Con Tôm Nhỏ Vượt Long Môn
Chương 35
Edit: Nguyệt Băng Doanh
Beta: Tiu Ú
Vị Đán dường như rất là không vui.
Y lơ lửng trong không trung một lát rồi vèo một tiếng bay vụt đi.
Nhật Tây thả người rơi xuống, khôi phục lại hình người, chậm rãi đi trên mặt nước, duỗi tay vớt lấy ta từ trong nước. Dưới ánh trăng, ống tay áo Nhật Tây phiêu bồng, mũ ngọc[1] phản chiếu ánh trăng tỏa ra vầng sáng dịu, gương mặt thanh tú, bóng lưng ngược sáng, trong khoảnh khắc dường như đẹp hơn bội lần.
“Muội nghĩ thế nào mà lại biến thành một con tôm! Nghịch ngợm! Muốn sỉ nhục Đại hoàng huynh sao?”, hắn cười rộ lên, hình như dịu dàng hơn thường ngày, ta không nhịn được dùng đuôi tôm quét qua đầu ngón tay hắn, hắn vươn tay sờ đầu tôm của ta.
“Hạ mật, muội vậy là đang làm nũng sao?”, Nhật Tây hình như rất vui, gương mặt bạch ngọc nổi lên vệt đỏ ửng nhè nhẹ.
Ta có chút buồn bực, nhảy ra khỏi đầu ngón tay hắn, giữa không trung hóa thành hình người đứng đối diện với hắn.
“Đó là hành động phản xạ có điều kiện mà thôi!”, ta không ngờ hắn lại hiểu lầm. Không hiểu sao ta luôn cảm thấy trước kia mình đã từng làm động tác giống như vậy, cũng nhỏ như vậy nằm trong lòng bàn tay một người, làm nũng dùng đuôi quấn quanh đầu ngón tay người đó.
Nhật Tây nhếch miệng cười cười, bộ dạng giống như đã hiểu tất cả, bắt chước người lớn nhíu mày nói: “Hạ Mật thẹn thùng rồi!”.
Ngất, chị đây mà thẹn thùng?!
Ta áp bức Nhật Tây bằng đôi mắt nhỏ, hắn vẫn đeo vẻ mặt đắc ý dào dạt. Đột nhiên ta cảm thấy không thú vị nữa, Nhật Tây tuy rằng tuấn tú, đáng tiếc tính tình vẫn còn trẻ con quá.
Ta trêu ghẹo hắn giống như trêu ghẹo nhóc cháu nhà mình, chẳng có tí cảm giác gì.
Ta lúc này đã mất đi hứng thú ngắm trăng, thở dài vỗ vỗ bả vai Nhật Tây theo kiểu của bậc trưởng bối: “Nhật Tây, ta mệt rồi, phải về ngủ cái đã!”.
Nhật Tây lập tức hiểu ra, liên tục gật đầu: “Cũng đúng, muội ấp trứng mất không ít thời gian, nghỉ ngơi cho tốt đi!”.
Ta ừ một tiếng, hoá thành con rồng nho nhỏ, chui vào trong nước. Nhật Tây đi theo ta, ta xoay lại, không cho hắn đi theo: “Ngươi đi về trước đi, ta muốn về lại căn phòng cũ của ta lấy cái chăn nhỏ ở đó!”. (Ú: muốn đi thăm anh mà viện cớ à…:”>)
Nhật Tây có vẻ hoang mang không hiểu.
Ta cười gượng giải thích cho hắn nghe: “Ý là, ta quen mùi giường, phải dùng chăn của mình mới ngủ được!”. Có trời mới quen mùi giường á, ta đây chỉ là muốn lén lút về thăm quả trứng rồng ta khổ khổ cực cực ấp ra.
Nhật Tây ồ một tiếng, vẫn tiếp tục bám theo sau ta.
Ta nổi giận không đi tiếp nữa.
Nhật Tây vẻ mặt đáng thương nói: “Hạ Mật, ta không biết đường, quên mất phải đi về hướng nào!”.
Ôi trời, ta sao lại quên rằng Nhật Tây là một kẻ mù đường cơ chứ. Ta lắc lắc cái đuôi, dạo một vòng trong nước, đột nhiên rùng mình phát hiện ra hình như ta cũng không biết đường.
Nước biển dao động, có mấy con cá đèn lồng bơi ngang qua.
Đáng tiếc chúng nó đều là vật chưa có linh khí, có hỏi chúng nó cũng chỉ biết vung đuôi múa vây.
Trong lúc ta lo lắng không biết làm sao, đột nhiên nghe thấy một giọng nói dịu dàng: “Mật Nhi…”.
Giữa làn nước biển xanh lam xuất hiện một vầng sáng màu trắng, ta và Nhật Tây đồng thời quay đầu, đều sững sờ. Trong vầng sáng màu trắng, có một thiếu niên áo trắng bước tới, tóc dài buộc lên, dây cột tóc tỏa sáng xanh nhạt cùng với đuôi tóc dài đen mượt bay bay trong nước.
“A, Nguyễn Dương, mắt ngươi đã hồi phục rồi sao?”.
Ta định bụng đi qua, lại bị Nhật Tây nắm tay giữ lại, hắn cảnh giác nói: “Đây là hồn phách, không phải chân thân! Đừng tùy tiện đi qua, ta sợ có chuyện cổ quái!”.
Nguyễn Dương lẳng lặng đứng giữa vầng sáng, hơi hơi nghiêng mặt, nhẹ nhàng hỏi ta: “Mật Nhi, nàng có tin tưởng ta không?”.
Giọng nói dịu dàng vô cùng, làm cho trái tim ta rung động ấm áp. Ta tin tưởng Nguyễn Dương sẽ không hại ta, liền đẩy tay Nhật Tây ra, trách móc hắn: “Ngươi nói gì vậy, đó là đứa con do ta ấp ra, sao ta có thể nghi ngờ hắn được!”.
Khóe miệng Nhật Tây run rẩy.
Nguyễn Dương đứng giữa vầng sáng hơi nhíu mày, dường như thu lại nụ cười. Ta nhìn hắn chậm rãi xoay người sang chỗ khác, đạp sóng nước, không nhanh không chậm đi phía trước dẫn đường.
Ta và Nhật Tây đi theo ở phía sau cách hắn năm bước. Nhật Tây lấm la lấm lét vừa đi vừa làm dấu ven đường, giống như sợ bị người ta lừa đem bán.
Nguyễn Dương đột nhiên dừng chân xoay người lại. Ở khoảng cách gần như vậy, ta mới phát hiện ra hắn vẫn nhắm mắt, lông mi thật dài rũ xuống, khuôn mặt thanh tú nho nhã không hề có vẻ tươi cười, nhưng vẫn làm cho người ta an lòng.
“Nhật Tây, từ chỗ này rẽ phải là nơi ở của ngươi rồi, không cần làm dấu khắp nơi đâu!”, hắn nói chuyện vẫn bình thản không nhanh không chậm.
Nhật Tây không hé răng.
Nguyễn Dương lại nói: “Dù cho ngươi làm dấu, chỉ e đi lại lần nữa cũng không tìm được đường đâu. Không cần uổng phí sức lực, ta đã chọn một đường thẳng, ngươi cứ đi về phía trước, nhắm mắt cũng về đến nơi được!”.
Nhật Tây đỏ mặt.
Nhìn ta, lại nhìn Nguyễn Dương, ta đành an ủi hắn: “Đi thôi, về nhà ngủ đi!”.
Bạn trẻ à, dù ngươi có nghi ngờ Nguyễn Dương thì cũng không có khả năng đấu với hắn đâu, lúc hắn còn là một quả trứng đã mạnh hơn ngươi rồi!
Nhật Tây rốt cuộc không thể không nghe, phất phất tay với ta, lúc đi vẫn còn không cam lòng nói với ta: “Muội cũng nên làm dấu đi, hắn ta là một kẻ mù, đi sai đường cũng không biết được!”.
Lòng ta sợ hãi, sợ Nguyễn Dương bị những lời nói này tổn thương, xoay qua nhìn hắn.
Nguyễn Dương đứng giữa vầng sáng, trên mặt không ngờ lại có nụ cười nhẹ nhàng, vẻ mặt giống như kiểu không chấp trẻ con, không hề tức giận.
Ta đẩy Nhật Tây, nhẹ giọng mắng hắn: “Đi đi đi, mau về ngủ đi, ngoan ngoan!”.
“Nhớ đó, hôm nay dám bán đứng ta!”, Nhật Tây trừng mắt với ta xong, cẩn thận dò dẫm đi từng bước, sau khi đi được chừng một trăm thước, dường như hắn đã nhận ra con đường quen thuộc thường ngày, liền hoá thành con rồng nhỏ màu đen, lắc lắc lắc lắc uốn lượn vài vòng sau đó nhanh chóng chạy mất.
Nguyễn Dương rốt cuộc cười phì ra một tiếng nhẹ nhàng. Ta thoáng nghe được, quay đầu nhìn hắn.
Hắn hỏi ta: “Vì sao Nhật Tây lại bắt chước biến thành rồng đen giống như ta?”.
Ta rất muốn nói với hắn rằng: Chân thân của chị đây có màu đỏ tươi, vì đã từng nói một câu rằng đen mới xứng với đỏ, vậy nên Nhật Tây ghi nhớ trong lòng, biến thành như vậy chiều theo ý ta.
Nhưng lời nói vừa tới miệng, không biết vì sao ta bỗng cảm thấy không tự nhiên khi kể lể với hắn những điều này, bèn nuốt trở xuống.
Hắn thấy ta không nói gì, vươn tay đến khều tay của ta, tuy rằng chỉ là hồn phách nhưng vẫn ấm áp.
“Đừng quay về Long Cung, ta không muốn phát hiện ra không có nàng trong phạm vi ta có thể cảm nhận được!”, tay hắn nắm chặt tay ta, mặt hơi nghiêng, trong làn nước óng ánh màu trắng sáng, quả thật là da trắng như bạch ngọc.
“Hạ Mật, ta có nhiều hơn người khác một hồn một phách!”, hắn lại nói.
Hả? Ta kinh dị nhìn hắn, thấy khóe miệng hắn tươi cười càng đậm, cũng muốn trả lời hắn, nhưng lại không tìm ra chuyện gì để nói.
“Ta cũng biết nhiều hơn một chút so với người khác!”.
“Hồn phách của ta vì nàng mà đến!”.
“Ta không phải con của nàng!”.
“Ta là Tĩnh Hải Vương!”.
“Gọi ta là Nguyễn Dương!”.
Cứ một câu lại một câu, ta nắm tay hắn, cứ cảm thấy quái dị, đến khi nghe được câu cuối cùng, hắn đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn ta.
“Gọi ta là Nguyễn Dương!”, hắn chờ đợi ta lên tiếng trả lời.
Ta sửng sốt một lát, ngoan ngoãn gọi: “Nguyễn Dương!”.
Sau đó hắn cười rộ lên, tươi hơn cả gió xuân, làm cho lòng ta nhộn nhạo.
Trước cửa viện đã có mấy tiểu thị nữ đứng chờ đón ta về Long Cung, bọn họ nhìn thấy Nguyễn Dương dắt tay ta trở về, đều bày ra vẻ mặt: Ôi mẹ ơi, ngài đi ra ngoài từ lúc nào thế này?
Ta thấy mọi người nhìn Nguyễn Dương bằng ánh mắt kỳ lạ đó, không nhịn được cười phì ra tiếng.
Nguyễn Dương nghe thấy tiếng cười của ta, hơi nghiêng đầu, khóe môi cũng nhẹ ý cười, cúi đầu dịu dàng hỏi ta: “Cười cái gì?”.
Ta khụ một tiếng giơ tay lên gãi gãi đầu, không nói gì.
Thị nữ chờ hai bên hơi nhún người, hỏi: “Hạ tiểu chủ tử, Đại điện hạ sợ chủ tử không tìm được đường hồi cung, đã dặn nô tì chờ ở chỗ này…”.
Nguyễn Dương lập tức không nóng không lạnh cắt lời bọn họ: “Hôm nay Hạ Mật không trở về Long Cung, mà sẽ ở lại đây. Các ngươi tìm người quản lý nơi này rồi tùy tiện tìm một chỗ đi nghỉ đi, sáng mai trở về nghe lệnh Vị Đán!”.
Hai thị nữ vừa sợ vừa lo, vẻ mặt khó xử.
Nghĩ tới tính tình của Vị Đán, một khi biết ý tốt của mình không được chấp nhận, nô tì nhà mình cũng không thể đi bẩm báo lại, chắc chắn là sẽ trừng mắt trả thù?
Trong lòng ta rất thông cảm với bọn họ, vừa định lên tiếng, Nguyễn Dương liền ngăn ta: “Mật Nhi, nàng muốn ở một mình trong Long Cung sao? Buổi tối trong cung rất lạnh lẽo, chẳng phải nàng thích cảm giác ấm áp ở căn nhà nhỏ này sao?”.
Ta vừa nghe, lập tức ngậm miệng.
Nguyễn Dương người này thoạt nhìn bên ngoài rất ôn hòa, nhưng tính tình bên trong rất cứng rắn. Sau khi nói xong những lời đó, hắn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ phất tay tạo một cái kết giới màu vàng nhạt bên ngoài viện.
Hai thị nữ vừa bất đắc dĩ vừa tuyệt vọng, đi theo chúng ta vào phòng. Nghêu Nhỏ nhận bọn họ rồi thu xếp chỗ ở ổn thỏa cho bọn họ.
Nguyễn Dương nắm tay ta không muốn buông. Lúc bước vào cửa, hắn đột nhiên dừng chân, ta giật nhẹ tay hắn, hắn cau mày nhưng không đi vào nữa.
“Ngươi lại làm sao vậy?”, ta rất muốn thở dài một hơi, không nhịn được buông lời trách cứ: “Ngươi vậy là không được nha, lúc còn nhỏ ngươi rất ôn hoà…”.
Ủa? Ta bỗng dưng ngây ngẩn cả người.
Làm thế nào ta lại biết hắn ôn hòa?
Ngất, chẳng lẽ chị đây lại có năng lực ngoại cảm?
Nguyễn Dương cũng thở dài một hơi, giật giật tay ta, cười bất đắc dĩ: “Mật Nhi, nàng đạp lên tà áo của ta, ta không đi được!”.
Ta cúi đầu, quả thật là đạp lên áo của hắn. Lúc nãy hắn trầm lặng không nói lời nào, ta còn tưởng rằng hắn lại đang vô duyên vô cớ tức giận giống như lúc còn ở trong trứng.
Ta rụt chân, chủ động dắt hắn vào trong phòng. Nguyễn Dương không nói gì, bộ dạng rất ngoan ngoãn.
Trong phòng đã sớm thu dọn sạch sẽ, cái ổ đệm huy hoàng dát vàng dát ngọc đã được khuân đi mất, chỉ còn chiếc giường lớn mà trước kia ta đã cố ý đòi hỏi.
Trên giường trải đệm trắng như tuyết, màn giường mỏng như cánh ve, nhuộm màu gạo nhạt, phập phồng theo sóng nước lăn tăn. (Ú: nói thật lòng là lúc làm đoạn này chỉ muốn hỏi là 2 bạn vào love hotel hả~~~ *tội lỗi*)
Ta nhăn mặt nhìn Nguyễn Dương ngoan ngoãn im lặng đứng bên cạnh, đột nhiên có cảm giác dễ gây hiểu lầm vớ vẩn.
“Ngủ thế nào đây, chỉ có một cái giường thôi!”, ta thử hắn.
Lúc này Nguyễn Dương dường như đã cao hơn một chút. Tuy rằng vẫn còn dáng vẻ thiếu niên ngây ngô, nhưng khí chất hoàn toàn là trưởng thành trầm ổn.
Bảo ta với hắn ngủ chung một giường, ta khó lòng suy nghĩ đứng đắn.
Nguyễn Dương im lặng cong khóe môi, hỏi ta: “Trước kia ấp trứng chẳng phải nàng cũng ngủ chung với ta sao, bây giờ vẫn ngủ chung như vậy là được rồi”.
Ta vừa muốn biện bạch, hắn lại rất ngây thơ vô tội hỏi ta: “Nếu như nàng so đo chuyện này, thì sao lúc đó lại chủ động ấp trứng cho ta?”.
“…”, ta há hốc miệng mà không nói được gì, không biết giải thích cảm giác lúc này như thế nào, bạn trẻ này chặn hết đường nói của ta rồi.
Hừ, sao hắn không nói xem tình hình lúc trước có ai chạm vào hắn được đâu?
Nguyễn Dương hình như biết ta sắp bạo phát, nhẹ nhàng nghiêng tới cúi người xuống, độn ga trải giường lên thành một đường ở giữa, thật dịu dàng cười với ta: “Nếu như nàng để ý chuyện này, vậy ngăn đôi giường ra là được rồi!”. Mái tóc dài đen mượt của hắn buông thõng xuống bờ vai, đung đưa trước ngực, khiến hắn nhìn vừa vô tội vừa yếu ớt.
Ta ngậm miệng, cảm thấy chắc chắn rằng, bạn trẻ Nguyễn Dương này ngay từ đầu đã là kiểu người tự nói tự quyết.
Bề ngoài có vẻ ngoan ngoãn, vừa dịu dàng vừa săn sóc, thậm chí khiến người ta cảm thấy hiểu lầm một cách dễ dàng như gió cuốn mây trôi.
Thật ra trong lòng hắn rất chuyên quyền.
Ta ra vẻ vung tay vung chân, đá một phát bay giày, lăn vào nằm bên trong giường. Nằm xong, thấy Nguyễn Dương vẫn còn đứng bên giường.
Hình như còn hơi cau mày, có vẻ rất gian nan.
Ta không nhịn được lại như gà mẹ hỏi hắn: “Sao ngươi không lên giường?”.
Mặt hắn tựa hồ hơi đỏ, nhỏ giọng đáp: “Lúc trước nằm trong trứng, bọc đầu bọc chân, rất có cảm giác được bảo vệ, bây giờ cái giường này lại rộng như vậy, ta…”
Ta thấy hắn cúi đầu cắn mạnh môi, dường như không muốn ta nhìn thấy vẻ mất mát này của hắn.
Lòng ta lập tức mềm nhũn.
Hơn nữa, tình mẫu tử đáng sợ kia lại kích động trong lòng. Đứa trẻ này kỳ thật nhìn lớn xác vậy thôi nhưng vẫn còn tính trẻ con chăng? Là vậy chăng? Nhìn hắn bơ vơ yếu đuối như thế này mà… Ta cần gì phải chia phòng nam nữ với một đứa trẻ cơ chứ? (Ú: vâng, chúc mừng chị đã sập bẫy~)
Ta lập tức xốc phần ga trải giường ngăn chính giữa ra, vỗ vỗ lên giường, dịu dàng trấn an hắn: “A Dương, ngươi lên đây, chúng ta ôm nhau ngủ giống như lúc ngươi còn là quả trứng, ngươi sẽ không cảm thấy sợ hãi!”.
Hắn bỗng run run, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, lông mi thật dài run rẩy, rốt cuộc nở một nụ cười ấm áp dào dạt: “A Dương, tên gọi không tệ!”.
“…”, nhưng mà hình như lạc đề rồi?
Sau một lát, ta rốt cuộc đã hiểu cảm giác khi bị coi là một quả trứng. Thói quen lúc ngủ Nguyễn Dương cực kỳ tệ, hai tay hai chân quắp chặt lấy ta, vo ép ta thành một cục ôm vào trong lòng.
Ta muốn kháng nghị, nhưng vừa ngẩng đầu lại thấy khuôn mặt hắn yên lặng ngủ say, lập tức không nỡ. Vẻ mặt của hắn điềm tĩnh thỏa mãn giống như một đứa trẻ, ta không nhịn được vươn tay xoa tóc hắn: “Ngoan nào ngoan nào, A Dương mau mau lớn!”.
Lông mi Nguyễn Dương run lên, lập tức nhắm chặt mắt, vươn một bàn tay mạnh mẽ ấn ta vào trong lòng.
Sau đó ta nghe thấy hắn dịu dàng gằn từng chữ: “Hạ Mật, ngủ ngay cho ta!”.
Trong sự dịu dàng đó, ta quỷ dị nhận ra Nguyễn Dương đang tức giận.
Đứa trẻ này quả nhiên là sinh non, tính tình rất kì lạ so với người bình thường! Nghĩ đến đây, lòng ta đột nhiên dâng lên áy náy, nhẹ nhàng ôm thắt lưng hắn.
Nguyễn Dương gắt gao nắm cổ tay ta, nhưng lại dịu dàng một cách thần kỳ.
“Hạ mật… Ngủ đi…”, hắn thở dài, giúp ta vén mái tóc rối.
Đây là đêm đầu tiên từ sau khi xuyên qua ta cảm thấy ấm áp, không còn mộng mị gì nữa. Trong lúc ngủ say, toàn bộ linh hồn giống như được ngâm trong dòng suối nước nóng ấm áp.
Nguyễn Dương thật sự là bảo vật! Còn hiệu quả hơn so với thuốc ngủ! Đây là kết luận của ta sau khi tỉnh dậy.
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
31 chương
9 chương
32 chương
173 chương
10 chương