Editor: Vy Vy 1505 “Sao nhà này còn chưa phân xong?” Kỷ Uyển Thanh có chút nghi hoặc. Hiện tại đã là một ngày sau khi ca ca được phong tước, lúc trước ca ca đã có tính toán phân nhà ở riêng, lại từ trong miệng Kỷ Vinh biết nàng có danh sách sản nghiệp tổ tiên, sớm đã cầm về sổ sách, sai người kiểm tra đối chiếu. Xưa nay con nối dõi thừa tước chiếm phần lớn, theo lý không khó phân, sao mất cả ngày hôm qua cộng thêm một buổi sáng hôm nay cũng không thể hoàn thành. Hà ma ma than một tiếng: “Lão nô hỏi thăm, nghe nói không đơn giản là hiện ngân gần như hao hết, mặc dù là sản nghiệp tổ tiên, điền trang cùng với tranh chữ, đồ cổ, đều không khớp với sổ sách ban đầu, hiện tại phải kiểm kê một lần nữa, cho nên hao phí rất nhiều thời gian.” Kỷ Tông Hiền thật là người có năng lực, đi quan hệ, hiếu kính mẹ con Hoàng hậu, còn có nhà mình tiêu xài, mấy năm thời gian, thế nhưng hoang phí quá nửa gia sản Kỷ tổ phụ tích cóp. Kỷ Minh Tranh mặt lạnh như hàn băng, hắn băn khoăn quả nhiên không sai, một người hoang đường như vậy, mấy chục năm sau tước vị này có còn hay không, thật là vấn đề lớn. Suốt đêm liên tục kiểm kê, hôm sau lão hầu gia bệnh nặng cũng kiên trì lại đến, lấy thân phận tộc trưởng giám sát, muốn một lần giải quyết vấn đề, làm về sau Kỷ Tông Hiền không có khả năng chơi xấu. Không sai, lão hầu gia bị bệnh, năm nay gần tám mươi tuổi, bị bệnh không dễ dàng khỏe lại, cộng thêm liên tiếp thu được tin dữ Mục Hoài Thiện, Ngụy Vương chết trận, tâm tình trầm trọng, bệnh càng thêm bệnh, nghe đại phu lặng lẽ nói, khả năng không được tốt. Nhưng dù vậy, ông nghe Kỷ Minh Tranh cho mời, còn giãy giụa bò lên. Ông hổ thẹn với một nhà đệ đệ, lúc ấy Tùng Bảo dịch ông không biết, nhưng xong việc sai lầm lớn đã đúc thành, lại lên án mạnh mẽ con trai con gái cũng không thể vãn hồi, tuy ông phẫn nộ lựa chọn buông tay không phản ứng mọi chuyện, nhưng lại không có khả năng vạch trần nhà mình thông đồng với địch, khiến cả nhà bị đoạt tước diệt tộc. Chuyện này đè trong lòng nặng trĩu, Kỷ Minh Tranh lập công lớn còn sống, ông mới nhẹ nhàng một chút, khó được có thể giúp đỡ một ít, ông sai người nâng lại đây. Đối mặt một nhà kẻ thù giết cha hại mẹ, Kỷ gia huynh muội thật sự không thể cảm kích, chỉ có thể xem như lợi dụng hết khả năng. “Nếu có thể chết bệnh trong vòng hai ngày, vậy xem như tiện nghi ông ta.” Việc vạch trần thông đồng với địch đang được đếm ngược. Kỷ Uyển Thanh hừ lạnh một tiếng, đối phương từng giúp nàng đoạt lại tài sản riêng của phụ thân, nàng rất cảm kích, nhưng khi biết chân tướng phụ thân chết trận, tất cả đã trừ khử hầu như không còn. Nàng không tin, huynh muội Hoàng hậu làm ra chuyện lớn như vậy, lão hầu gia không biết chút nào. “Cũng không biết, khi nào sản nghiệp tổ tiên mới có thể kiểm kê xong?” Sản nghiệp tổ tiên bị tiêu xài tất nhiên làm người ta phẫn nộ, nhưng nhanh chóng đuổi nhị phòng ra khỏi nhà cũng rất gấp, trước khi việc thông đồng với địch bị vạch trần, lão hầu gia vẫn là tộc trưởng, việc này được xử lý kịp thời thỏa đáng, không thể tốt hơn. Vấn đề này, Hà ma ma không trả lời được: “Hay là, lão nô lại sai người hỏi thăm.” “Không cần.” Rèm cửa được vén lên, vào cửa chính là Cao Húc, hắn đi thứ gian bế con trai trước, An nhi ở trong lòng phụ thân xoa xoa đôi mắt, cười khanh khách. Cha con hai người ngồi xuống gần Kỷ Uyển Thanh, nàng chọc quai hàm con trai trắng nõn: “An Nhi của nương tỉnh ngủ rồi sao.” Nói xong, nàng nhìn phu quân, ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ điện hạ biết?” hỏi chính là việc kiểm kê sản nghiệp tổ tiên. Cao Húc gật đầu, thả con trai ê a kêu to tới trong lòng Kỷ Uyển Thanh, không cần tiểu tử này duỗi tay đòi: “Vừa rồi ca ca nàng sai người truyền tin đến, nói là trước giờ cấm đi lại ban đêm hôm nay là có thể hoàn toàn giải quyết việc này.” Kỷ Minh Tranh biết vạch trần thông đồng với địch sẽ tiến hành một hai ngày tới, cho nên mới khẩn cấp, thấy sắp hoàn thành, lập tức báo tin Đông Cung. Vừa lúc, thời gian Cao Húc dự tính là lâm triều ngày mai. “Điện hạ, tối nay liền bắt đầu sao?” Kỷ Uyển Thanh không còn lo lắng chuyện nhà mẹ đẻ, ca ca nàng sẽ nhanh nhẹn xử lý, một nhà nhị phòng lập tức sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Nàng nhớ thương cũng không phải việc thông đồng với địch. Dù sao hiệp nghị được bảo tồn hoàn hảo, mặc dù bản thân Hoàng đế muốn che chở cũng không thể. Nhưng thật ra lúc trước Cao Húc có nói, trước khi vạch trần sẽ bắt đầu ra tay, chuyện này càng làm cho nàng quan tâm. Ra tay cái gì? Đương nhiên là đại vị. Ngoại sự phức tạp, Cao Húc không có khả năng từng vụ từng việc đều nói cho thê tử, nhưng hắn lại chưa từng giấu diếm. Kỷ Uyển Thanh biết ý tưởng của hắn. Sau khi vạch trần việc thông đồng với địch, Cao Húc âm thầm kiếm chỉ đế vị. Đương nhiên, hắn là Thái tử, là người thừa kế đế vị danh chính ngôn thuận, khẳng định không muốn dính ô danh soán nghịch. Cũng may trải qua thời gian mấy tháng, hoàng cung, đặc biệt là tiền triều, đã cơ bản rơi vào sự khống chế của Đông Cung, an bài bố trí thích hợp, chờ tới lúc hỏa hậu là có thể danh chính ngôn thuận. “Ừ, Thanh Nhi đừng lo lắng, cô đã an bài thỏa đáng, lui một vạn bước, nếu mưu tính này không thành, cô còn có chiêu sau.” Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Cao Húc không hy vọng vận dụng vũ lực, nhưng này không đại biểu hắn không có vũ lực. Xưa nay khi thay đổi đế vị, binh quyền có thể tạo được tác dụng quyết định, Xương Bình Đế cho một cơ hội, hắn đã nắm giữ binh quyền chặt chẽ trong tay, chân đã bước một bước vào tất thắng. “Mấy ngày tới, cô có lẽ không rảnh phân thần, nàng và An Nhi yên tâm lưu lại trong phòng là được.” “Dạ.” Cao Húc lại lu bù công việc, vội vàng dùng bữa trưa với thê tử, liền đi tiền điện. “Điện hạ, Trần Vương cầu kiến bệ hạ, hai người mật đàm hồi lâu, khi ra cửa, vẻ mặt Trần Vương rất thả lỏng.” Có Tôn Tiến Trung phản chiến, bọn họ nắm động tĩnh Càn Thanh cung như lòng bàn tay. “A?” Cao Húc nhướng mày, đệ đệ này của hắn và phụ hoàng đạt thành ý kiến nhất trí, muốn bắt tay đối phó Đông Cung sao? Đây là xác thật, Hoàng hậu thương tâm hơi qua, lập tức ý thức được tình huống nghiêm trọng, nhanh chóng triệu Trần Vương tiến cung, mẹ con ôm đầu khóc rống xong, “tiêu trừ khúc mắc”, ngay sau đó bà ta để con trai út tiếp chưởng thế lực một đảng Khôn Ninh Cung. Mẹ con, cậu cháu vừa cả đêm chỉnh hợp thế lực trên tay, vừa thương nghị đối sách, cuối cùng đạt thành nhất trí, hợp tác với Hoàng đế. Trần Vương kiên nhẫn đợi chờ, chờ Xương Bình Đế hoàn toàn hiểu rõ tình cảnh bản thân, sáng nay hắn lập tức cầu kiến. Cha con đóng cửa mật nghị thật lâu, trước giờ cơm trưa mới tan, theo Tôn Tiến Trung nói, xong việc vẻ mặt hai người thoạt nhìn đều thả lỏng một chút. Xem ra, hợp tác đạt thành. Cao Húc nhàn nhạt cười, cũng không kỳ quái, dù sao lập trường thay đổi theo ích lợi hết sức bình thường. “Không cần để ý tới, mặt khác, ngươi truyền lời Đinh Văn Sơn, có thể chuẩn // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3465875.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3465875.png" data-pagespeed-url-hash=1356749404 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>