...................... Bíp....bíp... Tiếng tin nhắn điện thoại vang lên ở đầu giường, T. Minh nhăn mặt, mở mắt ra.. trời đã chập choạng sáng, không khí buổi sáng trong suốt và lành lạnh. T. Minh ngáp một cái rõ dài, nhìn qua giường bên cạnh.. Nó thấy một thân ảnh trùm mền kín mít, T. Minh cười ranh ma, giờ này hẳn còn sớm, ngủ lại cũng chã được, thôi thì hù cho lão Thiên một phen cho vui vậy. Nói là làm, T. Minh nhanh nhảu chạy lại chiếc giường của T. Thiên, vén chăn lên rồi cũng chui vào ngủ ngon lành như không, T. Minh biết T. Thiên rất sợ khi có ai đó đụng vào mình khi đang ngủ. Nó ôm chặt người T. Thiên, rúc vào người cậu cười khúc khích.. Phen này cho anh chết. Vũ Khang từ từ tỉnh dậy, cậu dụi dụi mắt cho tỉnh hẳn, bỗng cảm giác có cái gì đó ấm ấm đang ôm chặt lấy mình... Và rồi cậu nhìn xuống.... Oimeoi, T.Minh,....???? Sao cậu ta.. Lại nằm ở đây, Vũ Khang đỏ ửng mặt, muốn hét mà cũng ko dám, nhìn khuôn mặt Tiểu Minh nom như con mèo con... Cậu cựa quậy rồi ngồi thẳng dậy... T. Minh thấy hành động của người bên cạnh chẳng giống T. Thiên chút nào bèn mở mắt nhìn sang khuôn mặt đỏ ửng của người bên cạnh và.... ... 1 ... 2 ... 3 _ AAAAAAAAAAAAAAAAAA......~ - tiếng hét của T. Minh chấn động cả căn biệt thự rộng lớn Nó đứng phắt dậy, tay chỉ thẳng vào mặt Vũ Khang _ Sao mày lại ở đây... Aaaaa... T. Thiên đâu rồi??? Sao mày lại chui vào phòng tao _ Cậu ko nhớ gì thật àh??? - Vũ Khang mắt đen, mắt đỏ, nhìn T. Minh hỏi _ Nhớ cái quái gì???? Tại sao tao phải nhớ? - T. Minh nhăn mặt, khóc ko ra tiếng Bỗng có tiếng người mở cửa, là mẹ iu vấu HyHy, bà đang đứng nhếch miệng đầy ranh mãnh, bên cạnh là baba Hán Phong đang cười nắc nẻ như dở hơi _ Ngủ ngon ko con gái iêuuuu - Bà Hy cố nhấn mạnh từ con gái làm nó và Vũ Khang một phen ú ớ _ Mẹ....mẹ nói cái gì vậy, là ...là con đây mà.. Vũ Tiểu Minh con trai yêu của mẹ đây mà - Tiểu Minh cười như mếu, chạy đến lắc lắc tay bà Hy _ Con ko cần giả vờ giả vịt làm gì?? Thời hạn ta cho con sắp hết rồi... Nếu con còn cố chấp ta sẽ ko nương tay đâu, với lại ta thấy thằng bé này cũng là một đại mĩ nam, rất đẹp trai, ta ko muốn mình lỡ mất cơ hội đc nhận một đứa con rể như vầy đâu, haha _ Cô...cô.. Í cô là sao ạh - Vũ Khang nhíu mày, tim cậu đập lô tô trong ngực như muốn thoát ra ngoài, phải chăng cậu sắp phải đón nhận một điều gì đó kinh dị _ Thế nào con gái yêu, bây giờ con muốn tự nói hay là để ta baba nói hộ - Hán Phong nhìn Vũ Khang và Tiểu Minh cười ranh mãnh T. Minh ngượng muốn đỏ mặt, nó vội lủi nhanh ra khỏi phòng, mặc kệ hai người đó muốn nói gì, nếu mà còn đứng đó nó sẽ chết vì nhục mất, để cho người ta biết nó là con gái thật là ko thể chịu đựng đc ...... Hẳn nảy giờ mọi người vẫn thắc mắc tại sao Vũ Khang lại ở nhà T. Minh trong tình cảnh này đúng không???? Cùng leo lên cỗ máy quay ngược lại thời gian nào ^^ ....... Flaskback ... 10h5... Vũ Khang cõng Tiểu Minh trên lưng, cậu đi về hướng có ngôi biệt thự màu xám trắng nằm trong vười hoa rộng lớn cách công viên ko xa ... Kính....coong.... Vũ Khang vừa nhấn chuông xong, lập tức, một ông già chạy ra.. Kính cẩn _ Cho hỏi cậu gặp ai... Ôi trời tiểu..thư àh ko thiếu gia... Sao lại ra nông nỗi này - Ông quản gia hốt hoảng nhìn Tiểu Minh trông bộ dạng thê thảm trên lưng Vũ Khang _ Cậu ta uống say, nên cháu đưa cậu ấy về, ông có thể mở cổng cho cháu đc ko?? - Vũ Khang nhăn mày nói _ vâng.. Tôi xin lỗi.. - nói rồi ông quan gia bảo người hầu mở cổng cho Vũ Khang Vũ Khang vừa cõng T. Minh vào đến nhà, thì trời bỗng đổ mưa như trút, ông bà Vương hớt hải chạy ra đỡ Tiểu Minh lên phòng lo lắng Trời mưa ko ngớt, Vũ Khang ngồi trogn phòng khách nhìn ra màn mưa dày đặt, ko có dấu hiệu kết thúc... Cậu thở dài Ông bà Vũ bèn mời Vũ Khang ngủ lại một đêm, trong khi T. Thiên đã ở lại nhà của Hạo Nhiên tránh mưa. Ông bà Vũ nháy mắt với nhau rồi bảo Vũ Khang lên phòng ngủ với Tiểu Minh...