Con Ma Biến Thái
Chương 2
Ăn sáng xong, cậu cả giao Xảo Sở – em họ của cô cho cô, nói muốn mang cô ra ngoài đi dạo, 16 năm rồi, thôn thay đổi rất lớn, cô vẫn nên đi xem lại một chút.
Em họ Xảo Sở của cô không thích cười, tuổi còn nhỏ nhưng lại luôn có một bộ dáng hậm hực, nhưng mà mười mấy người bên ngoại nhà cô đều như vậy nên cô không cảm thấy lạ.
Xảo Sở cẩn thận giới thiệu các nơi trong thôn cho ta bô cùng đặc sắc, khi chúng cô đi đến thôn đầu, rất nhiều thôn dân vẻ mặt tiếc hận đứng ở trước cửa nhà Bạch Thái Minh.
Cô từ miệng các thôn dân biết được, Bạch Thái Minh chết vào đêm hôm qua, hơn nữa tử trạng cực kỳ quỷ dị thảm thiết.
Cô biết Bạch Thái Minh, là người đàn ông 30 tuổi độc thân, sống cùng người nhà, hắn là người đầu óc ngu si tứ chi phát triển, thân thể khỏe mạnh, không có bệnh gì.
Vì Bạch Thái Minh chết rầt kỳ lạ, nên người nhà hắn báo cho cảnh sát, không bao lâu cảnh sát liền đến.
Mấy ngày này vì cô mơ thấy con ma kia, nên trong lòng luôn sợ hãi, không dám nhìn vào thi thể.
Khi người ta khênh thi thể đi, cô sợ tới mức lôi kéo tay Xảo Sở, thế nhưng Xảo Sở lại khăng khăng muốn ở lại xem.
Rơi vào đường cùng, cô đành phải đứng chờ ở một bên.
Bọn chậm rãi rời đi, thế nhưng cô lại không phát hiện ra mình đang đứng ngay cạnh xe tamg, cô không tự chủ được nhìn vào thi thể đã được che kín bởi vải trắng.
Đột nhiên, một bàn tay của tử thi động đậy, cô sợ tới mức cả người nhảy dựng lên, dùng sức chớp chớp mắt tập trung nhìn thật kỹ, thì ra là cánh tay của tử thi rủ xuống cáng.
Một trận gió âm u thổi qua, làm lật tấm vải trắng che xác Bạch Thái Minh, khuôn mặt to béo, khủng bố dữ tỡn thình lình hiện ra trong tầm mắt cô, một ít thấy nữ sinh sợ tới mức kêu to, cô cũng dời tầm mắt chạy nhanh đi.
Cô thấy rõ, khó trách mọi người trong thôn nói hắn chết một cách quỷ dị, cặp mắt mang theo tơ máu của hắn trừng rất lớn, hơn nữa chỉ có tròng mắt trắng không có con ngươi, miệng mở lớn, thoạt nhìn như phải chịu một chuyện gì đó vô cùng kinh hách, bộ mặt vặn vẹo dữ tợn.
Cô ở trong đám người nôn nóng tìm Xảo Sở, muốn mau chóng rời khỏi nơi này, trong lúc đó vô tình nghe được người nhà của Bạch Thái Minh kể với cảnh sát tình huống của hắn trước khi chết.
Bọn họ nói, ba ngày trước khi Bạch Thái Minh chết, hắn không ngủ không nghỉ, chưa uống một giọt nước, ngay cả ngày món ăn thường ngày hắn thích ăn nhất cũng không ăn, hơn nữa cả ngày như mất hồn mất vía, thần kinh không bình thường.
Một ngày sau đó, sắc mặy liền trở nên tiều tuỵ giống như nghiện thuốc phiện, nhưng mà sau khi pháp y kiểm thi thể cũng không tra ra được các thành phần của thuốc phiện.
Trên người hắn không có một vết thương nào, thân thể cũng vô cùng khoẻ mạnh.
Bởi vậy, cảnh sát suy đoán Bạch Thái Minh độc thân lâu ngày, tinh thần bị tổn thương nên tuyệt thực tự sát.
Nhưng mọi người đều không tin, Bạch Thái Minh thường ngày là kẻ tham ăn sợ chết sao có thể sẽ lựa chọn tuyệt thực tự sát? Chết kỳ lạ như vậy, mọi người đều nói Bạch Thái Minh tham ăn, ăn nhiều sinh linh nên bị báo ứng.
Trên đường về nhà, cô hỏi Xảo Sở. “Xảo Sở, em cảm thấy cảnh sát nói đúng, hay là mọi người trong thôn nói đúng?”
Xảo Sở mặt không biểu cảm, nói: “Một đám ngu muội vô tri, bọn họ nói toàn kông đúng.”
Không ngờ được Xảo Sở lại nói ra những lời như vậy, cô vô cùng kinh ngạc.
“Toàn không đúng? Chẳng lẽ hắn bị người ta giết hại?” Cô có cảm giác mình nói đúng trọng điểm, khẩn trương nói. “Ai có thể ở giết người một cách vô hình như vậy chứ?”
Xảo Sở đột nhiên dừng lại, cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi, ánh mắt Xảo Sở nhìn về bốn phía, sau đó ghé sát vào tai cô thần bí nói: “Là hắn làm, hắn đang trả thù.”
Tim cô đập thình thịch, cảm giác da đầu mình tê dại, chân tóc dựng đứng hết cả lên, cô nhịn không được hỏi: “Hắn, hắn là ai?”
Xảo Sở lắc đầu, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy: “Nơi này cách vườn chè rất gần, sẽ bị hắn nghe thấy.”
Cô vừa nghe, mồ hôi lạnh chảy ra róc rách, hốt hoảng nói: “Xảo Sở, em đừng nói hươu nói vượn làm chị sợ.”
“Em không nói hươu nói vượn, không tin chị đi hỏi bác xem, nhưng mà em nghĩ bác cũng sẽ không nói cho chị biết đâu.” Xảo Sở kiên định nói.
Cô rầu rĩ đi về phía xưởng chè, cậu hai thấy cô đến biểu tình có chút cổ quái, không biết có phải là cô quá mẫn cảm hay không, cô cảm giác như cậu hai đang cố trốn tránh mình.
Cô có ấn tượng rất tốt với cậu hai. Ngày đó, khi mới về đây, tay cô bị chảy máu, cậu hai khử trùng, bôi thuốc, băng bó vết thương giúp cô.
Cậu hai rất tốt với cô, cô sẽ ngoan ngoãn, ân cần thăm hỏi cậu.
Cậu hai nhìn cô, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cũng vẫn nói: “Lôi Lôi, nếu Trương gia gặp nạn muốn con giúp, con, con sẽ không ngồi yên, không giúp chứ?”
Cô là người có tâm, sẽ không từ chối yêu cầu giúp đỡ của người khác, huống chi là người thân của mình. Cô kiên định đáp: “Chỉ cần con có năng lực giúp mọi người, con nhận định sẽ không chối từ.”
Cậu hai vừa nghe liền nhoẻn miệng cười. “Cậu hai biết Lôi Lôi là một đứa trẻ ngoan, con nói như vậy, cậu hai cũng an tâm rồi.”
Nói xong, cậu hai liền nhanh chóng rời đi.
Buổi tối, khi mẹ cô về, cô hỏi bà chúng ta khi nào thì trở về thành phố.
Cô càng nghĩ, càng muốn rời khỏi đây nhưng lại không có lý do.
Mẹ nói: “Về sau nơi này chính là nhà của chúng ta, mẹ biết con không có thói quen ở những nơi xa lạ, hay gặp ác mộng, nhưng con đã trưởng thành, phải thích nghi được với mọi hoàn cảnh. Còn có, Bạch Thái Minh là chết ngoài ý muốn thôi, con đừng suy nghĩ quá nhiều, về sau không được nhắc lại chuyện rời đi nữa.”
Mẹ kiên quyết như thế, ý nghĩ của cô không thể đả động đến quyết định của bà, cô bất đắc dĩ lựa chọn ở lại cùng bà, rồi về sau cô đã hối hận khi lúc ấy không bất chấp tất cả mà rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
145 chương
28 chương
18 chương
37 chương
73 chương