Con Đường Vấy Máu
Chương 24
Trên rèm in hình hoa nhỏ li ti, hơi dày, mặt trong hình như độn một lớp bông, vừa thả xuống liền che kín tầm mắt Tưởng Tốn.
Không nhìn thấy phong cảnh, chỉ nghe thấy tiếng người. Người đi đường bên ngoài rèm nói tiếng Giang Tô, có nam có nữ, lớn tiếng kêu la nhỏ giọng trò chuyện. Xe đạp đi qua, cái chuông nhỏ kêu leng keng, còn có con nít đang chơi trò chơi, cười đùa cãi nhau, cô không nghe hiểu câu nào cả.
Tưởng Tốn ngửi thấy mùi thơm của hang tường, còn có mùi rượu nhàn nhạt.
Buổi trưa anh ta uống rượu.
Tưởng Tốn nói: “Thả rèm làm gì?”
“Chắn gió.”
Chắn gió rồi, nhưng cũng khiến cho không gian vốn đã nhỏ càng nhỏ hơn. Tưởng Tốn có thể cảm nhận được rìa ngoài đùi, nhiệt độ truyền qua lớp quần jean.
Cô bắt chéo chân, mông dường như lại kề sát sang bên cạnh.
Hạ Xuyên ước lượng hang tường trên tay, hỏi: “Sao nào, cô vẫn chưa trả lời.”
Tưởng Tốn nói: “Anh muốn bao xe hay là muốn thử kỹ thuật của tôi?”
Hạ Xuyên hỏi: “Cô chỉ loại kỹ thuật nào?”
“Anh chỉ loại nào?”
Câu hỏi bị đẩy ngược lại, Hạ Xuyên nói: “Loại cô muốn.”
“Ồ, như vậy à.” Tưởng Tốn đung đưa chân, “Vậy anh đã thử qua rồi.”
Hạ Xuyên lại hỏi: “Loại tôi vẫn chưa thử qua?”
Tưởng Tốn nghiêm túc: “Có chứ, đáng tiếc anh không có cơ hội thử.”
Hạ Xuyên cười: “Ồ, như vậy à.” Giọng điệu giống như đã từng quen biết.
Xe lôi đạp không biết đã đi lên đoạn đường nào, phía dưới toàn là ổ gà lồi lõm. Lốp xe lăn qua, thân xe rung lên, suốt một mạch không dừng, Tưởng
Tốn lắc lư theo.
Cô muốn xem thử đã đến đâu nên ngồi dậy, chồm ra trước vén rèm xe.
Dưới bánh xe là đường nhựa, trái một cái ổ gà phải một cái ổ gà, có một số hố to lõm rất sâu, trong đó toàn nước đọng, đường giống như sụp xuống vậy.
Tưởng Tốn hỏi: “Anh ơi, còn bao lâu nữa đến vậy?”
Người lái xe nói: “Sắp rồi sắp rồi, đằng trước đó, thêm một con đường nữa, quẹo cái có cây cầu. Xe không lên cầu được nhỉ? Đi mấy bước là tới thôi.” Anh ta lại tăng tốc, sợ người phía sau giục.
Hạ Xuyên ngồi tại chỗ, chỉ nhìn thấy một bên của cái mông cong được quần jean ôm sát.
Quần lưng thấp, vì tư thế của cô nên chỗ lưng dưới trống, lộ ra đường viền ren màu đen trang trí bên trong quần jean.
Bề ngoài đơn giản, vị trí kia lại trang trí một vòng ren đen, chỉ có lúc bày ra loại tư thế này thì người khác mới có thể nhìn thấy.
Da lưng cô rất trắng, thắt lưng là một đường vòng cung rất cong, thắt lưng rất nhỏ, một tay là có thể ôm lấy. Nơi đó còn có một nốt ruồi đen nho nhỏ, giống như màu đường viền ren, xa xa trái ngược nhau.
Cái quần khiêu gợi.
Tưởng Tốn thuận tay mắc rèm lên, còn chưa chạm vào cái móc thì sau lưng đột nhiên bị một sức mạnh kéo ra sau. Xe lôi đạp đi qua một vũng nước mưa lớn, rung mạnh một cái, nước văng tung tóe.
Tưởng Tốn ngã mạnh lên đùi Hạ Xuyên. Cô khẽ kêu một tiếng, trong xe lại nửa sáng nửa tối.
Hạ Xuyên giữ eo cô, hỏi: “Nếu tôi có cơ hội thử thì sao?”
Tưởng Tốn muốn đứng lên: “Thử cái đầu anh!”
“Cô dạy đầu tôi thử thế nào nhé?” Hạ Xuyên đè cô, sờ soạng vào trong, eo cô nóng hôi hổi.
Thịt trên eo rụt lại. Tưởng Tốn dùng sức giãy một cái, vừa định kêu người lái xe dừng xe, thì giọng Vương Tiêu vang lên bên ngoài.
“Chị Tưởng, hai anh chị chậm vậy à!”
Hạ Xuyên đè một tay cô: “Cô la đi.”
Tưởng Tốn nhìn anh một hồi, đáp lại: “Là hai người nhanh thôi.”
Vương Tiêu hỏi: “Sao anh chị thả rèm thế?”
Ngón tay Hạ Xuyên luồn vào lưng dưới của cô.
Tưởng Tốn bắt lấy tay anh: “Có người sợ lạnh!”
A Sùng la: “Hả? Lão Hạ cậu sợ lạnh à?”
Vương Tiêu hỏi: “Anh gọi anh Hạ là lão Hạ sao?”
“Lúc tâm trạng anh tốt còn gọi cậu ta là anh Xuyên cơ.”
“Phì hì hì ——”
Hạ Xuyên trở tay bắt lấy tay cô. Tưởng Tốn lạnh giọng: “Tưởng tôi không dám la à?”
“Cô có gì mà không dám.” Hạ Xuyên nói, “Cô dám đàng hoàng ngồi như vậy sao?”
Anh nói ngay bên gò má cô, mùi rượu bay hết tới.
Tưởng Tốn lạnh nhạt nhìn anh: “Lát nữa có khi nào anh sẽ nói mình uống say không?”
“Cô tin không?” Ngón tay Hạ Xuyên lướt nhè nhẹ chỗ lưng dưới của cô.
Tưởng Tốn đẩy anh, không đẩy được.
Dịch mông ra, anh buông bàn tay đè cô, ôm hết mông cô.
Hạ Xuyên nói: “Không có cơ hội thử? Hửm?”
“Không có cơ hội.”
“Nếu có thì sao?”
“Nằm mơ tiếp.”
Hạ Xuyên ngắt mông cô một cái: “Không muốn thật à?”
Cô cười khẩy: “Mẹ nó tôi có bệnh, mất cho anh một trăm cho anh thử à?”
Hạ Xuyên cười: “Trả cô một trăm thì cô sẽ cho?”
Anh nhấc Tưởng Tốn lên một chút, ưu thế hình thể, giãy giụa đều uổng công.
Tưởng Tốn cũng không nhúc nhích nữa, dường như đang cân nhắc thật. Hạ Xuyên ngửi được mùi kem dưỡng da nhàn nhạt trên mặt cô, rất dễ chịu.
Tưởng Tốn choàng cổ anh, nhìn anh đăm đăm.
Hạ Xuyên dừng hai giây, ôm lấy mông cô, lại dùng sức nhấc cô lên một cái.
Bên ngoài Vương Tiêu kêu: “Đường này vẫn chưa sửa xong đâu. Anh ơi, chậm một chút nha!”
Xe đang xóc nảy, xe đang rung, người trong xe cũng đang rung.
Tưởng Tốn cười: “Anh dát vàng lên mặt mình quá rồi.”
“Vậy sao?” Hạ Xuyên kéo ra sau một chút, luồn tay vào, “Tối qua cô cũng ngủ không ngon, có quầng thâm.”
Cũng ngủ không ngon…
Mấy ngày trước, có một lần cô cũng ngủ không ngon.
“Tôi cũng ngủ không ngon… Nóng…”
Nửa thân trên của hai người vẫn giữ một khoảng cách, nửa thân dưới dính sát, rung lên theo xe.
Tưởng Tốn gật đầu: “Ngủ không ngon, nên định hôm nay về nhà ngủ bù một giấc thật ngon.”
Cô choàng cổ anh, ngón tay lướt nhè nhẹ làn da sau cổ anh. Chỗ đó có xương, cô đè một cái.
Hạ Xuyên không nhúc nhích, nheo mắt nhìn cô. Qua một lúc, anh cười một tiếng: “Bao xe đường dài bao nhiêu tiền?”
Tưởng Tốn lướt một vòng chỗ xương anh: “Ba trăm một ngày, tiền xăng tính riêng, tâm trạng tốt giảm giá.”
“Trả cô ba ngàn, vừa đi vừa về mười ngày.”
“Tôi không làm.”
“Tại sao?”
Tưởng Tốn nói một cách lười biếng: “Tôi có bệnh à?”
Hạ Xuyên cười hỏi: “Có tiền cũng không kiếm?”
“Kiếm tiền của anh quá nhọc nhằn.”
“Bốn ngàn thì sao?”
Tưởng Tốn lắc đầu, tay vẫn lướt sau cổ anh.
Hạ Xuyên dựa vào lưng ghế, tay cũng sờ lại: “Năm ngàn?”
Tưởng Tốn nói: “Chiêu này không có tác dụng đâu.”
Anh nắm eo cô, khẽ lắc lư theo xe: “Vậy thế nào có tác dụng?”
Tưởng Tốn sờ lên động mạch của anh, dùng sức nhấn nhấn, cười nói: “Anh nói xem?”
Hạ Xuyên không nhúc nhích. Anh nhìn đôi mắt Tưởng Tốn, trong đó toàn là màu lạnh, còn mang theo chút khiêu khích. Anh thu tay lại, còn tiện thể kéo áo cô xuống.
Tưởng Tốn vẫn đè trên cổ anh.
Hạ Xuyên cười một tiếng, ôm cô sang bên cạnh.
Tưởng Tốn ngồi lại chỗ của mình.
Xe dừng lại, người lái xe nói: “Đến rồi, là chỗ này.”
Rèm được vén lên, hai người trong xe đi xuống. Vẻ mặt người lái xe hơi khác thường, không dám nhìn mặt họ, lấy tiền xong là cuống quýt chạy đi.
Trong xe, hang tường bị đè bẹp, lãng quên ở rìa ghế ngồi.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
25 chương
19 chương
102 chương
9 chương
191 chương