Con Ma Biến Thái
Chương 19
“Cô nghĩ ta lừa cô à? Nếu như ta lừa cô thì ta không phải là Hạ Khải Phong.” Hắn tức giận nói.
“Thôi không nói nữa, chuyện này coi như xong.” Tôi nhỏ giọng trở lại chủ đề chính: “Anh nói có phải Cốc Uyển Song chết không ai biết không? Hình như cô ấy còn có bà nội.” Vấn đề này vẫn luôn làm tôi bối rối.
“Trước tiên, chúng ta hãy bắt đầu từ chỗ bà nội của cổ.” Hạ Khải Phong nói.
……
Cốc Uyển Song quê ở thôn Bắc Sơn, cách nơi này 70 km, để cứu cái mạng nhỏ của Liên Kiều Sinh, chúng tôi phải tranh thủ từng giây từng phút.
Chúng tôi ngồi xe buýt suốt đêm, lúc đi vào thôn Bắc Sơn thì trời đã tờ mờ sáng.
Tôi bị Hạ Khải Phong đánh thức, mơ mơ màng màng xuống xe, tôi hỏi hắn thời gian, hắn nói cho tôi biết bây giờ là 6 giờ.
Đáy lòng tôi tràn đầy tâm sự, Hạ Khải Phong đưa cho tôi một hộp sữa bò cùng với một chiếc bánh mì, nói: “Nghĩ về tôi sao?” Trong mắt hắn tràn đầy ý cười.
Tôi nhận lấy đồ ăn, vui đùa nói: “Đang nghĩ về một con heo.”
“Ta cảm thấy cô cũng tương đối giống heo đó! Thích ngủ thích ăn lại còn thích ngáy.” Hạ Khải Phong bày ra bộ dáng giống một con heo.
“Anh mới giống heo, tôi không ăn, giảm béo.” Tôi tức giận đem toàn bộ đồ ăn trả lại cho hắn.
“Cũng được, cô gầy đi một chút nhìn sẽ giống ma hơn, đến lúc đó liền xứng đôi với ta.” Hạ Khải Phong đắc ý bóc giấy bọc bánh mì ra, há mồm cắn một miếng to, ăn rất ngon miệng.
Tôi vừa nghe vậy, trong đầu liền hiện lên hình ảnh tôi biến thành một con ma gầy trơ xương, cùng với hai cái răng nanh sắc nhọn như sói, đứng sóng vai với Hạ Khải Phong trong hôn lễ, bên dưới là một đám ma quỷ.
Trời ạ! Thật là khủng khiếp! Tôi tuyệt không cho phép chuyện này xảy ra.
Nhìn bánh sandwich trên tay Hạ Khải Phong, tôi bỗng nhiên chạy tới, đoạt lại tất cả đồ ăn trên tay hắn, bao gồm cả cái bánh mì hắn đang cắn dở, rồi nói: “Ai ôi, anh cũng không phải là người, ăn mấy thứ vô dụng này làm gì, tối về anh gặm ngọn nến đi.”
Nói xong, tôi đối với kia một đại túi đồ ăn đại khối cắn ăn lên, không một lát liền đem hai người phân đồ ăn ăn cái tinh quang.
Hạ Khải Phong kinh ngạc đến nỗi cằm sắp rớt xuống đất, đợi tôi ăn xong, hắn mới nói: “Ăn nhiều một chút, ta thích béo, sờ lên rất thích.” Nói xong hắn liền đưa tay sờ mó tôi, ấy vậy mà hắn còn lắc đầu tặc lưỡi.
Bị hắn sờ mông, tôi buồn bực, nhìn bóng lưng của hắn, cúi đầu xấu hổ thì thầm: “Bố láo, rõ ràng sờ rất sường lại còn chê.”
Tôi chạy lên, đứng trước mặt hắn, ngẩng đầu ưỡn ngực, cố gắng cểnh cao mông. Tôi muốn cho hắn nhìn xem cái gì gọi là đường cong hình chữ S.
Cũng may, hôm nay tôi mặc một bộ quần áo bó sát nên đã thành công làm lộ ra đường cong rõ rệt của tôi, cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp càng khiến tôi tự tin hơn vài phần.
Cuối cùng cô cũng nghe thấy được tiếng huýt sáo của tên đàn ông nào đó…
Thôn Bắc Sơn khá nhỏ, mới 6 giờ sáng, đa phần mọi người trong thôn đều đã ra ngoài ruộng làm việc.
Chúng tôi hỏi vài người trong thôn, cuối cùng cũng tìm được địa chỉ cụ thể của nhà bà Cốc Uyển Song, không mất bao lâu đã tới nơi.
Một hành rào bằng gỗ vây quanh ngôi nhà, bên trong còn có một con chó đen, đây là nhà của Cốc Uyển Song.
Khi chúng tôi đến gần, vốn dĩ con chó đang im lặng đột nhiên lại sủa lên dữ dội, nếu không phải trên cổ nó có dây xích, phỏng chừng nó đã sớm xông tới cắn nát mông chúng tôi.
Bà Cốc nghe thấy tiếng chó sủa liền đi ra, mắng con chó một trận, nó liền ngoan ngoãn nằm bò xuống đất. Chúng tôi nói chúng tôi là bạn bè của Cốc Uyển Song, tiện đường liền ghé vòa thăm bà của cổ, bà Cốc vừa nghe liền vui mừng khoa tay máu chân, lôi kéo tôi vào nhà, còn nhiệt tình lấy ra buồng chuối tây bà mới thu hoạch được đem ra chiêu đãi chúng tôi.
Nhà bọn họ tuy rằng nhỏ, nhưng bố trí rất ấm áp, trên bàn bày một cái bức ảnh có hình của một cô gái và bà Cốc, cô cười tươi như hoa, tôi đoán đó chắc hẳn là Cốc Uyển Song
“Song Song là đứa nhỏ mệnh khổ, từ nhỏ đã không có cha mẹ, tôi chỉ là một bà lão không có bản lĩnh, chỉ có thể cho Song Song đi học hết cấp 3. Con bé này rất hiểu chuyện, đi ra ngoài công tác nhiều năm như vậy mỗi tháng đều gửi tiền về, tôi già rồi không thể làm được gì cho con bé, cũng chỉ có thể cầu phúc cho con bé mỗi ngày đều bình an hạnh phúc.” Bà Cốc phủi phủi bụi trên bức ảnh, đôi mắt đỏ hoe ầng ậc nước.
Tôi nhìn thoáng qua Hạ Khải Phong thấy sắc mặt hắn ngưng trọng, tôi nhẹ nhàng nói với bà Cốc: “Song Song bây giờ còn gửi tiền về không bà?”
Bà Cốc tự hào gật đầu, sau đó lại khổ sở nói: “Chỉ là đã rất lâu rồi Song Song chưa quay về, lâu đến nỗi mà bà già này cũng không biết là bao lâu rồi.”
Bà cúi đầu lau nước mắt thở dài, nhìn bộ dáng đau lòng, đầu tóc bạc phơ của bà, lòng tôi cũng đau nhói.
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
145 chương
28 chương
18 chương
37 chương
73 chương