“Mình chỉ cần một búp bê bơm khí, chính là cái loại kia…. Mình muốn nghe giọng búp bê một chút… Sau đó bắt chước…” Chu Mạt Mạt đối với yêu cầu của Dương Hiểu Thố có chút há hốc mồm, nhưng cô rất khẳng khái, “Được! Tiểu Thố, mình đem búp bê bơm hơi gửi qua đường bưu điện cho cậu!” “Tốt, nhưng mà… Mạt Mạt, có thể gửi đến ngay hôm nay hay không? Giữa chúng ta cách rất xa!” “Không thành vấn đề, mình sẽ gửi bằng đường hàng không!” “Ừ! Mạt Mạt, cậu thật giỏi!” “Hì hì, ít nói đi, cậu đọc địa chỉ cho mình!” “Địa chỉ?” Dương Hiểu Thố trong lòng thầm kêu không ổn, “Thảm… Mình không biết địa chỉ nơi này là cái gì? Rất kỳ quái, là một hòn đảo nhỏ rất thần bí.” Chu Mạt Mạt không nhịn được nói thầm, “Tiểu Thố ngu ngốc, đi hỏi nhanh lên một chút a!” “Nha… Vậy cậu chờ mình.” Quẳng điện thoại xuống, Dương Hiểu Thố chạy vội ra khỏi phòng, đi tìm chủ nhân Clif lan đảo Đoan Mộc Thần, lấy cụ thể địa chỉ. Dương Hiểu Thố tìm xung quanh, rốt cục phát hiện Đoan Mộc Thần ở bên ngoài, trong hồ bơi cao cấp. Còn có Tiểu Hàng ở đó! Cô bước tới, nhìn hai cha con trong hồ bơi nghịch nước, nhìn đến ngây người… Tiểu Hàng trên người khoác cái phao, ở trong hồ lớn nghịch nước. Đoan Mộc Thần nâng thân thể nho nhỏ lên, thậm chí để Tiểu Hàng cưỡi trên vai anh… Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ nanh của Tiểu Hàng mỉm cười rực rỡ, bộ dáng vui vẻ khiến cho tâm Dương Hiểu Thố trong nháy mắt mềm mại một chút, cô biết, Tiểu Hàng ở cùng cha mới có vẻ mặt như thế.. Mà phần tình cảm kia người làm mẹ như cô không có cách nào cho… Trong mắt cô có chút hâm mộ, có chút vui mừng, mà thật sâu trong đáy mắt còn dấu diếm một cổ nhàn nhạt ưu thương. Thì ra trong sáu năm qua, cô cho Tiểu Hàng còn chưa đủ… Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Dương Hiểu Thố, Đoan Mộc Thần bỗng nhiên quay đầu lại, trông thấy trong mắt cô chợt lóe lên tia mất mát. Tiểu Hàng cũng quay đầu lại, lớn tiếng kêu cô, “Mẹ!” Dương Hiểu Thố ngẩng đầu mỉm cười, “Tiểu Hàng ngoan.” Đoan Mộc Thần không quên cỗ nhàn nhạt ưu thương kia, nhẹ giọng hỏi, “Tiểu Thố, cô có việc gì?” “Nha, Đúng rồi… Tôi muốn hỏi địa chỉ nơi này… Bạn tốt Mạt Mạt của tôi muốn gửi quà qua đường bưu điện cho tôi.” Có lẽ là do mới vừa rồi Đoan Mộc Thần nhìn thấy cổ mất mát kia trong đáy mắt cô, anh cũng không hỏi thêm, lần đầu tiên nhanh chóng gật đầu, “Được rồi.” “Cảm ơn…” Không biết tại sao, bỗng nhiên Đoan Mộc Thần có một loại ảo giác, Dương Hiểu Thố tựa hồ cũng có chút yếu ớt nhạy cảm… Làm cho người ta có chút cảm giác đau lòng…