Editor: ChieuNinh_dd.lequydon Cái ót của Tiểu Ngưu tử bị đánh u một cục to, Tống Trường Khanh dùng kim châm đâm vài cái, một lát sau thì tỉnh, Thích thị vội hỏi: "Tiểu Ngưu tử, Tiểu Bảo đi nơi nào rồi?" Tiểu Ngưu tử mơ mơ màng màng, hiện tại nhìn thấy nhiều người như vậy, thì lập tức khóc lên: "Nãi nãi, Tiểu Bảo thiếu gia bị người ta bắt đi!" Tuy rằng biết là như thế, nhưng mà nghe Tiểu Ngưu tử nói như vậy, trong lòng mọi người vẫn rối loạn, Thích thị đã trực tiếp nói: "Rốt cuộc Tiểu Bảo bị ai bắt đi, cha hắn, chàng nhanh đi tìm người, nếu Tiểu Bảo có chuyện không hay xảy ra, ta cũng không sống nổi." Thật vất vả có con trai, hiện tại bị người bắt đi, làm nương có thể dễ chịu sao? "Nương, ngài đừng như vậy, ta phải hỏi kỹ một chút, rốt cuộc là chuyện làm sao." Vương Phúc Nhi vội khuyên nhủ. Rốt cuộc Vương Đồng Tỏa là nam nhân trong nhà, tuy rằng cũng gấp không thôi, nhưng mà cũng biết lúc này không thể loạn: "Tiểu Ngưu tử, con nói một chút rốt cuộc là chuyện làm sao?" Thì ra hôm nay sau khi tan học, Tiểu Ngưu tử và Tiểu Bảo dựa theo bình thường mà chuẩn bị về nhà, chính là khi đi tới ngõ nhỏ, Tiểu Ngưu tử bị đánh lén ngất xỉu, mà Tiểu Bảo đã không thấy tăm hơi. "Trước khi tiểu nhân té xỉu thấy mấy đôi giày, còn cái khác thì cái gì cũng không biết." Tiểu Ngưu tử vừa khóc vừa nói, hắn chỉ là một đứa nhỏ gần mười tuổi, gặp phải chuyện như vậy, cũng là hoang mang lo sợ. "Vậy phải làm sao hả, có phải bọn bắt cóc bắt Tiểu Bảo đi rồi hay không, Tiểu Bảo à, con ở đâu." Thích thị khóc nói. "Nương, khẳng định không phải bọn buôn người, bọn bắt cóc đều là làm việc từ một nơi bí mật gần đó, trêu người ban ngày ban mặt, còn nhiều người như vậy, khẳng định là không phải." Vương Phúc Nhi vội nói. Tống Trường Khanh cũng nói: "Phúc nhi nói đúng, trấn trên này nhà của con cũng quen biết vài bộ khoái, con cho người đi tìm những người này tìm kiếm xem sao, có người bên ngoài tiến vào trấn chúng ta hay không. Còn chưa có đi ra ngoài, các cửa ra vào Tú Thủy trấn này đều có bộ khoái tuần tra, nếu thực sự có chuyện kỳ quái, vậy nhất định là sẽ phát hiện." Vương Phúc Nhi nói: "Cũng đi truyền tin cho đại ca và biểu cô bên kia, nhiều người lực lượng lớn. Cha, ở trên trấn này cha cũng có người quen biết, chúng ta ra thêm chút tiền, để cho mọi người đều hỗ trợ tìm xem. Con thấy chúng ta và người khác cũng không có cừu oán gì, những người đưa Tiểu Bảo đi, đơn giản chính là muốn tiền, chúng ta tình nguyện ra tiền." Tống Trường Khanh nói: "Con để cho người trong nhà của con cũng đều đi ra ngoài tìm, cha con cũng quen biết nhiều người, Tú Thủy trấn này chỉ là địa phương lớn như vậy, chúng ta nhất định có thể tìm Tiểu Bảo trở về." Đang lúc mọi người đều đang rối ren, Khấu nhi từ bên ngoài lấy đến một phong thơ: "Tiểu thư, mới vừa rồi có người gõ cửa, nô tỳ nhìn, phát hiện cái này." Vương Phúc Nhi vội vàng lấy thư đến trong tay, Tống Trường Khanh lại đoạt lấy nói: "Ta xem trước." Chỉ sợ trong thư này có đồ gì đó không tốt. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d "Nói gì rồi?" Thích thị trông mong ngóng nhìn. Vương Đồng Tỏa cũng lo lắng, Tống Trường Khanh nhìn thư, nói: "Hiện tại hẳn là Tiểu Bảo an toàn không có vấn đề. Con nghĩ việc này nên nói cho bên Triệu thúc." Vương Phúc Nhi lấy lại thư đọc, thì ra thư này là muốn Vương gia giao thực đơn ra để đổi Tiểu Bảo. Vương Phúc Nhi nói: "Chuyện này chẳng lẽ là Trần ký giở trò quỷ?" Có liên quan tới thực đơn chỉ có cả nhà Triệu thúc, hiện tại mấy người Triệu thúc dựa vào mấy món đồ ăn này khiến cho Trần ký không ngẩng đầu lên nổi. Có thể Trần ký bí quá hoá liều, bắt cóc Tiểu Bảo để uy hiếp nhà mình giao thực đơn ra hay không đây. Tống Trường Khanh phân phó gã sai vặt Nhạc An đi báo tin cho Triệu gia, chuyện như vậy, phải kêu Triệu gia đến. Thứ nhất chuyện này có liên quan với bọn họ, thứ hai hiện tại Triệu gia và Tri phủ kết thân gia, chuyện như vậy, bọn họ ra tay hẳn là càng thuận tiện hơn. "Vương thúc và Vương thẩm cũng không cần lo lắng, việc này hẳn là có thể giải quyết rất nhanh, Tiểu Bảo cũng có thể an toàn trở về. Mấy người Triệu thúc là người làm việc lớn quen mặt, việc này bọn họ cũng thường thấy, nhất định sẽ không có việc gì." Thích thị nói: "Chỉ cần Tiểu Bảo không có chuyện là được, Phúc nhi, nếu như bọn hắn muốn thực đơn, thì cho bọn hắn đi, nương không cầu gì khác, chỉ cầu Tiểu Bảo có thể bình bình an an." Vương Đồng Tỏa nói: "Sao nàng nói vậy, việc này xem Triệu huynh đệ bên kia, chúng ta phải nói chữ tín!" "Đều đến lúc này rồi, chàng còn nói cái gì mà chữ tín hay không chữ tín, chẳng lẽ mệnh Tiểu Bảo còn không giá trị bằng chữ tín? Ta thà rằng đền tiền, cũng muốn Tiểu Bảo trở về." "Nương, việc này không có đơn giản như vậy, chúng ta chờ Triệu thúc bọn họ đến đây rồi nói sau, con cam đoan, Tiểu Bảo nhất định sẽ an an toàn toàn trở về." Triệu Thanh Minh và Triệu Thư Lâm đến rất nhanh, nghe xong việc này, Triệu Thanh Minh nói với Vương Đồng Tỏa: "Việc này là chúng ta liên lụy nhà huynh, ta đã phái người đi, xin các huynh yên tâm, Tiểu Bảo nhất định sẽ trở về với các huynh." Thích thị vội hỏi: "Vậy thực đơn này?" Triệu Thanh Minh nói: "Bọn họ cũng chỉ đoán thực đơn là từ chỗ này, nhưng mà vẫn không dám xác định, cho nên hiện tại ngược lại chúng ta không thể đưa, một khi đưa vậy thì đã xác nhận là mọi người ở đây đưa ra. Những người đó có lẽ là tra qua, thấy ta đã tới chỗ này, nhưng mà bọn hắn lại không rõ lắm, cho nên muốn dùng Tiểu Bảo đến thử mọi người. Mọi người yên tâm, không quá một canh giờ, ta nhất định tìm Tiểu Bảo trở về." Trong lòng Triệu Thanh Minh cười lạnh, khẳng định chính là Nhị đệ không không chịu thua kém của mình làm ra, hắn đã cho người trói lại cháu mình, nếu không đưa Tiểu Bảo ra đổi, như vậy khiến cho Nhị đệ mình cũng đừng nghĩ con trai. Ài, việc này biến thành như vậy, Triệu Thư Lâm nói: "Về sau không bao giờ sẽ xuất hiện chuyện như vậy nữa!" Cho dù là đắc tội với Đồng Tri kia, cũng phải đuổi cả nhà Nhị thúc ra khỏi Tú Thủy trấn, vậy mà làm ra chuyện đáng giận đến như vậy. "Nương, hiện tại ngài đi làm thức ăn ngon cho Tiểu Bảo đi thôi, nó sẽ trở về lập tức. Khấu nhi, đi chuẩn bị quần áo cho Tiểu Bảo, để cho nó trở về thì phải tắm rửa một cái." Diendanlequydon~ChieuNinh Nếu mời Triệu thúc thúc tới thì phải tin tưởng bọn họ, bằng không dựa vào bản lĩnh nhà mình, việc này cũng không giải quyết được. Vương Phúc Nhi sợ đến lúc đó nương suy nghĩ miên man, tốt nhất để cho nàng tìm chút việc để làm. Lý tẩu tử đưa nương đi ra ngoài, một phòng mọi người đang chờ, Tống Trường Khanh lặng lẽ di chuyển đến bên người Vương Phúc Nhi, vụng trộm cầm tay nàng: "Đừng lo lắng, khẳng định là không có việc gì." Tống Viễn Chí cũng phái người tới, nói với Vương Đồng Tỏa: "Thân gia huynh đừng lo lắng, Tống gia đều có quan hệ Tú Thủy trấn chúng ta, khẳng định sẽ tìm được Tiểu Bảo." Lại thấy Triệu Thanh Minh ở đó, hai người ở một bên nói chuyện, Tống Viễn Chí nghe xong gật đầu. Triệu Thư Lâm liếc mắt nhìn Tống Trường Khanh và Vương Phúc Nhi một cái, lại chuyển sang chỗ khác. Quá trình chờ đợi quả thật không dễ chịu, thời gian trôi qua từng chút từng chút, lại nghe được có tiếng người nhanh chóng chạy tới: "Lão gia, đã tìm được người trở về!" Một hạ nhân Triệu gia cõng Vương Tiểu Bảo trở về: "Nương, Tiểu Bảo đã trở về!" Thích thị từ một gian phòng khác vội lao nhanh chạy đến, thấy Tiểu Bảo rồi, khóc lớn nói: "Tiểu Bảo, con hù chết nương." Vương Tiểu Bảo nhìn thấy thân nhân cũng khóc: "Nương, con không có chuyện gì, người đừng khóc." Nói là không để cho người khác khóc, chính hắn lại khóc lợi hại, đại khái là đã bị hoảng sợ. Vương Phúc Nhi nói: "Nương, nhanh để cho Tiểu Bảo vào nhà, để cho Tống thúc thúc kiểm tra cho hắn một chút." "Đúng đúng đúng, xem ta hồ đồ này, thân gia, phiền toái huynh nhìn xem cho Tiểu Bảo nhà ta." Tống Viễn Chí cười nói: "Đây là đương nhiên." Tống Viễn Chí kiểm tra một hồi rồi nói: "Bị hoảng sợ một chút, tay rách da một chút, không có vấn đề khác, một lát nấu chút canh an thần, ngủ một giấc thức dậy thì tốt rồi, thuốc cao này bôi lên chỗ da bị xướt, phòng ngừa nhiễm trùng." Triệu Thanh Minh và Triệu Thư Lâm thấy người đã trở lại, lại xin lỗi một lần nữa, sau đó còn một chút việc phải xử lý, nên cáo từ rời đi. Tống Viễn Chí cũng biết huống không sao nữa, để lại mấy thủ hạ ở bên này, Tống Trường Khanh lại không muốn trở về, Tống Viễn Chí nói: "Để cho Trường Khanh ở lại đây đi, bên này các huynh thiếu nhân thủ, cũng để cho hắn tận tâm ra sức." Vương Đồng Tỏa nghĩ nghĩ, biết là lòng tốt của thân gia, thấy trong nhà nhân thủ không đủ, để cho nữ tế tương lai hỗ trợ, vốn không có chối từ. Vì thế Tống Trường Khanh được như ước muốn mà ở lại, chỉ là lúc này cũng không phải thời cơ tốt, Vương Phúc Nhi vội vàng chăm sóc Vương Tiểu Bảo, hắn cũng không thể nói được gì. Vương Tiểu Bảo là bị chút hoảng sợ, chỉ là về tới nhà thì tốt hơn nhiều, Thích thị nói: "Con đứa nhỏ này, con hù chết nương." "Nương, con không sao đâu, bọn họ chỉ là muốn hù dọa làm con sợ, con còn không sợ đâu." "Con còn nói, nếu con xảy ra chuyện gì, nương cũng không sống nổi." "Nương, hiện tại Tiểu Bảo không có việc gì, người cũng ăn một chút gì đi thôi, bên này để con trông coi." "Ài, cũng được, Trường Khanh, con cũng chưa có ăn đi, đi qua cùng thẩm ăn chút gì đã." Diendanlequydon~ChieuNinh "Thẩm, con không đói bụng, con cũng trông coi ở đây đi." Thích thị nghĩ nghĩ, nói: "Cũng được, đợi lát nữa ta đưa đồ ăn lại đây." Vương Phúc Nhi thấy nương đi rồi, hỏi Vương Tiểu Bảo: "Bọn họ có đánh đệ hay không?" Vương Tiểu Bảo lắc đầu: "Không có, bọn họ cũng không nói chuyện với đệ, đệ bị bắt trói tay, qua một đoạn thời gian, thì có người thả đệ đi ra ngoài." Như vậy à, cũng tốt, không biết chuyện vốn không có bao nhiêu phiền toái, nếu Triệu thúc thúc nói mọi chuyện đều có thể giải quyết, như vậy nên tin tưởng bọn hắn. "Trường Khanh ca, lần trước ca hứa cho đệ nghiên mực còn không có cho đệ đâu." Vương Tiểu Bảo nói. "Được, ngày mai đệ không có việc gì, thì ta cho đệ." Tống Trường Khanh cười nói. Vương Phúc Nhi vỗ Vương Tiểu Bảo lập tức: "Sao thích đòi loạn đồ như vậy?" Vương Tiểu Bảo bĩu môi: "Không phải là đệ đòi loạn, là Trường Khanh ca tự mình nói cho đệ, không tin tỷ hỏi Trường Khanh ca đi." Tống Trường Khanh nói: "Là ta nói cho, Tiểu Bảo đọc sách hiện tại, ta cũng không cần đọc, thứ tốt hẳn là cho người cần dùng." "Chàng cứ nuông chìu hắn đi, tiểu tử này là cứ thích chiếm tiện nghi." "Hắc hắc, ai kêu Trường Khanh ca là tỷ phu của đệ chứ, đệ không chiếm tiện nghi của huynh ấy thì chiếm tiện nghi ai?" Một câu nói tỷ phu làm cho Tống Trường Khanh là mừng rỡ không thôi, Vương Phúc Nhi nói: "Được, để Trường Khanh ca của đệ chăm sóc đệ đi, ta cũng không hầu hạ ở trong này, hai huynh đệ các người cứ vui vẻ với nhau đi." Vương Phúc Nhi nói xong bước đi, còn lại hai người kia, Vương Tiểu Bảo nói: "Tỷ của đệ tức giận sao? Ài, vậy làm sao cho tốt đây?" Tống Trường Khanh nói: "Đệ nói đệ một chút đi, ta thật vất vả mới ở lại được, một cơ hội như vậy." "Không phải mới vừa rồi Trường Khanh ca rất cao hứng sao, hiện tại lại oán đệ. Đệ đây không gọi ca là tỷ phu." "Vậy đệ vẫn kêu đi, nhìn đệ như vậy, ta yên tâm không ít, một chút bóng ma cũng không có, là một nam tử hán." "Đó là đương nhiên!" Hết chương 144.