Con Gái Gian Thần
Chương 105 : Tự kiểm điểm
SAU NÀY NHẤT ĐỊNH KHÔNG THỂ SƠ SUẤT NHƯ VẬY NỮA!
“Cái gì? Đến thẳng phủ Trưởng công chúa?” Rất nhiều người đang hóng tin lắp bắp kinh hãi. Tình hình trong Trịnh phủ, nơi cực kì quan tâm đến Cố Ích Thuần cũng không ngoại lệ, hôm nay Trịnh Diễm không ra ngoài chơi, các chị dâu không ai về nhà mẹ, đều tập trung trước mặt Đỗ thị chờ tôi tớ đã đi ra ngoài vây xem mang tin về.
Tin đã về, ai cũng choáng váng.
“Vâng ạ.” Trả lời là một vú già, vẻ mặt cũng ngơ ngác.
Đỗ thị hỏi lại: “Ta không nghe nhầm đấy chứ?” Nói xong quay sang con gái, con dâu, trong mắt đầy vẻ thăm dò, không giống như vừa mới nghe xong!
Mồm miệng của Quách thị chẳng khác Nhị tẩu Quan thị là bao, nhanh nhẹn đáp: “Mẹ không nghe sai, đám tiểu bối Cố gia đến phủ Trưởng công chúa trước, không đi qua bổn gia~” nói xong cũng ôm bụng bầu năm tháng lẩm bẩm, “Thật là kì lạ, không như tin đồn trước đây, chẳng lẽ bổn gia Cố thị cũng có tiểu nương tử khác muốn xuất giá sao? Đều đã chuẩn bị xong, sao lại…” Đang nói dở thì bị cô em họ Tiêu thị chọt một cái.
Trịnh Diễm cũng ngây người: “Việc khẩn cấp, trước tiên để nghe rõ đầu đuôi bên trong thế nào rồi hẵng nói sau. Bọn họ thay đổi, chúng ta cũng phải thay đổi theo, số quà tặng ban đầu có khi sẽ không đủ, muội đến chỗ sư mẫu thăm dò tình hình, có tin chính xác rồi, chúng ta sẽ xem nên thêm hay là phải thêm.”
Câu này được Triệu thị hưởng ứng: “Thất nương nói phải đấy.” Nhét những gì định nói vào bụng, chị không muốn để tâm tới những chuyện lằng nhằng đằng sau cuộc hôn nhân này, chỉ cần không ảnh hưởng đến mặt mũi thì đã cảm ơn trời đất rồi, không thì trong lòng chị cũng rất khó chịu. Đều xuất thân thế gia, nếu có chuyện xảy ra thì biết làm sao đây? Ở nhà mỗi ngày nghe bàn tán về đám cưới Tưởng Cố, không để lại tí mặt mũi nào cho Trưởng công chúa Khánh Lâm, mọi người đều muốn liên kết lại để đi màimặt hai nhà kia, không nghi ngờ gì, Triệu thị là người không thoải mái nhất.
Đỗ thị gõ nhịp: “Cứ vậy đi.”
“Ôi~ vậy con đi trước nha.”
“Con vội vàng làm gì! Bây giờ e là mấy đứa nhỏ Cố gia vẫn chưa đi đâu! Con vội thế là để nói gì nữa?”
“Uầy! Ai mà chả biết con chứ? Con thấy, cho dù bây giờ bọn họ không biết, nhưng chỉ cần ở kinh quá một ngày, chắc chắn sẽ có người tới báo: Bà thím của các người không vui! Ta nhất định sẽ ghi tên các người vào sổ đen, tùy thuộc vào bọn họ cả, ai sợ ai chứ?”
“Khoan đã, chờ người ta ăn cơm trưa xong hẵng qua, tình hình hiện nay, có lẽ phủ công chúa sẽ giữ đám tiểu bối ở lại ăn cơm, con qua đó thì coi sao cho đặng? Yên lặng một lát cho mẹ, chớ cuống như mèo phải bỏng vậy.”
Trịnh Diễm thè lưỡi, đứng dậy tới chính giữa gian phòng, hướng về phía Đỗ thị tằng hắng, chỉnh lại áo, nghiêm nghị lạy dài: “Tuân lệnh phu nhân~~~” kéo giọng dài ra. Chọc mọi người trong phòng cười không dứt, Đỗ thị nói: “Con chỉ biết đùa giỡn thôi, tiểu nương tử Cố gia cũng chẳng lớn hơn con bao nhiêu, thế mà đã xuất giá rồi, còn con thì sao? Vẫn đùa giỡn ngốc nghếch như thế. Ta phải sửa tính con cho nghiêm túc lại mới được!”
Trịnh Diễm khóc thét: “Mẹ, mẹ là mẹ ruột của con cơ mà, sau nói ra lại giống như mẹ ruột của Trưởng công chúa vậy chứ? Quản con đến là dã man. Dù gì con cũng do mẹ sinh ra, không tin con, chẳng lẽ mẹ không tin tưởng bản thân sao?”
Đỗ thị tức giận đến muốn đánh nàng: “Nhìn xem nhìn xem, xem nó nói gì này, tiểu nương tử mà thế sao? Đến gã vô lại cũng không nói lại nó! Ôi chao, ta tức chết~ ta tức chết~…”
Trịnh Diễm xách váy bỏ chạy, A Khánh đuổi theo sau: “Thất nương chạy chậm lại một chút.”
Đến hành lang trước phòng Đỗ thị, Trịnh Diễm thong thả bước chân, vẻ mặt cứng ngắt: Quá sơ suất! Trưởng công chúa Khánh Lâm lơ là, nàng cũng qua quýt, không ngờ một chuyện đơn giản như thế lại gây ra nhiều biến cố như vậy. Bài xích Cố Di chẳng qua là chuyện dễ như trở bàn tay, muốn làm là được, nhưng trước khi làm lại không cân nhắc!
Trong chuyện này, Cố gia có lỗi với Trưởng công chúa trước, Trưởng công chúa cũng vui vẻ trả đũa, bài xích Cố Di cũng chẳng phải gì quá đáng cả. Nay đám tiểu bối lại ngoan ngoãn tới thỉnh an, hành động của Trưởng công chúa Khánh Lâm lại bị xem là hẹp hòi. Nếu là Trịnh Diễm, nàng cũng tức uất lên được!
Không ngờ ba anh em lại làm như thế! Có hối hận hay không?!
Trịnh Diễm rất hối hận, xuôi chèo mát mái thành quen, ngay cả Hoàng thái tử cũng đã bị bẫy chết, thế mà lại mất cảnh giác, cho rằng mọi người ai cũng vậy. Dù trong chuyện này có rối rắm thế nào, trước đó không ngờ tới khả năng ba anh em sẽ không đến bổn gia mà lại tới phủ công chúa chào hỏi, đó là sai lầm của nàng. Đây chỉ là một chuyện nhỏ, trách nhiệm chính nằm ở Trưởng công chúa Khánh Lâm, sau này lỡ đâu là chuyện liên quan đến quyền lợi của Trịnh gia, sơ sẩy như thế, e rằng sẽ có tai nạn chết người.
May mà chỉ là việc nhỏ! Trong đầu Trịnh Diễm vang lên một hồi chuông cảnh báo: Sau này nhất định không thể sơ suất như vậy nữa!
Trở về Tú lâu, nhìn làn khói xanh lượn lờ trên lư hương, hai mắt Trịnh Diễm trở nên xa xăm, bắt đầu chím vào suy nghĩ, các tì nữ đi lại cẩn thận, không dám quấy rầy nàng. Trịnh Diễm nghĩ đây cũng không phải chuyện lớn, chỉ là nghĩ mãi: Tại sao lại vậy? Thư trong tay Cố Ích Thuần không phải giả, bằng không Trưởng công chúa Khánh Lâm chẳng tức giận đến thế, Trịnh Diễm cũng từng đọc qua bức thư đó. Gần đây không có tin nào khác đưa tới, dạo này Cố Nại ở trong kinh cũng không dám ngẩng đầu – có thể thấy Cố thị cũng không chắc chắn về dự tính ban đầu.
Trừ khi có gì thay đổi bất ngờ, hoặc có gì đó đột ngột xảy ra khi Cố Nại tới gặp anh mình…
Đoán không ra! Có đánh chết Trịnh Diễm cũng không thể ngờ rằng cục cưng ngoan ngoãn của thế gia lại ‘ngỗ nghịch’ không nghe lời ông nội, mãi đến chiều mới đi gặp Trưởng công chúa Khánh Lâm.
***
Trưởng công chúa Khánh Lâm rất đau đầu, may mà bản thân bà cũng không phải người dễ đối phó, sau khi bối rối ban đầu qua đi thì nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Sau khi bình tĩnh thì cẩn thận suy xét, dù sao sự tình không phải không thể cứu vãn – bà không hề chiêu cáo thiên hạ, chỉ đích danh muốn xử đẹp Cố Di – chẳng qua là mong có vài người giúp đỡ mà thôi.
“Cho người đi xem thử, A Diễm có ở nhà không.”
Ỷ Lan vội vàng khom người đáp: “Nô tỳ tự đi nhé?” Bầu không khí trong phòng đang rất đáng sợ, chuồn sớm lúc nào thì hay lúc đấy.
“Cũng được.” Vừa hay có tâm phúc mang tình hình khó xử của đến nói cho Trịnh Diễm, tránh phải lúng túng tự thừa nhận.
Ỷ Lan đến Trịnh gia, gặp Trịnh Diễm đang chuẩn bị ra ngoài, thật là trùng hợp, đầu tiên Ỷ Lan đến bái Đỗ thị: “Trưởng công chúa mời tiểu nương tử đến phủ một chuyến.”
Đỗ thị rất vui vẻ đồng ý: “Đi sớm về sớm, đừng để nó làm phiền Trưởng công chúa.”
Ỷ Lan cười thưa: “Ô kìa, hai nhà đã thân thiết như thế, đã không thể nói phiền hay không được rồi, Trưởng công chúa xem tiểu nương tử như con gái mình vậy.”
“Ngay cả cô cũng chiều nó.”
Ỷ Lan cười khẽ: “Nô tỳ không dám đâu.”
Hầu hạ Trịnh Diễm ra ngoài, đưa nàng lên xe, chính cô ta cũng nhanh nhẹn lên theo, Trịnh Diễm cười nói: “Vừa đúng lúc, nghe nói tiểu nương tử Cố gia vào kinh, chưa sắp xếp đồ cưới đã đến thẳng nhà sư mẫu, cô có thấy chuyện này có gì kì lạ không? Ta đang tò mò lắm, nói cho ta nghe chút đi.”
Ỷ Lan nghĩ thầm, nói chuyện với người thông minh đúng là rất đỡ phiền: “Thất nương muốn biết gì, chỉ cần hỏi nô tỳ là được.”
Ngắn gọn kể lại những chuyện trước, Trịnh Diễm trợn mắt há mồm nhưng rồi cũng thông: “Đúng là khí phách thế gia, có điều những chuyện sau này sẽ khó giải quyết. Không chừng bổn gia sẽ gây náo loạn tới phủ Trưởng công chúa, sợ là hai bên sẽ có xung đột.”
Ỷ Lan nói: “Tụi nô tỳ ngu dốt, không rõ những chuyện này.”
“Nhất định cô có thể hiểu được, chỉ là quá nhiều manh mối, hiện không thể sắp xếp rõ ràng. Liên quan tới vài người, bực bội thì cũng chỉ trong nhà mình thôi, khó ở chỗ có Tưởng thị ở trong, chưa nói tới những việc khác, đưa tiểu nương tử ngoan ngoãn tới nhà người, dù gì cũng là máu mủ của mình mà. Hai vị tiểu lang quân cũng chớ lo tới bạc đầu.” Đúng là Cố Di đã bị đưa vào tròng! Đằng sau là thế gia và huân quý chưa gặp đã quấy quá, phải làm thế nào mới được đây?
“Sao lại không được chứ, tiểu nương tử xinh đẹp, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, dù có vẻ hơi sầu muộn nhưng cũng là một cô nương tốt. Đính hôn trắc trở, mà kết hôn cũng gặp khó khăn. Chậc chậc.”
“Việc tốt thường khó làm.”
“Tiểu nương tử nói có lý, à, tới nơi rồi!”
Ỷ Lan hầu Trịnh Diễm xuống xe, đưa thẳng tới gặp Trưởng công chúa Khánh Lâm. Vào phòng, Trưởng công chúa Khánh Lâm đang bưng một chén trà xuất thần, trước mắt tối sầm, ngẩng đầu nhìn lên: “Con tới rồi à?”
“Vâng, sư mẫu xong việc rồi ạ?”
Trưởng công chúa Khánh Lâm đã hết đau đầu, nghĩ ra biện pháp: “Cũng không có chuyện gì lớn, ta chỉ nhớ con thôi. Trong lòng buồn bực, vừa thấy con là thoải mái ngay. Ôi chao, người với người chẳng giống nhau, có người gặp mà không nhìn mặt, nhắc tới đã thấy chán. Có người, lại đúng là khách mang niềm vui.”
Ể, ý nói con giống diễn viên hài hả? Đúng là châm biếm mà. Trịnh Diễm trừng mắt: “Con buồn cười lắm à?”
Trưởng công chúa Khánh Lâm nhéo lỗ tai nàng: “Lỗ tai này của con sao thế? Nói vậy mà nghe thành gì vậy hả?”
“Ôi, đau đau đau mà.”
“Con lớn rồi, cũng đã xỏ lỗ, thế mà trước giờ lại không chịu đeo hoa tai, cẩn thận lỗ tai bị bít, phải chịu đau lần hai đấy! Không thích hoa tai nào sao? Ta đang định làm vài món trang sức mới, lúc đó để bọn chúng làm cho con vài kiểu nhé, yên tâm, đều là chế tạo trong cung…”
Lạc đề mất rồi đấy? Trịnh Diễm giựt tai mình về: “Nặng lắm, nhỡ kéo tai biến dạng thì sao, người xem này, con lấy là trà nhét vào, không sợ bị bít lỗ đâu - mà người tìm con tới để nhéo lỗ tai à? Vậy sau này con không tới để bị đòn đâu.”
Cuối cùng Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng bị chọc cười: “Thôi, nói chuyện chính, A Bảo Cố gia được đưa tới để gả vào kinh, đến nhờ ta giúp đỡ. Ta nghĩ khi nào cúc nở, sẽ mở hội ngắm hoa, để con bé được gặp mọi người một lần.”
“Cũng hay đấy, không phải trước đây người cũng hay nhắc tới chị ta sao? Một lòng yêu thương, đúng là thương cháu gái hơn con nhiều, cứ nhắc mãi thôi. Bây giờ rốt cuộc cũng được như mong muốn, đương nhiên phải báo cho mọi người.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm càng cười tươi hơn: “Ừ ừ, lỗ tai không đẹp, nhưng mồm miệng thì không tệ đâu.”
Đệch!
***
Hiệu suất của Trưởng công chúa Khánh Lâm rất nhanh, hai ngày sau liền mở một hội ngắm cúc nở, thấy hoa nhà mình không đủ, chạy đến chỗ anh trai vơ vét một mớ về. Hoàng đế hỏi bà: “Muội muốn làm gì thế? Sao lại cướp của ta! Chỗ của muội còn không đủ hoa đẹp sao?”
Trưởng công chúa Khánh Lâm nói: “Cháu gái sắp gả, sau này ở lại tại kinh thành, cuộc sống không quen, muội muốn giới thiệu nó với vài người, đương nhiên phải long trọng.”
Hoàng đế cau mày: “Sao ta nghe nói là để bổn gia lo?” Giọng nói rất không vui!
Trưởng công chúa Khánh Lâm mừng thầm trong bụng: “Người già hồ đồ, lũ trẻ con lại hiểu biết.” Sau đó câu dài câu ngắn kể lại toàn bộ câu chuyện.
Hoàng đế nói: “Muội cũng không cần vui như thế, chuyện này vốn do bọn họ không làm đúng đạo lý, thế nên lũ tiểu bối mới xấu hổ tới tìm muội, mặt khác, nếu tụi nó vẫn muốn giữ đạo hiếu như vậy thì~ được, lúc đó ta cũng sẽ tới, mang chuyện ra nói rõ ràng, để tránh bổn gia bọn họ dài dòng! Muội là một Trưởng công chúa, tranh cãi với bọn họ thì quá mất thể thống, ta tới nói mấy câu, không ai dám nói thêm. Bọn họ cứ việc mà làm chuyện của mình, bổn gia cái thá gì! Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng thì vui lắm chắc!” Trực tiếp đưa ra kết luận.
Trưởng công chúa Khánh Lâm cười tươi như hoa: “Chỉ có huynh thương muội thôi!”
Hội ngắm hoa rất náo nhiệt, Trưởng công chúa Khánh Lâm mời bạn cũ họ hàng khắp nơi, tay trái là Trịnh Diễm, phải là Cố Di: “Đây là Trưởng công chúa Nghi Hòa, đây là công chúa Vinh An, đây là…” Lúc nào cũng ít thế gia, huân quý phần nhiều. Trong lòng được cảm thấy khá bất an: Cái vòng này khỉ gió không đúng lắm! Cáo bắc cực và gấu bắc cực, đều ở bắc cực, đều lông trắng, nhưng nào phải một loài? Trong lòng thầm than khổ.
Cố Di là một cô nương khá đơn thuần, nhưng chuyện cưới xin rắc rối, phải mau lớn lên. Gia giáo Cố thị cứng rắn nghiêm khắc, bảo phải tuân thủ lễ pháp, nhưng không phải quá cứng nhắc, hồi còn nhỏ cũng rất có tố chất, chỉ cần gọt dũa, trưởng thành rất nhanh. Hôm trước đến bổn gia thăm hỏi, bổn gia cũng rất ôn hòa, có giận cũng không đổ lên cô, áp lực lên hai anh trai giảm đi phân nửa. Chính bác gái ở bổn gia cũng rất lo lắng: “Ông nội mấy đứa đúng là thiếu cân nhắc, Trưởng công chúa tức giận, các huân quý đều biết cả. Vi phạm lễ pháp, rất khó xử lý. Mấy đứa rất hiểu chuyện, thế là rất tốt, chỉ là sau này càng phải cẩn thận hơn.”
Là ra oai phủ đầu hay lấy lòng? Đương nhiên là lấy lòng, mọi người đều rất kiềm chế, Trưởng công chúa Khánh Lâm hiểu rõ mà ngỏ lời: “Ta rất muốn có một đứa con gái thế này, nằm mơ cũng cười được, vừa thông minh xinh đẹp lại hiểu lễ nghi.” Mọi người cũng rất nhã nhặn, hỏi sở thích Cố Di, đến kinh thành có quen không, còn có lòng cung cấp vài tin tức về Nghiệp hầu gia để Cố Di tham khảo.
Đây là hội của các chị em phụ nữ, thật là thoải mái! Khuôn mặt của ai cũng rạng rỡ, bên này cười tít mắt bên kia gục gặc đầu. Các chị các cô đều không cần để ý có ngồi thẳng hay không, cũng chẳng cần quan tâm cười có lộ răng chăng. Vừa thoải mái nhưng không hề thô tục, trong lòng Cố Di cũng trở nên thoải mái hơn.
Rất nhanh sau đó, Hoàng đế xuất hiện, ngài đến vào giữa chừng, sau khi Trưởng công chúa Khánh Lâm đã giới thiệu khách khứa và Cố Di, giọng nói của Hoàng đế mới vang vang: “Vì muốn chỗ của muội rực rỡ sắc hoa mà nhổ trọc hết vườn hoa của ta.”
Các phu nhân hành lễ, không lạy dài, Trưởng công chúa Khánh Lâm dắt Trịnh Diễm và Cố Di đi tới: “Muốn không trọc thì phải làm sao đây? Muội lại nhổ hết nhé?”
Trịnh Diễm cười nói: “Nhổ nhiều là không tốt, đã lỡ gánh tội rồi, cứ để lại một chút, coi như người hạ thủ lưu tình, để Thánh nhân mang tiền tới chuộc!”
[Hai người này nói chuyện với Thánh nhân rất thoải mái, xem ra quan hệ với Thánh nhân không tệ.] Cố Di nhận xét.
“Con phải mau lập gia đình đi, vẫn cứ nói hươu nói vượn như thế, làm Trì Tu Chi đau đầu. Ta nói, con không học người khác được thì cũng phải nhã nhặn chút chứ? Ồ, con xem này, đây là… là ai nhỉ? Cũng được đấy chứ!”
Trưởng công chúa Khánh Lâm giới thiệu Cố Di cho Hoàng đế, Cố Di càng hồi hộp, gắng gượng từng động tác, hành lễ một cách rất chuẩn mực với Hoàng đế. Hoàng đế khoát tay ngăn lại: “Không cần quá câu nệ. Nghe nói khanh được gả tới đây? Năng qua lại với bà thím của khanh nhiều hơn, đều là người trong nhà, muội ấy cũng rất đáng tin cậy, hai người là họ hàng, muội ấy không bạc đãi khanh đâu.”
Thái độ của Hoàng đế rất rõ ràng.
Trưởng công chúa Khánh Lâm nắm chắc thời cơ bày tỏ cõi lòng: “Vâng~, Thánh nhân hỏi các cô ấy đi,” đưa mắt nhìn quanh các phu nhân ở đây, “Muội nói hai tháng nữa A Bảo tới, thế là cứ trông nó mãi. Con bé tới rồi, thân thiết còn không kịp, sao bạc đãi cho được?”
Hoàng đế khen ngợi: “Vậy mới phải.”
Cuối cùng Cố Di cũng nắm chắc quan điểm, trong lòng dần an tâm. Trước khi cùng các anh đến chào ông chú cũng đã tính trước, có thể bổn gia sẽ tức giận, hoặc Tưởng thị sẽ khinh thường, nhưng giờ thì không sao nữa rồi. Tưởng thị lo làm chuyện của mình, Cố gia cũng tự giải quyết, huề nhau.
Dù thế nào, quen biết nhiều người thì chẳng có gì xấu cả. Vả lại Cố Di cũng chẳng có cảm tình gì với Tưởng thị, dù cô xuất thân chi hệ, nhưng cũng hiểu lễ: Cha mẹ còn sống mà dám tự tiện đính hôn, Tưởng thị không có giáo dưỡng. Sắp chết rồi mới nhớ tới chuyện giao phó con gái, thầy giáo Tưởng Trác cũng rõ dở hơi, được một thầy giáo như vậy dạy dỗ, hẳn đệ tử cũng chẳng hay ho gì! Tưởng gia cưới cô, là cưới Cố thị, Cố gia gả cô, là gả cho Tưởng thị, gả cho Nghiệp hầu tương lai, còn gả cho ai, người trong nhà lại không quan tâm!
Chậc, sống ở thời đại hung hãn này, chịu ảnh hưởng từ sự đanh đá tràn ngập khắp vườn hoa của Trưởng công chúa Khánh Lâm, rốt cuộc cô nương Cố Di cũng có sự hung hãn mà các em gái thời này nên có: Ôm đùi Trưởng công chúa Khánh Lâm, mặc kệ là nhà mẹ hay nhà chồng, không bắt làm thì sẽ không làm! Việc gì cũng một lòng suy xét, thấy đúng thì theo, không thì mặc.
***
“Ôi, cuối cùng thì cũng coi như xong,” Trịnh Diễm oán trách với Trịnh Tĩnh Nghiệp, “Không biết trưởng bối Cố gia có phải lão hồ đồ không nữa? Cho dù có tính toán gì, nhưng để lại một nhược điểm như thế, sẽ khiến những người có liên quan đều không thoải mái trong lòng, ông ta bị gì không biết? Sư mẫu không so đo với tiểu bối, nhưng không phải không ghi hận lão ta.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nói: “Thế là cũng rầy rà sinh chuyện?! Sao lại để tâm đến lão hồ đồ đó?”
“Dù là chuyện nhỏ, nhưng ghét không chịu được.”
“Chuyện nhức đầu đã đến rồi, con lên tinh thần cho ta!” Vẻ mặt Trịnh Tĩnh Nghiệp hậm hực.
Trên đời này có chuyện để Trịnh Tĩnh Nghiệp đau đầu sao? Trịnh Diễm hiếu kì hỏi: “Chuyện gì thế ạ?”
“Buổi triều sớm nay, Thánh nhân hỏi chư tướng, trong các hoàng tử thấy ai tốt!”
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
1 chương
10 chương
68 chương
278 chương
72 chương