Editor: Vy Vy 1505 “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Một điện văn võ bá quan quỳ nghênh, hô vạn tuế, trường hợp phổ biến ngày xưa cảm thấy bình thường nhưng hôm nay lại khiến Xương Bình Đế nhiệt huyết sôi trào. Ông ta bước lên thềm ngọc, ngồi xuống long ỷ, tầm mắt thuận thế quét quanh một lược, cuối cùng dừng trên người Hoàng Thái tử một thân vàng kim đầu đội tử kim quan, đôi mắt ông ta nheo lại, tâm tình muốn nắm giữ chặt chẽ tất cả càng thêm bức thiết. Đợi ông ta cầm lại quyền bính, chắc chắn nhổ tận gốc tên nghịch tử này! Xương Bình Đế nhớ tới hôm qua Trần Vương nói, việc nhỏ mà không nhịn sẽ làm loạn việc lớn, ông ta miễn cưỡng thu hồi tầm mắt: “Chúng ái khanh bình thân.” “Tạ bệ hạ!” Văn võ bá quan sôi nổi đứng dậy. Cao Húc cảm giác được tầm mắt của Hoàng đế phía trên sao? Đáp án đương nhiên là khẳng định. Xương Bình Đế cũng không phải một người am hiểu che giấu cảm xúc, tầm mắt có chút lộ liễu, Cao Húc nhạy bén, rất rõ ràng ánh mắt lạnh băng kia từ khi nào bắt đầu, khi nào dời đi. Hắn phi thường bình tĩnh, bắt đầu từ thời khắc hắn tự xin thay mặt thiên tử xuất chinh, hắn liền biết chắc chắn sẽ như nước lửa với phụ hoàng trên long ỷ. Cũng tốt, hoàn toàn giải quyết, cũng miễn ngày sau phiền nhiễu. Cao Húc nhìn thấy Xương Bình Đế và Trần Vương nhanh chóng trao đổi một ánh mắt, hắn vờ như không biết, hơi hơi cong môi cười. Mặc kệ hai người này đạt thành hiệp nghị gì, đều chậm rồi. Ngắn ngủi một thời gian, trong đại điện mạch nước ngầm mãnh liệt, Tôn Tiến Trung tiến lên một bước, giọng the thé nói: “Có việc khải tấu, không việc bãi triều!” Ông ta vừa dứt lời, Trần Vương lập tức bước ra khỏi hàng: “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần việc muốn tấu.” Hôm qua hai người đã thương nghị xong, Xương Bình Đế lập tức dò hỏi: “Chuyện gì?” “Theo nhi thần biết, đại quân chiến thắng về kinh đã nhiều ngày, nhưng không biết vì sao tốc độ từng đại quân trở về vệ sở lại rất thong thả, làm cho đến nay doanh địa ở kinh giao vẫn có rất nhiều quân ngoài kinh hạ trại, xin phụ hoàng hạ chỉ, làm quân ngoài kinh tốc tốc trở về vị trí cũ.” Trần Vương vẫn là có chút ánh mắt, trước tiên nêu ra vấn đề mấu chốt. Vốn dĩ khao thưởng ba quân xong, đại quân xác thật nên nhanh chóng rời đi, từng người trở lại cương vị vốn dĩ của chính mình, sở dĩ bọn họ động tác thong thả, đương nhiên là bởi vì Cao Húc an bài. Hiện tại cọ tới cọ lui lưu trữ không đi, đều là thân tín tuyệt đối của hắn như đám người Hoắc Xuyên thống lĩnh quân đội, mưu đồ đại vị cần đủ binh lực làm phòng tuyến cuối cùng, dù sao Thát Đát đã không gượng dậy nổi, hiện tại bắc cương phòng thủ hoàn toàn không thành vấn đề. Trước khi tiến cung cầu kiến Hoàng đế, Trần Vương đặc biệt thương nghị với Anh Quốc Công, hai người giải thích tương đồng, cho rằng việc cấp bách là nhanh chóng điều đại quân rời khỏi. Chuyện này Xương Bình Đế cũng biết, ông ta thâm chấp nhận, vừa đợi Trần Vương nói xong, lập tức gật đầu. “……” Trần Vương nói đúng lắm. “Bệ hạ!” Xương Bình Đế mới vừa há miệng, đã bị một người cao giọng đánh gãy, ông ta tập trung nhìn vào, thì ra người chen vào nói là Tả Đô Ngự Sử Lý Bá Khâm. Hoàng đế thực không vui, nếu là trước kia, ông ta tất nhiên sẽ lôi đình giận dữ, nhưng cuộc đời lần đầu rơi vào nghịch cảnh, rốt cuộc làm ông ta học xong thoáng nhẫn nại, chỉ lạnh mặt, hỏi: “Lý ái khanh có gì muốn tấu, cần tạm chờ một lát.” “Cũng không được, xin bệ hạ trước hết nghe thần một lời.” Triều đại Thái tổ Hoàng đế đề phòng bị người che giấu tai mắt, cho ngôn quan quyền lợi rất lớn, Đô Sát Viện thậm chí không cần chứng cứ, là có thể trực tiếp dâng tấu vạch tội. Quanh năm suốt tháng, làm cho lá gan của bọn họ lớn hơn nhiều so với các quan viên khác. Tả Đô Ngự Sử là nhân vật số một số hai trong Đô Sát Viện, Lý Bá Khâm làm người ngay thẳng tính tình lại gấp, càng là nhân tài kiệt xuất, không phải hắn không phát hiện Hoàng đế trầm mặt, nhưng hắn như cũ không nhường lời. “Vi thần cho rằng, lời Trần Vương nói sai rồi, đại quân cứ để Binh Bộ an bài trở về vị trí cũ là được, có việc khác cấp bách hơn.” Hắn một hơi không nghỉ, lập tức nói tiếp: “Bởi vì lần này đại chiến ở Yến Sơn, trên dưới triều đình toàn lực phối hợp, vi thần cũng thế, ai ngờ trong lúc vô tình, thế nhưng phát hiện năm đó Tùng Bảo dịch có chút kỳ quặc.” “Vi thần tinh tế điều tra, quả nhiên phát hiện manh mối!” Lý Bá Khâm còn có một thân phận khác không muốn người biết, mấy năm trước, hắn đã là tâm phúc của Đông Cung, lần này lãnh trọng trách vạch trần chuyện thông đồng với địch. Hắn xem như không thấy Hoàng đế không vui, một câu, hấp dẫn lực chú ý của mọi người trong đại điện. Vương Thụy Hành đại kinh thất sắc: “Lý đại nhân, mau tốc tốc nói.” Tùng Bảo dịch, một thành quân dân tử thương hầu như không còn, là nỗi đau của tất cả những người nhiệt tình yêu thương gia quốc. Đặc biệt là Vương thủ phụ, ông ấy thường thường tự trách, nếu lúc trước chính mình có càng tốt kiến nghị, hoặc là lương thảo vật tư đưa đến kịp thời chút, có phải có thể tránh khỏi thảm kịch hay không? Dù sao nhóm viện quân thứ hai chỉ tới trễ một chút. Tuy rằng kinh thành quyết định ảnh hưởng thật không lớn đối với cục diện chiến đấu, nhưng chính là kém như vậy một chút, liền đúc thành đau xót tổn thất thật lớn, việc này tra tấn Vương Thụy Hành một đoạn thời gian rất dài. Hiện tại lại nói cho ông ấy biết, trong thảm kịch này có kỳ quặc? Gặp chuyện này, đừng nói Vương Thụy Hành, bất luận người nào chỉ cần trong lòng không có quỷ, đều sẽ cực kỳ xúc động phẫn nộ, mọi người nhìn chằm chằm Lý Bá Khâm, nín thở chậm đợi. Đại điện châm rơi có thể nghe, không khí lập tức căng chặt. Con ngươi Trần Vương co rụt lại, lập tức liếc mắt Hoàng Thái tử. Vừa vặn đối diện một đôi con ngươi đen thâm sáng bóng, vẻ mặt Cao Húc nhàn nhạt, không thấy vui giận, ánh mắt sâu thẳm như biển, lạnh lùng liếc hắn một cái, không dấu vết dời đi tầm mắt. Chuông cảnh báo trong đầu Trần Vương xao vang. Hắn lập tức cảm giác không tốt, tâm niệm quay nhanh, dời tầm mắt lên phía trên thềm ngọc. Trần Vương muốn để Hoàng đế đánh gãy Lý Bá Khâm, đáng tiếc Hoàng đế cũng không chú ý hắn, Xương Bình Đế cũng bị hấp dẫn, nhíu lại mày rậm nhìn bên kia. Đây là trong lòng có chút lo lắng. Chỉ vì năm đó chiến dịch phương bắc vừa mới khai hỏa, Hoàng đế kiêng kỵ phương bắc quân khu quá mức đoàn kết, ý bảo Mục Hoài Thiện và mấy tâm phúc khác tùy thời phân hoá một chút. Làm hoàng đế, ông ta chỉ nghĩ thích hợp chèn ép một chút mà thôi, thật không tính toán bốn phía lấy máu. Dù sao đại tướng năng chinh thiện chiến thiệt hại, binh mã tử thương nghiêm trọng, ảnh hướng rất lớn căn cơ của kẻ thống trị. Xương Bình Đế không anh minh, nhưng thật không ngu xuẩn đến nước này. Ai có thể lường trước, Mục Hoài Thiện vừa vặn là bào đệ của Hoàng hậu, nhân cơ hội kế hoạch ra một hồi đại loạn. Xong việc, Mục Hoài Thiện nói chính mình chỉ là nho nhỏ an bài một chút, ai ngờ Thát Đát thế công hung mãnh, làm cho hậu quả nghiêm trọng như vậy. Xương Bình Đế đấm ngực dậm chân, điều tra một phen, cho rằng lời Mục Hoài Thiện nói // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3465883.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3465883.png" data-pagespeed-url-hash=692533549 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>