Con Gái Nhà Nông
Chương 151
Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Mùng hai tết, Vương Cúc Nhi và Vương Hoa Nhi đều mang theo nữ tế nữ nhi trở về, Vương Hoa Nhi ưỡng bụng mang thai, Thích thị đau lòng nói: "Không đến cũng không có sao, con xem nhìn con."
Vương Hoa Nhi cười nói: "Nương, con cũng không phải người quý giá gì, trước kia khi nương sinh Tiểu Bảo còn làm việc ở dưới ruộng kìa, con đây ra cửa đều có xe, con không mệt."
"Khi đó là nương không có biện pháp, sao các con có thể so sánh chứ, đến, đều vào nhà đi. Mấy người tiểu cô của con có đi theo cùng các con hay không?"
Vương Cúc Nhi trả lời: "Dạ, con và Hoa nhi còn có tiểu cô là hẹn xong cùng nhau trở về, tiểu cô nói trước đi Vương gia thôn thăm gia gia và nãi nãi, chờ xong thì đi đến chúng ta bên này."
Cũng tốt, bằng không với tính tình của nãi nãi, lại phải hỏi tiểu cô bọn họ rồi.
Đại tỷ phu và nhị tỷ phu đi bồi nhạc phụ, Thích thị an bài Lý tẩu tử bắt đầu nấu cơm, nữ nhi nữ tế đã trở lại, bữa cơm này nên làm thật tốt, có thể lấy ra được đều sẽ lấy ra.
Ba tỷ muội Vương Phúc Nhi thì đang nói chuyện phiếm, nghe tới đêm ba mươi Vương Mai Hoa bên kia còn muốn lấy danh nghĩa đường hoàng đến đây, Vương Hoa Nhi nổi giận: "Bọn họ là quả thực là không có mặt mũi, còn dám đi tới, lần sau nếu còn đến nữa, Phúc nhi muội cứ lấy cây gậy lớn đuổi bọn họ đi ra, người gì vậy chứ! Lần này cũng may cha không có đi, nếu cha thật sự đi qua, tỷ cũng không biết nói gì, sao không biết xấu hổ như vậy, thật ghê tởm người ta."
Vương Phúc Nhi nói: "Muội cũng biết được rất ghê tởm người ta, nương mình cũng thật tức giận, nhị tỷ, tỷ cũng đừng tức giận, muội không có khả năng để cho bọn họ lại chiếm tiện nghi của chúng ta, tỷ còn lo lắng cho muội. Hiện tại tỷ lại là hai người, đừng nóng giận, nếu không, muội không nói nữa, nói thì tỷ tức giận như vậy."
"Muội không nói, mấy ngày nay khẳng định tỷ cũng có thể biết, đến lúc đó tỷ lại càng tức giận, quên đi, quên đi, mừng năm mới nói bọn họ làm gì, nghe liền phiền. Vẫn là nói cái khác đi, đại tỷ, hôm nay các tỷ về đây, công công nhà tỷ phải làm sao?"
Vương Cúc Nhi nói: "Trong nhà có để lại bà tử, sẽ nấu cơm cho ông, vốn chúng ta nói, để cho ông cũng đi theo về đây, cha mẹ nhất định sẽ không để ý, tốt xấu là đi thân gia, chỉ là ông ấy không đồng ý."
"Vậy nhà cữu cữu của đại tỷ phu thì sao?" Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi đều hỏi.
"Nhà ông ta đã sớm không lui tới với nhà chúng ta, ban đầu lúc bà bà qua đời, bên kia muốn gả một biểu di của cha Viên Nữu tới cho ông ấy, chỉ là công công không có đồng ý. Vì như vậy nên tình cảm cũng phai nhạt đi, mấy năm nay cũng không tới lui."
Vương Phúc Nhi nghĩ, à, thì ra là như vậy, cha của tỷ phu nhất định là sợ tìm một mẹ kế đến lúc đó ủy khuất chính con trai của mình. Tuy rằng mẹ kế là biểu di, nhưng mà có con của mình thì khẳng định là suy nghĩ cho con mình sinh trước hết, cháu chắt gì đó, cũng đều đứng sang một bên. Huống chi cháu họ này còn tranh gia sản với chính đứa nhỏ của mình nha, nói không chừng cũng trở thành cái đinh trong mắt ấy.
"Công công của tỷ làm người thật không sai, là người cha tốt." Có thể không cưới nhiều năm như vậy, nuôi dưỡng con trai duy nhất, thật tình rất tốt.
"Cho nên tỷ và cha Viên Nữu đều muốn hiếu kính cha thật tốt, để cho nửa đời sau của ông cũng trôi qua thật thư thả." Vương Cúc Nhi nói.
Đang nói, biểu cô ở tại trấn trên đi qua: "Biểu cô, biểu cô phụ, hai người mới tới!" Vương Phúc Nhi bước lên phía trước chào.
Biểu cô Tú Nga đã là nương hai đứa nhỏ, biểu cô phụ Thủy Sinh đối với nàng cũng tốt, xem như trôi qua ngày lành. Diendanlequydon~ChieuNinh
"Sao cô nãi nãi không đến?" Tam tỷ muội hỏi.
Biểu cô để cho mấy đứa nhỏ đi chơi, nói: "Bà không muốn đi, nói là người già rồi, còn đi thăm người thân làm gì?"
"Chúng ta đều đã lâu không có nhìn thấy cô nãi nãi, thân mình xương cốt của bà có khỏe không?"
Biểu cô Tú Nga nói: "Khỏe, hiện tại cũng có thể ăn nhiều hơn trước kia, có hai đứa nhỏ ở cùng, bà rất cao hứng, tỷ ba muội các con đứng chung một chỗ, thoạt nhìn khiến cho người ta thoải mái, biểu tẩu, tẩu thực sự phúc khí." Biểu cô Tú Nga cười nói với Thích thị.
"Mọi người đều có phúc khí, đều có phúc khí." Thích thị cười vui vẻ.
Vào nhà chính là cắn hạt dưa, ăn đậu phộng, thời điểm cửa ải cuối năm, Tống gia còn tặng một sọt quả táo, thứ này quý giá, biểu cô Tú Nga nhìn quả táo, thở dài: "Món đồ này lúc qua năm mới muội có tiến đến hỏi, đến vài trăm văn tiền một cân đó, nhà tam biểu ca cũng thật bỏ được."
Thích thị vào cửa lấy này nọ, nghe Tú Nga nói như vậy, thì cười nói: "Đây là nhà tam nữ tế của ta hiếu kính cho chúng ta, làm sao chúng ta bỏ được mua được đồ quý như vậy chứ."
Mấy người Vương Cúc Nhi đều nhìn Vương Phúc Nhi cười, Vương Hoa Nhi cố ý nói: "Nương đây là khinh thường mấy nữ tế khác của người đấy, đây chính là bất công."
Thích thị cười nói: "Ngươi đứa nhỏ này nói gì đâu, các con đưa thứ gì cũng tốt, ta đều rất thích. Biểu cô thấy cái này, cảm thấy thích mới nói, nương ta đây gì cũng không có nói à."
Biểu cô Tú Nga cũng nói: "Đúng vậy, ta là nhìn quả táo này cảm thấy đỏ au, nhìn thích, mới hỏi nhiều một câu. Cũng là năm trước khi ta đi mua hàng tết, có cái này, vốn ta cũng muốn mua, chỉ là nghĩ đến phải tốn nhiều tiền như vậy, ta đây đau lòng. Ta thấy Hoa nhi và Cúc nhi nhất định cũng tặng cho cha nương rất nhiều thứ, mấy đứa làm cô nương nữ tế, có ai không nói các con tốt đâu? Ta chỉ ngóng trông đứa nhỏ của nhà ta đến lúc đó tìm nữ tế tốt cho ta, ta cũng thử làm nhạc mẫu cho đã nghiện đây."
Biểu cô Tú Nga có một trai một gái, khuê nữ vẫn còn nhỏ, nói lời này, đều chọc cười mấy người, Thích thị vội nói: "Muội muốn làm nhạc mẫu đã nghiện chỉ có thể có đợi, nhưng mà cô cô của chúng ta đúng là thật sự làm nhạc mẫu đã nghiện, được nữ tế tốt như vậy, thật sự là còn tốt hơn cả con trai nữa."
Mọi người nói đông nói tây một hồi, biểu cô Tú Nga đi theo đến phòng bếp nói chuyện với Thích thị.
"Biểu cô Tú Nga sống càng ngày càng tốt, nhưng mà cũng không có lộ ra vẻ béo." Vương Hoa Nhi nói.
Vương Phúc Nhi nói: "Có phải tỷ thấy a di và quần áo mập ra cho nên mới nói như vậy hay không?"
"Cũng đừng nói lung tung, a di của muội sợ nhất người khác nói nàng trở nên béo, người trong nhà cũng không dám nói, muội cẩn thận một chút, chờ nàng về đây, muội cũng đừng nói lỡ miệng." Vương Hoa Nhi cảnh cáo.
Vương Phúc Nhi cười không thôi: "Nhất định là nhị tỷ từng nói lỡ miệng, tỷ bị a di chém gọt rồi chứ gì."
Vương Hoa Nhi vội nói: "Cũng không phải là tỷ, là tỷ phu của muội, hắn từng một lần không cẩn thận nói lỡ miệng, sau đó thì xong rồi, a di cứ lải nhải chuyện này cả ngày, làm tỷ phu của muội sợ tới mức cũng không dám nói nữa."
Vương Cúc Nhi nghe xong cũng cười không thôi, a di thật đúng là đáng yêu. Còn đáng yêu hơn Viên Nữu nhà nàng.
Viên Nữu được Thanh nhi bế đi vào, liền bổ nhào lên trên người Vương Cúc Nhi, Vương Phúc Nhi đùa bé: "Viên Nữu, kêu tam di (dì Ba), tam di cho con ăn ngon." ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
"Nó mới bao nhiêu chứ, hẳn là không thể nào." Vương Hoa Nhi nói.
"Có thể kêu nương, kêu tam di chỉ sợ không được." Vương Cúc Nhi nói, Viên Nữu một tuổi, chờ thêm đoạn thời gian nữa mới có thể nói nhiều được.
Bộ dạng Viên Nữu và Vương Cúc Nhi không quá giống, lớn lên lại rất giống với đại tỷ phu, gia gia Viên Nữu đặc biệt thương nó. Hiện tại nó chính nháy ánh mắt nhìn mấy a di của mình.
Tú Nga là có chuyện tán gẫu với Thích thị, vào phòng bếp, Thích thị để cho nàng ngồi ở trước cửa bếp, nơi này có lửa, cũng ấm áp một ít.
"Tam biểu tẩu, muội có chuyện muốn mời tẩu giúp hỗ trợ." Biểu cô Tú Nga nói.
"Nói đi, có chuyện gì?" Thích thị cười hỏi.
Biểu cô Tú Nga có chút ngượng ngùng, nhưng mà nghĩ nghĩ rồi vẫn nói: "Biểu tẩu có thể cho muội mượn chút tiền hay không, tẩu yên tâm, muội và Thủy Sinh khẳng định sẽ hoàn trả, chúng ta cũng sẽ viết biên nhận mượn tiền." Lần đầu tiên vay tiền người khác, Tú Nga thực ngượng ngùng.
"Nói gì vậy, muội và Thủy Sinh là người thế nào, tẩu còn không rõ sao? Muội muốn mượn bao nhiêu? Có chuyện gì mà mượn hả? Nếu không tiện nói thì không cần nói." Thích thị vội hỏi.
Biểu cô Tú Nga cũng nói: "Thân huynh đệ cũng phải tính toán rõ ràng, chúng ta nhất định phải viết biên nhận mượn tiền, ngài không cần chối từ. Mấy năm nay đều là các tẩu giúp đỡ bọn muội, trong lòng bọn muội cũng không biết nói gì mới tốt. Trong lòng muội cũng chỉ có thể nói cùng biểu tẩu. Kỳ thật chúng ta vay tiền, cũng là bởi vì việc huyên náo ở riêng, đệ đệ của Thủy Sinh, hắn và tức phụ của hắn muốn ở riêng. Ài, trong nhà chỉ có tiểu viện này, đệ đệ và đệ muội của Thủy Sinh muốn chuyển đi ra ngoài ở, thế nên, chuyển đi ra ngoài ở thì phải phân chia tiền cho hắn, trong tay bọn muội còn thiếu một ít, nên đành có da mặt dầy đi tới mượn."
"Vì sao đệ đệ Thủy Sinh muốn chuyển nhà, không phải hắn và các muội quan hệ rất tốt sao?" Thích thị không hiểu, đệ đệ này của Thủy Sinh mấy năm sau này hoàn toàn là mấy người Tú Nga nuôi sống, cho dù là cô cô cũng coi đệ đệ Thủy Sinh trở thành chính đứa nhỏ của mình mà thương yêu. Sau đó tới tuổi thành thân, Thủy Sinh và Tú Nga vừa làm cha lại làm nương cưới cho hắn một tức phụ, lúc này đang tốt đẹp, vì sao đều nói đến ở riêng đây.
Tú Nga đỏ mặt, nói: "Mỗi nhà đều có bản kinh khó niệm, bên này muội còn có nương muội, bây giờ đều thành gia rồi, tách ra ở cũng tốt, mâu thuẫn cũng ít, ngày lễ ngày tết tụ họp lại với nhau, vậy tình cảm cũng sẽ không chặt đứt."
Thú tức phụ cho đệ đệ Thủy Sinh, ban đầu vốn tưởng rằng mọi chuyện đều chuẩn bị cho tốt, chỉ là người này cũng đều có tư tâm, đệ muội vốn nhìn cũng tốt, đối với tẩu tử là nàng cũng tôn trọng, đối với đứa nhỏ trong nhà cũng rất tốt. Chỉ là cuộc sống trôi qua càng ngày càng không xong, cũng không biết là nghe ai nói, cảm thấy Thủy Sinh và đệ đệ hắn đều cùng nhau dưỡng nương mình, lúc này mâu thuẫn bắt đầu xảy ra. Đệ muội cảm thấy nương mình và bọn họ cũng không có quan hệ gì, vì sao còn phải để cho nam nhân của nàng ta nuôi dưỡng?
Dù sao là một mâu thuẫn nối tiếp một mâu thuẫn, lúc này nói ra là ở riêng, Thủy Sinh sợ mình băng giá trái tim, vậy thì ở riêng đi, ở riêng cũng sẽ không làm ầm ĩ, chỉ là Thủy Sinh cũng không có ruộng đất, chỉ có căn nhà được để lại. Hai huynh đệ hẳn là mỗi người một nửa, chỉ là đệ muội cảm thấy nếu đã phân gia, còn ở cùng một chỗ tính là cái gì? Nhất định phải chuyển đi ra ngoài, vì thế cái này nhấc lên quan hệ với tiền bạc. Trong nhà không đủ tiền, chỉ có thể là da mặt dày đến mượn. Mừng năm mới, nói cái này thật sự là ngượng ngùng, nhưng mà đệ muội ngay cả lúc mừng năm mới cũng không đến trôi qua cùng nhau, vẫn nên sớm chuẩn bị việc này cho tốt thì hơn, mọi người đều tự sống.
"Tam biểu tẩu, tẩu nói có phải muội mang đến cho Thủy Sinh rất nhiều phiền toái hay không, nhưng mà nếu để cho muội mặc kệ nương muội, thì muội làm không được." Tú Nga nói. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
"Nói cái gì đâu, Thủy Sinh là người tốt, mấy năm nay chúng ta đều nhìn thấy, hắn đối với cô cô cũng giống như là nương ruột. Ài, các muội phân gia cũng tốt, dù sao đệ đệ Thủy Sinh và cô cô không có quan hệ gì, ở cùng một chỗ, đệ muội của muội nói này nói kia, cuộc sống của các muội cũng không dễ qua. Việc này của muội tẩu hiểu được, muội cần bao nhiêu tiền, tẩu nói một tiếng với Phúc nhi, chúng ta là thân thích mà không hỗ trợ, còn có ai sẽ giúp?"
Tú Nga cảm kích nói: "Đa tạ tam biểu tẩu, tẩu yên tâm, chúng ta viết biên nhận mượn tiền trước, hiện tại hàng tháng Thủy Sinh cũng có thu nhập ba lượng bạc, công việc trong tay của muội cũng có thể kiếm ít tiền, bọn muội nhất định sẽ hoàn trả tiền bạc."
"Các muội cũng đừng gấp, chậm rãi đi." Ài, trước kia thấy tiểu thúc của Tú Nga cũng tốt, sao giờ mới cưới tức phụ thì không giống rồi, cô cô đối với tiểu thúc này cũng thật tốt mà, thật sự là lòng người thay đổi nhanh.
Chờ Vương Phúc Nhi nghe xong việc này từ chỗ của nương, hỏi: "Nương, biểu cô muốn mượn bao nhiêu?" Hiện tại tiền vẫn là Vương Phúc Nhi bảo quản.
"Bên kia trong tay nàng cũng có một chút, còn thiếu mười hai lượng bạc." Thích thị nói.
"Vậy được, một lát con bọc tiền lại, trực tiếp đưa biểu cô là được." Vương Phúc Nhi nói.
"Đây, đây là biên lai mượn tiền biểu cô và biểu cô phụ của con viết, ta không cần nhưng nàng nhất định đưa." Thích thị đưa qua cho Vương Phúc Nhi một cái biên lai mượn tiền, Vương Phúc Nhi cũng không có khách khí, trực tiếp cầm lấy.
Thích thị nói: "Phúc nhi, con cũng cảm thấy lấy biên lai mượn tiền này thì tốt sao?"
Vương Phúc Nhi nói: "Nương, biểu cô vốn vay tiền cũng cảm thấy ngượng ngùng, nàng đưa biên lai mượn tiền, chúng ta thu vào thì cũng yên tâm chút, người nói đúng hay không, mọi người đều an tâm." Cái này không dính dáng đến chuyện sĩ diện, vì tránh cho việc tranh cãi về sau, tốt nhất là nên viết biên lai mượn tiền, bằng không đến lúc đó xảy ra chuyện thì tính toán ai? Vương Phúc Nhi cảm thấy như vậy song phương đều an tâm, cho dù là vạn nhất có một ngày mình thiếu tiền mượn của người khác, nàng cũng sẽ viết xong biên lai mượn tiền trước, mọi người đều rõ ràng sòng phẳng.
Hết chương 151.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
60 chương
42 chương
14 chương
79 chương
52 chương
65 chương
30 chương