Editor: ChieuNinh_dd.lequydon Những ngày cuối năm, Thích thị và Vương Đồng Tỏa trở về Vương gia thôn một chuyến, chuẩn bị đầy đủ hết các thứ tặng cho các nhà, đương nhiên không thiếu được tiền cấp cho Vương lão đầu và Triệu thị. Vương lão đầu nói: "Các ngươi đều đưa tiền cho ta đi, đưa cho lão thái bà này, bà trực tiếp hiếu kính cho bà đồng cốt." Thì ra lúc này cũng không biết Triệu thị lại quen biết bà đồng ở đâu, cả ngày cứ thần bí lẩm nhẩm, dù sao tiền cũng xài nhanh, mà Triệu thị còn không có cảm thấy. Triệu thị vội nói: "Ngươi cái lão nhân chết tiệt nói chuyện, dám bất kính với thần linh hả. Hiện tại trong nhà chúng ta có phải rất tốt, còn không phải thần linh phù hộ, ta đây cũng là vì tốt cho người trong nhà. Đồng Tỏa, tiền này cho ta, không thể cho cha ngươi, cha ngươi cả ngày chỉ muốn uống rượu, tiền đều xài hết trên người hắn." Vương Đồng Tỏa trái phải khó xử, Thích thị nói: "Cha và nương một người một nửa đi, nên xài thế nào thì xài, khi nào dùng hết thì chính là chuyện của mỗi người." Đối với chuyện thần linh, Thích thị vẫn rất là tôn trọng, nhưng mà bà đồng cốt gì đó, bà sẽ không thích, bà muốn dâng hương thì phải đi miếu nương nương, cái loại địa phương mà mọi người đều tán thành, mới sẽ không đi tìm bà đồng cốt gì đâu. Thích thị đi rồi, Triệu thị nói với Vương lão đầu: "Hiện tại nhà Lão Tam giỏi rồi, dám sẵng giọng với ta." "Ngươi cái phụ nữ này, lại muốn bới móc, vì sao lão Tam gia người ta không dám sẵng giọng với ngươi, ngươi cho là ngươi còn nói một không hai à. Hiện tại ngươi ăn uống đều dựa vào nhà lão Tam, ngươi còn không yên tĩnh, thật sự đến lúc đó không cho ngươi ăn uống, ta xem ngươi đi đến đâu mà khóc. Đừng nói gì ngươi là nương họ, cha nương nhà lão Tam gia còn sống rất tốt ở trên huyện kìa. Đối với ngươi như vậy cũng không tệ rồi, bao nhiêu con trai là cưới tức phụ thì đã quên nương, ngươi nên biết đủ đi, còn có chuyện bà đồng cốt kia của ngươi, dừng lại cho ta. Người ta chính là lừa tiền ngươi, ta cũng nói cho ngươi biết, tiền này ngươi mà dùng hết, ta sẽ không cho, ngươi có mặt mũi, nếu ngươi đi đòi, nhìn xem con trai nhi tức của ngươi có cho ngươi không." Trong lòng Triệu thị nói thầm, cái này còn không phải là vì tốt cho mọi người? Ta cũng không tin, con trai ta có thể không cho ta tiền, không có ta, làm sao có bọn họ? Vương Đồng Tỏa đánh xe đi qua ở Vương gia thôn, mọi người quen biết chào hỏi với hắn, Vương Đồng Tỏa cười gật gật đầu, cũng không có nhiều lời, dù sao bên này có vài người làm tổn thương lòng của hắn, hắn cũng không phải đầu gỗ, không biết không thấy. "A, đây không phải lão Tam sao? Hiện tại ngươi cũng phát tài rồi, cũng không đi đến nhà Nhị thẩm đây." Nói chuyện là Nhị nãi nãi của Vương Phúc Nhi, cũng chính là mẹ ruột Đào Hoa cô cô, ài, bà đưa cháu gái đến Trần phủ, đến bây giờ vẫn là một nha đầu thô sử, căn bản là không có bay lên cao. Hơn nữa nha đầu kia còn bị người khác xa lánh, quanh năm suốt tháng cũng không lấy ra thật nhiều tiền trở về, thật sự là so sánh với cô cô của nàng, chính là một cái trên trời một chỗ dưới đất. Lão Tam nhà đại tẩu thì càng ngày càng phát đạt, trước kia không đi, bây giờ còn không tranh thủ vồn vã? "Trong nhà còn có việc, nếu Nhị thẩm không có chuyện gì, ta và nương bọn nhỏ phải về trấn lên rồi." Vương Đồng Tỏa nói. "A, không có việc gì thì không thể trò chuyện với các ngươi à, ngươi thấy hôm nay lạnh như thế, đi nhà của ta hơ lửa sưởi ấm, chúng ta cũng trò chuyện, tức phụ lão Tam, ngươi cảm thấy thế nào?" Thích thị vẫn luôn có cảm giác không tốt đối với Nhị thẩm này, trước kia bà còn muốn mang Phúc nhi của mình đi làm nha đầu kìa, cho nên nghe Nhị thẩm nói như vậy, thì đã nói: "Không được, trong nhà của ta thật sự rất bận rộn, đang chờ chúng ta trở về đây. Đồng Tỏa, nhanh chóng đánh xe, hôm nay cũng không sớm, còn tiếp tục chậm trễ nữa, chúng ta sẽ không kịp, ngày mùa đông lại ngắn." Đương nhiên là Vương Đồng Tỏa nghe tức phụ, đánh xe rời đi, nhị nãi nãi phun ra một bãi nước bọt ở phía sau, mắng đồ mắt chó nhìn người thấp, chờ cháu gái nhà ta phát tài, xem ta thu thập các ngươi như thế nào! Thích thị nói với Vương Đồng Tỏa: "Về sau đừng đi tìm Nhị thẩm bọn họ, người nhà như vậy, ngay cả chính đứa nhỏ của mình cũng bán, còn có thể có chuyện gì mà không làm được? Ta thấy Nhị thẩm là có chuyện mới có thể quan tâm chúng ta, chàng cũng đừng chuyện gì cũng đáp ứng. Bằng không ta cũng không nghe." "Nương bọn nhỏ, nàng yên tâm đi, ta biết, trong lòng ta cũng có cân nhắc. Sẽ không đáp ứng bà ta cái gì, lại nói, nương chúng ta cũng không đồng ý." Vương Đồng Tỏa cười nói. "À, vậy nếu nương chúng ta đồng ý, thì chàng sẽ đáp ứng?" Thích thị hỏi. "Này, đương nhiên không phải, làm sao ta đáp ứng chuyện của người khác." Vương Đồng Tỏa vội nói. "Ta nói cho chàng, trước kia thật nhiều chuyện ta đều nhịn, cho dù là nương của chàng làm nhiều chuyện đuối lý đối với đứa nhỏ của nhà ta như vậy, cuối cùng ta cũng xem ở mặt mũi của chàng, không có so đo với bà ấy. Nhưng mà lại có lần sau, chàng vẫn bao che nương chàng, chúng ta cũng đừng sống nữa. Ta cũng nói thật với chàng, ta sống với Tiểu Bảo, sống với khuê nữ của ta, một mình chàng tự sống đi." Oán niệm đối với đám người Triệu thị, làm cho Thích thị càng nghĩ càng không thoải mái, mấy năm nay chuyện hư hỏng gì mà không phải là từ thân thích bên này làm ra? Một khi bà nhẫn nhịn nữa, cho dù là tượng đất cũng phải có ba phần tính tình. Vương Đồng Tỏa cũng biết thân thích bên mình không tốt, chính muội tử của mình, ca ca tẩu tử, đều tính kế nhà mình, ài, cũng may tức phụ là người tâm tính thiện lương, cái này nếu đổi là người khác, không chừng đều nháo lên trời rồi. Hắn cảm thấy có chút áy náy với tức phụ, vội nói: "Nương bọn nhỏ, những thứ này là nương ta có lỗi với nàng, nàng đừng nói mấy thứ này làm cho ta đau lòng, đời này của ta thứ quan trọng nhất chính là nàng và bọn nhỏ." Thích thị nói: "Đây chính là chàng nói, về sau lại xảy ra chuyện, ta cũng không quản." Hai người nói xong thì về tới nhà trên trấn, Vương Phúc Nhi vội đón cha nương trở về, bưng một ly nước ấm cho cha nương: "Cha, nương, hai người uống một ngụm trước, bên ngoài thật lạnh." Diendanlequydon~ChieuNinh "Vẫn là tiểu khuê nữ của chúng ta thương chúng ta." Vương Đồng Tỏa cười uống vào một ly nước ấm, cả người thư sướng. Thích thị cũng uống một ngụm, hỏi: "Đứa nhỏ Tiểu Bảo đâu?" Sau mùng tám tháng chạp, tư thục đã cho nghỉ, Thích thị không nhìn thấy Tiểu Bảo, nên vội hỏi. Vương Phúc Nhi nói: "Vừa rồi Nhạc An đón nó đi rồi." "À, đứa nhỏ Trường Khanh này tìm nó có việc hả?" Nhạc An là gã sai vặt của Trường Khanh. "Là tú tài công muốn gặp Tiểu Bảo một lần, xem học vấn của nó thế nào." Tú tài công cũng chuyển đến trấn trên, không có ở cùng một chỗ với cả nhà Tống Trường Khanh, mà là ở trong một cái tiểu viện khác. Hiện tại thế nhưng ông cũng tự mình mở ra một khoảng đất trong viện kia, nói là cũng muốn trồng đủ loại rau. Còn nói mình cả đời đều là đọc sách, trồng rau dưa gì đó cũng chưa từng làm, Vương Phúc Nhi đi qua thăm ông vài lần, ông còn hỏi qua Vương Phúc Nhi, hiện tại lão nhân gia càng sống càng tinh thần. Thích thị và Vương Đồng Tỏa đều thật vui vẻ, ở trong lòng bọn họ, tú tài công chính là người có công danh, hơn nữa là có học vấn rộng, nếu Tiểu Bảo có thể có được chỉ điểm của ông, đây chính là chỗ tốt thật lớn. Thích thị vội nói: "Lúc này cũng sắp qua năm mới, chúng ta phải chuẩn bị quà tết đưa đi qua cho tú tài công." Vương Phúc Nhi cười nói: "Hôm nay con để cho Tiểu Bảo mang đi qua, con đã sớm làm một bộ áo bông cho tú tài công, còn có lạp xưởng của chúng ta, con cũng để cho nó mang theo, cũng để cho tú tài công ăn." "Cái này tốt, tú tài công có ân với chúng ta, là nên như vậy." Sau đó Thích thị và Vương Phúc Nhi thương lượng, rốt cuộc tết có trở về Vương gia thôn đoàn viên hay không, Vương Phúc Nhi nói: "Người trong nhà Đại Bảo ca cũng nhiều lắm, chúng ta đi cũng không có chỗ ngủ. Con nghe Tứ thẩm bọn họ nói, năm nay thì mỗi nhà tự tất niên, Tứ thẩm là muốn đón gia gia và nãi nãi đến nhà họ đoàn viên, chúng ta đoàn viên ngay tại trấn trên đi, mùng một đầu năm chúng ta cùng đi chúc tết gia gia và nãi nãi, nương thấy thế nào?" "Cũng được, như vậy mọi người đều thuận tiện, cứ như vậy đi, buổi chiều thì chúng ta gấp trở về, đại tỷ và nhị tỷ con phải về đây chúc tết nữa. Có lẽ nhà tiểu cữu cũng sẽ cùng đi theo trở về, nếu không, mùng một tết chúng ta đón gia gia và nãi nãi cùng nhau trở về đây?" "Nương, con thấy như vậy không ổn, tiểu cô của con nhất định là muốn về nhà mẹ đẻ, gia gia và nãi nãi hiện tại là ở Vương gia thôn. Nếu chúng ta để tiểu cô ở lại chỗ này, trong lòng Đại bá và Đại bá mẫu bọn họ khẳng định không thoải mái, chúng ta muốn mời tiểu cô, cũng không nhất định là vào mùng hai, người thấy đúng không?" "Ài, xem ta hồ đồ này, hoàn hảo con nhắc nhở ta, vậy cứ như vậy, ta nghĩ ngày mùng hai, mấy người Đại Bảo ca của con cũng phải đi nhà nhạc gia, vậy để cho nhóm Đại bá và Đại bá mẫu tiếp đón tiểu cô và tiểu cữu của con, mọi người đều thuận tiện." Thương lượng việc vặt qua năm mới, lúc này lại bắt đầu trụng dầu các thứ rồi. Tống Trường Khanh đưa Vương Tiểu Bảo đi qua tú tài công bên này, tú tài công đang tự mình trồng rau cải trắng trên một phần đất, cải trắng bị sương đánh, bên ngoài đều ủ rũ, nhưng mà bỏ đi lá cây ủ rũ, bên trong lại hết sức non mềm. "Trường Khanh và Tiểu Bảo tới đấy à, đã tới thì đến giúp ta làm việc, đều thu cải trắng vào." Tú tài công mới không khách khí đâu, liền chỉ huy lên rồi. Không đầy một lát, hai tiểu tử đều bận rộn trên đầu đầy mồ hôi: "Nhìn xem, đây vẫn là chỗ tốt của vận động nhiều, cả ngày ngồi ở trên bàn học, còn không bằng đứng lên hoạt động trong chốc lát, các con đều nóng đi." Tú tài công cười nói. Vương Tiểu Bảo nói: "Tú tài công, người nói giống y như tỷ của con nói vậy, hiện tại mỗi ngày con sẽ chạy vài vòng ở trong viện nhà của con. Hiện tại thân thể của con rất khỏe, tỷ của con còn nói không thể dưỡng thành con mọt sách, như vậy sẽ vô dụng." "Ha ha, tỷ con nói rất đúng, Trường Khanh, đứa nhỏ này miệng vẫn luôn không khép lại, có phải ta khen tức phụ của con, trong lòng con vui vẻ hay không?" Tú tài công trêu ghẹo. Diendanlequydon~ChieuNinh "Cữu công, đó cũng là cháu ngoại trai cháu dâu của người đi, trong lòng người cũng rất vui vẻ." Tống Trường Khanh một chút cũng không sợ. Tú tài công vui vẻ muốn sờ râu, chỉ là trên tay không sạch sẽ, liền dẫn theo hai vị này đi vào trong nhà rửa tay. Thấy Vương Phúc Nhi làm quần áo cho mình, tú tài công lại cao hứng, nói với Tống Trường Khanh: "Vẫn là nữ oa nhi thận trọng, con nhìn xem con, nhiều năm như vậy, cũng không có tự tay làm cái gì cho ta, ta thấy về sau ta càng có phúc phần. Con đó, là nhặt được tiện nghi lớn, cũng may mà cha nương con có ánh mắt tốt, thật sự là cuối cùng chỗ tốt nào cũng đều cho con chiếm. Tiểu Bảo, con nói xem ta nói có đúng hay không?" Vương Tiểu Bảo rất khí phách gật đầu: "Đúng vậy, về sau không cho huynh bắt nạt tỷ của đệ, bằng không thì đệ đón tỷ của đệ về nhà, không bao giờ để ý huynh nữa." "Ta nào dám chứ." Ta đây là gì mệnh hả, lúc này tức phụ còn chưa tới tay, đã bị uy hiếp, còn không phải một lần hai lần. Tống Trường Khanh nghiêm trọng cảm thấy về sau mình không có cơ hội ngẩng đầu, nhưng mà trong lòng hắn vui. Tú tài công kiểm tra việc học của Vương Tiểu Bảo, gật đầu nói: "Không sai, mạnh hơn tỷ phu của con nhiều." Tống Trường Khanh cười nói: "Cữu công, người cũng đừng so với con, con cũng không có tính toán khảo công danh, tiểu tử này chính là hướng tới con đường kia. Ngài cảm thấy hắn thế nào?" "Tuổi còn nhỏ, còn phải nỗ lực vài năm, không vội, không vội. Tiểu Bảo à, chuyện thi khoa cử này, cũng không thể gấp, một lần hai lần cũng không cần phải đánh mất tin tưởng, biết không?" Vương Tiểu Bảo gật đầu: "Con biết, chỉ là cha nương và tỷ tỷ con tạo điều kiện cho con như vậy, nếu con không khảo được một tú tài gì đó, con thực xin lỗi bọn họ." "Con chỉ cần chăm chỉ, nỗ lực, bọn họ là thân nhân của con, tuyệt đối sẽ không trách con, chúng ta cũng không thể tạo cho mình nhiều gánh nặng. Hơn nữa về sau cho dù chúng ta không hoàn toàn được như ý, cũng không thể oán trời trách đất, như vậy không phải hành vi của nam tử hán. Hơn nữa chúng ta cũng không thể chỉ biết vùi đầu đọc trên sách là xong, bằng không thành con mọt sách hai tay không thể gánh vác, cũng kỳ cục." "Dạ, con đều đã nghĩ xong rồi, nếu đến năm con hai mươi tuổi vẫn không thi được, con sẽ không thi nữa, con phải nuôi sống cha nương con, không thể để cho tỷ của con cho đến lúc đó bọn họ còn tiếp tục bận tâm." Tống Trường Khanh vỗ vỗ đầu Vương Tiểu Bảo: "Đệ cứ yên tâm đi, ta sẽ không mặc kệ." "Huynh là huynh, đệ là con trai của cha nương, đệ phải gánh vác trách nhiệm, bằng không đệ còn là đàn ông sao?" Một đứa nhỏ nói lời người lớn, làm cho người ta thấy rất buồn cười, nhưng mà tú tài công nói Vương Tiểu Bảo có chí khí, là hạt giống tốt, giữa trưa còn tự mình xuống bếp làm cơm. Nhưng mà hương vị thì thôi, Vương Tiểu Bảo và Tống Trường Khanh, thật tình cảm thấy không ra gì, vì cho tú tài công mặt mũi, bọn họ miễn cưỡng ăn một chén, hơn nữa còn là tiêu diệt sạch sẽ lạp xưởng Vương Phúc Nhi đưa tới. Tú tài công thì không biết, còn không ngừng gắp thức ăn cho hai người. Thật sự là thống khổ nha!