Đi theo tôi làm gì, tuổi con đĩa àh.. - T. Minh vừa an tọa trên cái bồn hoa thì mặt của Thiên Bảo cũng ló ra, miệng nở nụ cười khó hiểu
_ Mắc gì, công viên này nhà mày đánh thuế àh
_ Ừh đấy... nhà tao đánh thuế, khôn hồn thì biến nhanh đi, dơ mắt tao - T. Minh bực dọc, dụi dụi mắt rồi tựa vào gốc cây gần đó mắt nhắm nghiền, trông nó như con mèo nhỏ, yếu đuối
Thiên Bảo cười mỉm, mặt dãn ra đôi phần, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nó, ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn, T. Minh có nét gì đó rất cuốn hút, Thiên Bảo cứ mường tưởng rằng mình đang ngồi trước mặt một cô gái vậy, cậu cắn môi, ghè sát khuôn mặt của mình nhìn nó thật kĩ, để ko bỏ sót một điểm nào trên khuôn mặt mĩ nam kia. (biến thái =]]]z)
_ Cậu làm gì vậy? - Tiếng Vũ Khang nhỏ nhẹ bên gáy
Thiên Bảo giật mình, mém xíu nữa là ngã nhào vào người nó luôn nếu Vũ Khang ko kịp thời kéo cổ áo cậu ta lại
_ Anh điên àh, làm tôi giật cả mình.. - Thiên Bảo đứng phắt dậy nhìn Vũ Khang bực mình ( nói thế thôi chứ thật ra Thiên Bảo do sợ ma nên mới vậy áh)
_ Tôi mới phải hỏi cậu câu đấy ấy... Cậu làm gì Tiểu Minh
_ Thằng đó thì có cái gì mà tôi phải làm, nhảm nhí ..- Nói rồi Thiên Bảo nắm chặt tay, đứng dậy đi thẳng
Vũ Khang cắn môi, may mà cậu đến kịp nếu ko thì ko biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, chã lẽ tên khốn ấy muốn hôn T. Minh...yaaa.. Đúng là tên khốn mà. Càng nghĩ Vũ Khang càng bực mình. Cậu nhìn Tiểu Minh, có lẽ nó đã ngủ say rồi thì phải, người còn bốc lên toàn mùi rượu nữa chứ, đúng thật là...
_ Tiểu Minh... Dậy đi.. Dậy đi - Vũ Khang cuối xuống, vỗ nhẹ má Tiểu Minh.. Rồi lập tức rụt tay lại.. giật mình, má cậu ta rất mềm và mịm y như má con gái ý
_ Tiểu... Tiểu Minh... Mau..mau dậy đi - Vũ Khang đỏ rần mặt... Từ bao giờ mà cậu lại trở nên biến thái khó ưa như vầy chứ
Có vẻ ko khả quan lắm, cậu đành cõng Tiểu Minh về vậy, chứ ko nên để nó ở đây được
_ Jun àh.. Đừng bỏ tớ.. Đừng bỏ tớ mà.. Hức.. Cậu mau quay về đi.. - Tiểu Minh nằm trên vai Vũ khang khóc ngon lành, cái cơn ác mộng khủng khiếp đó lại quay về như một cuốn phim chậm... Nụ cười ấm áp của cậu bé có mái tóc nâu nhạt... Tiếng chuông gió leng keng trên tay một cậu bé khác nhỏ hơn có mái tóc đen... Hình dáng của một người phụ nữ xinh đẹp ôm hai đứa trẻ vào lòng cười dịu dàng... Tiếng chuông nhỏ của chiếc xe đạp màu xanh dương nhuộm máu đỏ...... Và cả tiếng gọi the thé của cậu bé có mái tóc đen... Tất cả.... Nhạt nhoà và rời rạc... Jun???? Jun là ai???
Nước mắt ấm nóng rơi xuống vai Vũ Khang, cậu đứng khựng lại, lòng ngực đau thắt...
_ Vũ Tiểu Minh.. Cậu ko sao chứ??? Cậu ổn chứ??... Tiểu Minh - Vũ Khang nhíu mày hỏi
_ Jun ơi.... - T. Minh siết chặt vòng tay qua cỗ Vũ Khang như để tìm một điểm tựa
_ Ko sao đâu... Ổn rồi... Mọi chuyện ổn rồi mà - Vũ Khang nói nhỏ như để an ủi trái tim bé nhỏ đang tứa máu kia...
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
13 chương
9 chương
10 chương
11 chương
11 chương