.......................... _ Yêu... _ Ko yêu... _ Yêu.... _ Ko yêu... .... ... Xin lỗi cái bạn, nhưng các bạn đừng nhầm lẫn nhé, đoạn độc thoại trên ko phải của nàng T. Minh đẹp trai mà là tên ngố Vũ Khang. =]]]z Vũ Khang ngồi thu lu trong góc phòng... Tay ko ngừng ngắt.... từng sợi tóc trên đầu đếm một cách mất bình tĩnh Cậu thở dài, nhìn lại mình... Oimeoi... Sao mình lại trở nên thê thảm như thế này cơ chứ, phải chăng ông trời đang có xích mích với mình chuyện gì đó nên bi giờ mới hành hạ mình như thế lày.. Hic??? ... soledad, its the keeping for the only, since the day when you was gone, why did you leave me...?? Soledad... Tiếng chuông điện thoại reo lên làm cắt đứt dòng suy nghĩ hỗn tạp trong đầu Vũ Khang hiện giờ, cậu uể oải lướt nhẹ màn hình rồi đưa lên tai _ Aloooooo E...m đây.. _ Diệp.. Anh????? - Vũ Khang nhíu mày hỏi, trông cậu có vẻ ko thích chút nào, cậu ko hiểu sao mình bị như thế nữa, rõ ràng cậu vẫn còn yêu Diệp Anh rất nhiều mà Mình gặp nhau đc ko anh???.. Em nhớ anh _ Có gì thì nói luôn được ko? Anh xin lỗi... Anh ko nghĩ mình có thời gian rãnh Mình quay lại đc ko anh??? Khoảng thời gian qua ko có anh em đã sống rất khó khăn... Em thật sự ko thể thiếu anh đc... Em yêu anh.. Jai... ( Jai là tên tiếng anh của Vũ Khang) _ Cho anh thời gian suy nghĩ nhé! Anh Anh Em.. Sẽ đợi.. Tạm biệt anh ... Vũ Khang thở dài, đợi đến khi Diệp Anh ngắt điện thoại cậu mới cất điện thoại vào túi quần... Cậu vẫn còn yêu Diệp Anh.. Ít ra bây giờ cậu nghĩ như thế... Thế là có nghĩa cậu vẫn chưa phải là Gay thật sự, có lẽ cậu nên quay lại với Diệp Anh thôi, còn T. Minh... Đành vậy.. Haizzz ... Dù sao cũng chỉ là tình cảm mới chớm nở.. Chắc từ bây giờ trở đi, cậu nên tránh mặt T. Minh thì hơn Vũ Khang khẽ nhắm hờ đôi mắt đợm buồn màu hổ phách của mình, để cảm xúc tan biến hết... Thật sự cậu đang rất mệt mỏi... Khoát chiếc áo tay lửng màu xám, cậu mới nhanh khỏi nhà rồi đến bar... Có lẽ không khí ở đây sẽ giúp cậu giải tỏa đc áp lực đang đè nặng nơi con tim nguội lạnh bấy lâu...