Con Đường Vấy Máu
Chương 52
Một đoàn thồ hàng chờ họ bên cầu treo, có người ở xa xa vẫy tay với họ: “Bên này bên này!” Là Thứ Tùng.
Hạ Xuyên và Tưởng Tốn nhanh hơn hai bước, đến gần, Thứ Tùng cười nói: “Lúc họ nói nhờ chúng tôi dẫn hai người theo, tôi đã đoán có phải là hai người không, thì ra đúng là hai người thật!”
Hạ Xuyên cười: “Lại làm phiền các anh rồi.”
Lần này thời gian đoàn thồ hàng ở lại thôn Ba Trạch ngắn, lúc sắp về vừa vặn có người trong thôn tới nhờ họ dẫn theo hai người, có trùng hợp hay không mọi người đều biết nhau, không cần nói nhiều lời khách sáo nữa, rất nhanh lên đường.
Lúc tới vừa có tuyết rơi, nhưng đường vẫn coi như là thuận lợi, lúc đi tuyết chất đống chỗ cao nhất đã hơn nửa bắp chân, đi không thuận lợi như vậy, cộng thêm đất trời lạnh lẽo, tối qua túc trực bên linh cữu cùng Trác Văn ngủ không ngon, nên không bao lâu thì thể lực của Tưởng Tốn đã hơi không theo kịp, đi đường liên tục thở dốc.
Đoạn đường này Hạ Xuyên chỉ nói chuyện với nhóm Thứ Tùng, không nhìn tới cô. Cô nhìn gáy anh hai lần, cũng không lên tiếng, một mình cắm đầu đi. Không biết đã đi bao lâu, cô vấp phải thứ gì đó, hai chân mềm nhũn, không kiểm soát được ngã xuống mặt tuyết, trong cổ họng khe khẽ phát ra một tiếng, nhưng không kêu lên.
Tưởng Tốn chống người dậy, lập tức đứng lên, phủi phủi tuyết trên người, lúc ngẩng đầu lần nữa thì nhìn thấy Hạ Xuyên đứng ở chỗ cách cô mười bước, im lặng nhìn cô, không hỏi thăm, cũng không có ý muốn đi qua.
Tưởng Tốn lạnh giọng: “Mới sáng sớm mà anh xị mặt cái khỉ gì!”
Hạ Xuyên làm lơ, quay đầu nói hai câu với Thứ Tùng. Thứ Tùng gật đầu, dắt la nói với Tưởng Tốn: “Cô ngồi lên đây đi, tôi dắt cô đi.”
Tưởng Tốn cảm ơn ý tốt của Thứ Tùng: “Không sao đâu, tôi có thể đi được.”
Thứ Tùng nói: “Cô ngồi lên đi, la không hất người đâu.”
“Thực sự không cần đâu.”
Hạ Xuyên rốt cuộc mở miệng: “Cố thể hiện thú vị lắm à? Lên đi!”
Tưởng Tốn liếc anh: “Anh ăn thuốc súng à?”
“Để tôi.” Hạ Xuyên nói với Thứ Tùng một tiếng, dắt la, đi tới túm tay Tưởng Tốn một cái, “Lên đi!”
Tưởng Tốn hất tay ra: “Mới sáng sớm anh uống nhầm thuốc hả?”
Hạ Xuyên lạnh mặt: “Muốn tôi khiêng em lên?”
Tưởng Tốn tranh cãi: “Anh khiêng đi… A ——”
Hạ Xuyên khom lưng, vừa ôm vừa nhấc sau gối cô, trong nháy mắt vác lên vai. Tưởng Tốn vừa la một tiếng là đã bị anh hất lên con la.
Cô không hề chuẩn bị, lại lần đầu cưỡi cái con có nhiệt độ có xương có thịt này, tim thoắt cái nhảy đến cổ họng, tay quờ quoạng đè con la mềm nhũn dưới người, la: “Hạ Xuyên!”
Con la hơi nóng nảy, Thứ Tùng vội vàng sờ đầu nó nói chuyện trấn an. Hạ Xuyên kéo Tưởng Tốn ngồi dậy: “Ngồi vững!”
Tưởng Tốn ngồi thẳng, trong lòng nổi giận, đá người bên cạnh một cái: “Cút!”
Hạ Xuyên phủi phủi đồ, tiện tay ném ba lô lên, mặt không đổi sắc nói:
“Đừng quờ quoạng, con la nổi điên chạy sẽ lấy mạng em đấy.”
Tưởng Tốn đón lấy ba lô nói: “Tôi thấy anh có thể điên hơn con la đó!”
Mười mấy người dắt la, đa số đều cưỡi la đi đường, cá biệt có mấy người không nỡ cưỡi nên luôn đi bộ. Thứ Tùng phải đi cùng họ, ban đầu cũng không nghĩ tới để cho phụ nữ cưỡi.
Tưởng Tốn ngồi trên la, hành trình đi bộ của họ liền nhanh hơn, nháy mắt đã đi hơn nửa đường.
Tưởng Tốn khoác Sát Nhĩ Ngõa, lắc lư lắc lư, giống như đi du lịch hơn. Sắc mặt người bên cạnh hơi đỏ lạnh, trông có vẻ mệt mỏi, có lẽ muốn tỉnh táo, nên đoạn đường này đã hút hai điếu thuốc, lúc muốn hút điếu thứ ba, thì hộp thuốc lá đã trống không.
Hạ Xuyên nói: “Ba lô!”
Tưởng Tốn nhìn thẳng con đường phía trước, phớt lờ anh.
Hạ Xuyên lại nói một tiếng: “Ba lô!”
Tưởng Tốn nện túi sang bên cạnh một cái. Hạ Xuyên vững vàng đón lấy, kéo dây kéo tìm thuốc lá, đột nhiên nghe thấy một câu: “Anh biết anh thế này giống gì không?”
Hạ Xuyên nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Tưởng Tốn vẫn nhìn phía trước, lạnh lùng nói: “Giống gay, nhìn như vậy, anh đeo khuyên tai thích hợp lắm đấy.”
Hạ Xuyên xách ba lô, cũng không tìm thuốc nữa, cười lạnh một tiếng: “Sao nào, không để ý tới em mà đã là gay rồi à?”
Tưởng Tốn liếc anh: “Cái dáng vẻ ăn thuốc súng của anh giống như phụ nữ tới kỳ vậy, không phải gay à?”
“Cái này gọi là ăn thuốc súng? Em vẫn chưa thấy tôi ăn thuốc súng thật bao giờ đâu.” Hạ Xuyên trả lại ba lô cho cô, vuốt vuốt cổ con la, nhận lấy dây dắt từ trong tay Thứ Tùng.
Đi một lúc, Tưởng Tốn hờ hững hỏi một tiếng: “Anh ghen à?” Hỏi xong, trong lòng cô lại phủ định.
Hạ Xuyên quay đầu nhìn về phía cô: “Nghĩ cái gì đấy?”
“Anh ghen.”
Hạ Xuyên cười: “Tôi giống đang ghen à?”
Giống, nhưng không có lý, đây không phải là tính cách của anh ta, nhưng lại không có giải thích hợp lý khác. Tưởng Tốn nói: “Giống.”
Hạ Xuyên nói: “Em cũng có lúc tự luyến đấy.”
Tưởng Tốn hỏi: “Vậy anh xị mặt cái gì?”
“Tôi xị mặt với em à?”
Tưởng Tốn nói: “Hạ Xuyên, anh như vậy có vui không? Đừng nổi cái tính khí nhỏ nhen này với tôi, không giống một người đàn ông đâu, tôi cũng chán cái vẻ này lắm.”
Hạ Xuyên quan sát cô một lúc, lại im lặng quay đầu đi.
Rất nhanh tạm biệt nhóm Thứ Tùng. Hạ Xuyên đưa cho đối phương mấy tờ tiền, đối phương sống chết không nhận, cuối cùng anh kiên quyết nhét vào, Thứ
Tùng đưa hết thức ăn khô của mình cho họ.
Xe việt dã đậu ở đầu con đường nhỏ, thân xe bị tuyết bao phủ hoàn toàn, Hạ Xuyên lấy cây gậy gỗ trong xe ra, cùng Tưởng Tốn mỗi người một cây quét dọn tuyết.
Không ngờ cây gậy gỗ để phòng bất trắc lại có thể có công dụng thế này. Tưởng Tốn vốn muốn khen anh có khả năng dự đoán, nhưng lời đã đến bên miệng nuốt trở vào, không muốn để ý tới anh.
Hai người không hề nói chuyện, quét tuyết xong, khởi động xe cả buổi mới lên đường, lần này Hạ Xuyên lái xe.
Giữa đường họ gọi điện thoại cho A Sùng, ước tính thời gian về: “Hôm nay không đến Hà Xương kịp, buổi tối phải nghỉ một đêm, ngày mai đến.”
A Sùng nói: “Hai người mau chóng về đi, xe của Tưởng Tốn còn phải quay lại giải quyết, hôm nay ba tên kia đã ra ngoài rồi.”
Hạ Xuyên đoán chúng cũng sẽ không bị tạm giam mãi, hỏi: “Tự ra hay là có người tới vớt?”
“Có người vớt.”
“Người nào?”
“Tôi đang nghe ngóng đây, chắc là đại ca của chúng, tôi không thấy người.” A Sùng nói xong, lại đáp với người bên cạnh một tiếng.
Điện thoại di động bật loa ngoài, Tưởng Tốn nghe được bên kia hình như có phụ nữ gọi tên A Sùng, đương nhiên Hạ Xuyên cũng nghe thấy, nói: “Cậu lại làm quen với cô gái nào đó?”
Giọng A Sùng hơi chột dạ: “Đâu có cô gái nào đâu, không có đâu, là đàn ông!”
Hạ Xuyên lười tranh cãi: “Đừng làm chậm trễ việc chính.”
“Yên tâm yên tâm, sẽ không chậm trễ!”
Chưa đánh đã khai.
Cúp điện thoại, Hạ Xuyên liếc mắt một cái, lái xe một lúc mới hỏi: “Có đói bụng không?”
Tưởng Tốn nói: “Ông dượng đi rồi à?”
“…” Hạ Xuyên thoáng khựng lại rồi mới mở miệng: “Đói thì ăn ít thức ăn khô trước, hôm nay chạy tới huyện Song An càng nhanh càng tốt.”
Tưởng Tốn hỏi: “Có gì ăn?”
“Mấy món từng ăn trong chuồng bò.”
Tưởng Tốn không thích mùi vị đó. Cô lục lấy một củ cải tròn phía sau, xoa xoa cắn luôn một miếng. Hạ Xuyên liếc một cái, nói: “Tôi cũng cắn một miếng.”
Tưởng Tốn cố ý đưa phía mình đã cắn đến bên miệng anh, khiêu khích chờ anh. Hạ Xuyên cụp mắt nhìn cái lỗ lớn trên củ cải tròn trăng trắng, phía trên còn có hai hàng dấu răng, nước rất nhiều. Anh đến sát tay cô cắn một miếng lớn, làm cái lỗ đó to hơn, nhai nói: “Để ba ngày mà còn tươi lắm.”
Tưởng Tốn liếc nhìn củ cải tròn: “Củ này cho anh.”
Hạ Xuyên cười: “Sao nào, lại chê buồn nôn à?”
“Ừm.”
Hạ Xuyên nói: “Cả người em từ trên xuống dưới chỗ nào chưa từng bị tôi cắn qua? Không buồn nôn chính em ư?”
Tưởng Tốn cười: “Anh khẳng định anh cắn qua hết rồi?” Đang nói, cô để sát vị trí củ cải tròn anh cắn qua, nghiêng một chút, cắn một cái, nhai kĩ nuốt chậm, nước thấm ướt đôi môi.
Hạ Xuyên siết chặt tay lái, giật giật quai hàm, mắt nhìn thẳng, người bên cạnh nói một câu: “Anh không phải ghen.”
Hạ Xuyên không đáp.
“Anh có chuyện à?”
Hạ Xuyên vẫn không lên tiếng.
“Bản báo cáo đánh giá tác động môi trường có vấn đề?”
Hạ Xuyên nhẹ giọng nói: “Không sao. Thứ này ăn không đủ no, dọc đường không dừng xe lại, em ăn chút thức ăn khô đi.”
Tưởng Tốn ăn miếng cuối cùng xong, mút ngón tay một cái: “Ừm, lát nữa ăn.”
Hôm nay lên đường sớm, lúc gần tối, hai người rốt cuộc đến huyện Song An theo như kế hoạch.
Mấy ngày trước đi qua đây, chỉ ăn một bữa cơm trưa, mua cái áo Sát Nhĩ
Ngõa. Hôm nay quay lại, ông cụ bày sạp không có ở đây, hai người đổi quán khác ăn cơm.
Tưởng Tốn cúi đầu tìm nhà trọ ở gần đó, Hạ Xuyên gọi thức ăn, muốn hai món mặn hai món chay, cuối cùng lại thêm một câu: “Có miến bò không?”
Tưởng Tốn bấm điện thoại di động, liếc anh một cái.
Nhân viên phục vụ nói: “Chúng tôi không có món này.”
Hạ Xuyên hỏi: “Có thể làm không?”
Nhân viên phục vụ nói: “Tôi đi hỏi nhà bếp thử xem đã.”
Nhà bếp quả nhiên làm một phần miến bò, thịt bò xắt hạt lựu, miến khá to, không ngon lắm. Hạ Xuyên hỏi: “Mùi vị thế nào?”
Tưởng Tốn nói: “Không tệ.”
“Tôi nếm thử xem.”
Tưởng Tốn gắp hai đũa vào trong chén của anh. Hạ Xuyên ăn xong, nói: “Yêu cầu của em rất thấp.”
“Anh vừa biết à?” Cô lại múc mấy muỗng nước dùng vào trong chén của Hạ Xuyên, “Nước dùng khá ngon.”
Hạ Xuyên húp một hớp là hết. Tưởng Tốn còn đang gắp miến ăn. Hạ Xuyên đè đũa cô một cái, nói: “Không ngon thì đừng ăn.”
Tưởng Tốn rút đũa ra: “Tôi đâu có kén chọn.”
Hạ Xuyên lấy tô của cô: “Lát nữa tìm một quán có miến bò.”
“Ăn cơm rồi còn ăn nữa à?”
“Ăn khuya.”
Tưởng Tốn nói: “Anh tưởng dạ dày tôi là gì? Đưa cho tôi, tôi ăn cái này trước.”
Cô giành cái tô lại, cúi đầu ăn tiếp. Nước dùng nóng hôi hổi, cô ăn từng miếng lớn, còn phát ra tiếng xì xụp. Hạ Xuyên nghe thấy, vậy mà cảm thấy mùi vị miến này đáng lý phải ngon lắm.
Anh ăn no, ngậm điếu thuốc, nhấn bật lửa liên tục nhưng không châm thuốc. Ngọn lửa lúc sáng lúc tối, Tưởng Tốn dang tay nắm lấy sợi tóc rũ xuống, liếc anh một cái, lại ăn tiếp.
Trên mái tóc rất nhanh có thêm một bàn tay, Tưởng Tốn lại nhìn một cái, Hạ Xuyên đang nắm giúp cô, tiện tay giúp cô vén ra sau tai. Hai người nhìn nhau, nhưng cũng không nói chuyện với nhau.
Hạ Xuyên sờ đầu cô, rốt cuộc châm thuốc, hỏi: “Ăn xong rồi?”
“Ừm.”
“Tính tiền nhé?”
“Được.”
Gần đó có mấy nhà trọ nhỏ, hai người chọn một nhà trọ gần bên, phòng giường lớn một trăm hai mươi đồng một đêm, giá còn khá đắt.
Tưởng Tốn tắm trước. Hạ Xuyên ngồi ở đầu giường xem tivi một hồi, không có chương trình nào hay. Anh gối đầu, nhìn cửa nhà vệ sinh, nghe tiếng nước chảy ào ào bên trong.
Cửa gỗ nên không nhìn thấy gì trong đó. Hạ Xuyên nhớ tới đêm ấy, cô đứng trong cửa kính mờ, đưa lưng về phía anh tắm một cách chậm rãi, đường cong lộ ra hết, nhưng không hề khom lưng. Nếu khom lưng, mông cô sẽ nhô ra.
Hạ Xuyên sờ đầu một cái, không nghĩ nữa. Anh đi đến cửa nhà vệ sinh, gõ cửa.
Tiếng nước bên trong không dừng, hỏi: “Làm gì thế?”
Hạ Xuyên nói: “Tôi đi ra ngoài một chút.”
“Ờ.”
Hạ Xuyên đi xuống lầu. Dưới lầu không có ai, chỉ hai, ba người đang hỏi giá phòng. Anh hỏi lễ tân: “Gần đây có quán nào bán miến bò không?”
Lễ tân ngẫm nghĩ: “Gần đây thì không có. Tôi biết có một quán, cũng không xa lắm.”
“Có giao tại nhà không?”
“Giờ này không có giao tại nhà đâu.”
“Bao xa?”
“Lái xe bảy, tám phút thì phải.”
Vậy cũng không xa lắm. Hạ Xuyên hỏi địa chỉ, lái xe đi.
Anh vừa đi không lâu, xa xa có bốn người bước nhanh sang bên này, một tên dáng cao thấp giọng nói: “Hôm kia em nhận được điện thoại của anh là luôn giúp anh tìm biển số xe này đó, mất cả buổi cũng để em tìm được!
Trước khi anh tới em có tìm qua trong xe, không có gì cả. Bây giờ thằng đó đi rồi, con kia vẫn ở trên.”
Tên cầm đầu hỏi: “Hành lý ở cả đây?”
“Ở cả đây!”
“Thằng đó đi đâu vậy?”
“Đi mua thức ăn.”
Tưởng Tốn tắm xong, mặc áo choàng tắm đi ra, đang lau tóc thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Hạ Xuyên không biết đã đi đâu, chắc không về nhanh đến thế, cô hỏi: “Ai đó?”
Người bên ngoài nói: “Dưới lầu có một anh bảo tôi đưa hai cái khăn mới lên đây.”
Tưởng Tốn không suy nghĩ nhiều, tiện tay mở cửa.
***
Hạ Xuyên xách hai tô miến bò nóng hổi về, lúc đi qua quầy lễ tân, lễ tân còn chào hỏi anh, hỏi anh thêm nguyên liệu gì vào nước dùng. Hạ Xuyên thuận miệng đáp đôi câu rồi lên lầu, mở cửa phòng, bên trong lại vô cùng bừa bộn, không một bóng người.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
25 chương
19 chương
102 chương
9 chương
191 chương