủi hắn: “Sẽ mau lành thôi mà, tu luyện tu luyện đi, tu luyện xong sẽ lành phải không?”. Mí mắt Nguyễn Dương khẽ giật giật, chắc là vẻ mặt của ta thật sự quá buồn cười, hắn không nhịn được cong cong khóe môi, ngồi xổm xuống đưa tay xoa xoa đầu ta trấn an: “Ừ, đừng lo lắng, sẽ rất nhanh lành, chỉ cần không tổn hao tâm lực!”. Hắn không nói gì nữa, đưa tay làm phép, ánh sáng dịu dàng quanh thân trở nên chói lòa, ở bên trong vầng sáng trắng, chân thân của hắn dần dần hiện ra. Ta nhìn đến mức không chớp mắt, giống như là xem xiếc thú biểu diễn. Đến khi thấy hắn biến thành một con rồng đen tuyền uy vũ, ta không nhịn được kích động vung đuôi: “Đẹp, đẹp quá, bạn trẻ à, ngươi đẹp trai quá!”. Chỉ cần nhìn vẩy rồng là biết thuộc tầng lớp thượng lưu trong Long tộc, mỗi tấm vẩy vừa mỏng nhẹ vừa sắc bén, lại có màu sắc lộng lẫy, chỉ cần thân thể khẽ di chuyển là có tiếng vảy ma sát sàn sạt nhẹ nhàng, thân rồng thì mạnh mẽ uy vũ, xoay mình 360 độ giữa không trung rất uyển chuyển mượt mà. Ta hưng phấn đến mức huýt sáo: “Lắc nữa đi, lắc nữa đi…” Con rồng đen đang xoay mình giữa không trung nghe vậy hơi khựng lại, đột nhiên vươn móng vuốt đến nhẹ nhàng túm lấy ta kéo lại gần. Tiếp xúc gần gũi như vậy lập tức khiến ta tự ti. Mọi người phải biết rằng dáng người của ta trong Long tộc thuộc loại tàn tật tiêu chuẩn, đã nhỏ nhắn không nói, lại còn thiếu sót linh kiện, chỗ mọc sừng thì trụi lủi, móng vuốt ở tay thì thường xuyên va vào đá ngầm gãy xước lổm chổm, ngay cả đuôi cũng có hình dạng kỳ quái. Con rồng đen túm ta giơ lên trước mũi, ta không nhịn được xấu hổ cuốn đuôi lên tự che đi hai mắt của mình. “Ngốc nghếch!”, có ý cười trong giọng nói của con rồng đen, vươn móng vuốt rồng nhẹ nhàng đẩy đuôi của ta ra, khiến ta nhìn thẳng vào hắn, “Nàng đừng tự ti, Long tộc tạo hình tốn trên trăm ngàn năm, nàng biến thành rồng còn chưa tới trăm năm, không dài ra được là chuyện đương nhiên, đừng tự hạ thấp bản thân mình như thế!”. Ta ừm một tiếng, đuôi nhỏ xoay xoay. Con rồng đen lại nhẹ nhàng buông ta ra, từ trong miệng nhả ra một viên minh châu tỏa sáng rực rỡ. Viên minh châu nho nhỏ tỏa ra sắc lam nhạt, khẽ rung rinh giữa không trung. “Nuốt cái này vào, ta giúp nàng vận khí trong phế phủ!”, con rồng đen lắc lắc thân thể. Ta vừa mới há miệng, viên minh châu quả nhiên chui một cái vèo vào trong miệng ta, giống như tự bản thân nó có ý thức riêng, mang theo sự ấm áp, thong thả trôi đi trong phế phủ của ta. Ta cúi đầu nhìn xuống thân mình, cách lớp vảy màu lửa đỏ, có thể nhìn thấy ánh sáng trắng tinh tế kia đang chậm rãi di chuyển. Ta không nhịn được tò mò vươn móng vuốt nhẹ nhàng chụp lên cái bụng của mình. “Nghịch ngợm!”, con rồng đen thở dài một hơi, chậm rãi nghiêng người tới, quấn người thành một vòng bao bọc ta bên trong, đầu rồng dựa lên cổ ta, giữ chặt không cho ta lộn xộn, “Còn loay hoay nữa, sẽ rất dễ di chuyển sai!”. Ta có cảm giác viên minh châu trong bụng đột ngột nảy lên, sợ tới mức lập tức cứng cả người, không dám nhúc nhích nữa. Nguyễn Dương thấy ta ngoan ngoãn, nhẹ nhõm thở phào một hơi, lại tiếp tục nói chuyện: “Mật Nhi, nàng có còn nhớ rõ những chuyện trước kia không?”. Ta sửng sốt một lát, hỏi hắn: “Trước kia á, trước kia ta không có sống trong nước!”. Ở trước mặt hắn, ta rốt cuộc vẫn cảm thấy yên tâm, cũng không lo lắng nhiều mình đang nói cái gì: “Trước kia ta xinh đẹp như hoa, không hề phẫu thuật thẩm mỹ cũng đã là mỹ nữ rồi nha!”. Kiếp trước chị đây là một người phàm trần bận rộn như bao người bình thường khác, tuy rằng mỗi ngày hơi ngây ngốc nhưng cũng trôi qua rất vui vẻ. Nguyễn Dương vươn móng vuốt đến vỗ nhẹ nhẹ lên đầu ta, lại nói: “Ta không có hỏi chuyện lúc nàng là người, chuyện trước khi biến thành thân rồng, nàng không nhớ được sao?”. Hắn vừa hỏi như vậy, ta lại ngây ngốc, suy nghĩ một lát trả lời hắn: “Có chuyện trước đó nữa sao? Là có ý gì?”. Ây ây, thế giới này không bao giờ thiếu chuyện lạ. Chẳng lẽ trước khi ta trở thành một con rồng tàn tật còn có chuyện phong hoa tuyết nguyệt gì sao? Nguyễn Dương không trả lời, vòng vo chuyện khác: “Mật Nhi, ta đặt nguyên thần của ta vào trong cơ thể nàng vận khí một tuần. Một tuần sau, nàng sẽ mọc sừng rồng, móng rồng cũng sẽ càng sắc bén, nhưng mà trong một tuần nay nàng phải ngoan ngoãn, không được chạy loạn, mỗi đêm ta sẽ dẫn nàng tới đây tu luyện!”. Ta ừm một tiếng, suy nghĩ có chút rối bời. Viên minh châu kia đã đảo quanh thân thể ta vài vòng, ta chỉ cảm thấy khắp người thoải mái, lười biếng muốn ngủ. Nguyễn Dương nhìn vẻ mặt ta lúc này hẳn là hai mắt đã muốn sụp xuống, có chút buồn cười, nới lỏng thân mình, cúi đầu xoay một vòng, biến thành hình người. Hắn ngồi xổm xuống đến, nhẹ nhàng ôm ta đứng lên, vươn ngón tay dịu dàng gõ lên đầu rồng của ta, “Muốn ngủ thì cứ ngủ đi, ta đưa nàng trở về!”. Ta ừ một tiếng, giương mắt mơ mơ màng màng nhìn hắn. Trong lúc mơ hồ, cảm thấy hắn dường như lại cao hơn một chút, gương mặt cũng không còn ngây thơ như trước kia, mà có cảm giác đã trưởng thành, cảm giác này rất quen thuộc, tao nhã đến mức không nói nên lời. Theo lý mà nói, tốc độ trưởng thành nhanh như thế này ta đã từng nhìn thấy, nhưng mà khi chuyện này xảy ra trên người Nguyễn Dương, ta vẫn lo lắng. Cho nên ta không nhịn được biến thành gà mẹ: “Nguyễn Dương, ngươi như vậy sẽ không già sớm đó chứ? Sao lại lớn nhanh vậy? Với tốc độ này của ngươi, qua một thời gian nữa, chắc ta phải gọi ngươi là chú mất thôi!”. Nguyễn Dương khựng lại một lát, nheo nheo đôi mắt. Sau đó, ta thấy hắn chậm rãi nhếch khóe miệng, tùy ý búng một phát vào trán ta, đầu óc ta lập tức hỗn loạn chốc lát rồi chìm vào giấc ngủ.