Giờ lành vừa đến, Phó Thần che khăn voan đỏ thẫm cho Phó Tuyên, cõng lên kiệu hoa. Phó Dung đứng ở bên cạnh Phó Uyển, nhìn rèm kiệu hoa rủ xuống, nhìn ca ca chụp Ngô Bạch Khởi một cái, Ngô Bạch Khởi hơi hơi lắc lư sau đó trịnh trọng nói gì đó. Tiếp theo liền thấy Ngô Bạch Khởi xoay người lên ngựa, dẫn đội ngũ đón dâu mênh mông cuồn cuộn đi rồi. Phó Dung ánh mắt ê ẩm, đời trước không thể đưa muội muội xuất giá, đời này cuối cùng cũng bù đắp tiếc nuối này. Quay trở lại gian nhà chính, bồi mẫu thân tỷ tỷ trò chuyện, Phó Dung dẫn Trăn ca nhi theo Từ Tấn về vương phủ. 1 ngày không thấy nữ nhi, Phó Dung lập tức bảo nhũ mẫu ôm hai tỷ muội tới, thấy các nữ nhi yên lành, nhìn thấy mẫu thân cười đến nheo mắt, Phó Dung trong lòng cuối cùng cũng bình tĩnh lại. ngày Phó Tuyên lại mặt, một nhà năm người đều đi Hầu phủ. Phó Tuyên trải búi tóc phụ nhân, bởi vì nàng nguyên bản đoan trang xinh đẹp nho nhã, hiện tại so với trước khi xuất giá hình như cũng không có gì khác nhau. Ngô Bạch Khởi đâu, ở Kim Ngô Vệ tôi luyện hơn nửa năm, chiều cao tăng vọt, đã nhanh sóng vai cùng Phó Thần, thân thể rắn chắc không ít, cử chỉ nhìn cũng quy củ, bất quá đôi mắt kia ngoảnh nhìn chiếu rọi, lộ ra một cỗ cơ trí nhiệt tình, nói chuyện cùng cậu em vợ Quan ca nhi thì đặc biệt rõ ràng. Ai biết hắn hiện tại quy củ có vài phần đến cùng là giả vờ hay không? Con rể mới có anh vợ, em vợ cũng hai tỷ phu tiếp đón, các nữ quyến đi hậu viện. Tân nương tử về nhà, không tránh khỏi muốn nói vài câu vui đùa ở trong phòng, Phó Tuyên bình bình tĩnh tĩnh, trên mặt một điểm ngượng ngùng cũng không có. Nhìn thấy thế Phó Dung thật sự từ trong tư tưởng bội phục vị muội muội này, người khác không đỏ mặt đó là da mặt dày, muội muội nhà mình là vui giận chân chính không lộ a. Một việc vui vừa qua, một việc khác lại tới nữa. Thành vương muốn cưới trắc phi. Gia Hòa đế không thích Lý Hoa Dung, một nữ nhân không thể sinh dưỡng, chiếm vị trí vương phi của nhi tử. Nhi tử luyến tiếc bỏ, hắn không miễn cưỡng, liền lệnh cho Lễ bộ tổ chức nghênh cưới nữ nhi Khâu gia thật náo nhiệt. Trước ngày vui, còn gọi mấy đứa con trai đến, cười nói: "Ngày mai lão Ngũ lại cưới tức phụ, các ngươi là ca ca nên đi qua náo nhiệt một chút, rót thêm cho hắn mấy bầu rượu." Nói chuyện thì ánh mắt không dấu vết đảo qua Từ Tấn. Từ Tấn như cũ mặt không biểu cảm. Khang vương náo nức, ngay lập tức đi qua vỗ vỗ bả vai Thành vương, Từ Hạo đứng ở bên trái huynh trưởng, cũng không liếc mắt nhìn về bên kia, thiết quyền trong tay áo sắp muốn vung ra. Gia Hòa đế thấy Lục tử sắc mặt không tốt lắm, làm ông nhớ tới thời điểm tân hôn của hắn cùng Thôi Oản, vốn định trêu chọc cho hắn tuyển vương phi một lần nữa, nhưng vừa nghĩ tới tình cảm thanh mai trúc mã của lão Lục cùng Thôi Oản, nghĩ tới tình mẹ con của Thôi Oản cùng Thôi hoàng hậu, tạm thời không nhắc đến. Thành vương lại lúng túng mở miệng, bồi tội Gia Hòa đế nói: "Phụ hoàng, nghi thức nghênh cưới trắc phi đã rất khí phái, tiệc rượu coi như thôi vậy, nhi tử không muốn làm lớn, Nhị ca, Tứ ca, Lục đệ muốn uống rượu, ngày khác nhi thần đi Tụ Tiên lâu chuẩn bị một bàn bổ sung." Gia Hòa đế đanh mặt. Lý Hoa Dung có cái gì tốt, nhi tử thế nhưng đau lòng nàng đến tình trạng này, đến phần thể diện này cũng không cho trắc phi? Đang muốn lải nhải vài câu, thấy Thành vương ngẩng đầu, ánh mắt cầu xin nhìn về phía mình, Gia Hòa đế nhất thời giận không chỗ trút, phất tay đuổi người: "Dù sao là ngươi cưới tức phụ, ngươi nghĩ khi nào mời thì mời đi, Trẫm không quản, đều đi xuống, Trẫm rất bận rộn!" Lão già phát tính tình, vài vị vương gia ngoan ngoãn lui ra ngoài. Gia Hòa đế nhìn chằm chằm vào thân ảnh mấy đứa con trai, đợi tiếng bước chân xa dần, hung hăng ném một bản tấu chương, nói với Vạn Toàn: "Ngươi xem xem, dân chúng tầm thường có vài đồng tiền còn ngóng trông đặt mua hai phòng tiểu thiếp, Trẫm, mấy đứa con trai này ngược lại tốt rồi, tất cả đều si tình!" Vạn Toàn thầm nghĩ còn không phải sao, Túc vương gia vì vương phi kháng chỉ bất tuân, Hoài vương gia tưởng niệm vong thê buồn bực không vui, thân thể gầy hai vòng, Thành vương gia lúc phụ hoàng nhắc nhở mới đáp ứng cưới trắc phi, lại cũng cố kỵ thê tử thanh mai trúc mã không nguyện ý cho trắc phi quá nhiều thể diện, Khang vương gia tuy rằng có trắc phi thiếp thất, nghe nói bình thường cũng không quá thân mật, thời gian cùng Khang vương phi càng nhiều. Chỉ có vị gia kia, quá sắc, gan lớn che trời... Âm thầm suy nghĩ một vòng, Vạn Toàn khom lưng cười làm lành, không vỗ mông ngựa tiếp. Ở trong mắt hắn, Gia Hòa đế cũng không tính là trọng nữ sắc, từ Chung Đình tới Thôi hoàng hậu, tới Quản Anh, Gia Hòa đế đều thập phần sủng ái. Chung Đình bạc mệnh, vô phúc hưởng phú quý trong hoàng cung, Quản Anh ngu xuẩn, chuyên lựa đường chết để đi, chỉ có Thôi hoàng hậu mấy chục năm sủng ái, an an ổn ổn mà tới. Nhưng Vạn Toàn không dám khen Gia Hòa đế si tình a, Gia Hòa đế nghĩ tới Thôi hoàng hậu, hắn vỗ mông ngựa là đúng chỗ, nếu nghĩ tới Chung Đình Quản Anh... Cho nên vẫn là ít nịnh nọt một lần đi, dù sao lấy tình cảm hắn và Gia Hòa đế, thật không thiếu một lần này. ~ Thành vương phủ. Thành vương về phủ rồi trực tiếp đi thư phòng, đang lúc hoàng hôn, đầy tớ hỏi hắn dùng cơm ở nơi nào, Thành vương nghĩ ngợi một lúc, liền dùng ở tiền viện. Một mình dùng cơm xong, Thành vương mới đi Lý Hoa Dung bên kia. Lý Hoa Dung ngây người ngồi trên ghế, nghe tiếng hắn tiến vào, nàng ngẩng đầu nhìn một cái, lại rũ xuống. Thành vương thoát áo lên giường, nhắm mắt lại, đợi đã lâu không thấy Lý Hoa Dung tới, hắn mở mắt ra, nói với nóc giường: "Biểu muội, tâm ý ta đối với nàng, nàng hẳn rõ ràng, ta cũng không muốn như vậy. Nhưng lão thiên gia không đứng ở phía chúng ta, phí tâm sắp xếp kế hoạch không thành công. Một kích không thành, huynh đệ bọn họ khẳng định càng thêm cảnh giác, trong hời gian ngắn chúng ta không thể ra tay nữa. Phụ hoàng bên kia, ta phỏng chừng năm nay sẽ phong Thái Tử, chúng ta chỉ có thể chậm rãi tích góp nhân mạch, phụ hoàng thân thể còn tốt, ít nhất còn có thể sống 5-6 năm. Trong 5-6 năm này, chúng ta có lẽ cũng có cơ hội khác, biểu muội đừng gấp được không?" Lý Hoa Dung không hề nhúc nhích, trong tay nắm chặt phượng trâm lúc đại hôn mẫu thân tự tay mang lên cho nàng. Đạo lý nàng đều hiểu, biểu ca khó xử nàng cũng hiểu, nhưng nàng thật sự không thể chịu đựng hắn đi chạm vào người khác. Nếu như giữa báo thù và vợ chồng bạc đầu đến già phải chọn một, nàng tình nguyện lựa chọn cái sau. Như hắn đã nói, còn có 5-6 năm đâu, trong 5-6 năm này bọn họ có lẽ sẽ chờ được cơ hội thích hợp, nhưng ngày mai biểu ca cưới trắc phi, hắn chạm vào nữ nhân khác, giữa bọn họ rốt cuộc không trở về được. Tổ phụ có tiểu thiếp, ngoại thất, những nữ nhân kia đều bị tổ mẫu ngấm ngầm giết, nhưng nàng không phải tổ mẫu, nàng đến nhà mẹ đẻ cũng không còn. Hơn nữa tổ mẫu thu thập những nữ nhân kia là bởi vì tổ phụ không nghe lời, không nể mặt bà. Nàng không giống thế, nàng muốn mệnh những nữ nhân kia có hữu dụng gì? Nàng chỉ muốn hắn đời này đừng chạm vào người khác, cả đời đều... Lòng bàn tay đau, là đuôi trâm đâm rách lòng bàn tay. Nhìn huyết châu chảy ra, Lý Hoa Dung trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ. Nếu như hắn chết rồi, có phải sẽ không chạm vào người khác nữa hay không? Chỉ là ý niệm mới đến liền bị Lý Hoa Dung mau chóng đè xuống. Cho dù chết, cũng muốn đợi báo được thù xong, nàng không thể tự tay giúp kẻ thù, nàng không thể làm chuyện khiến người thân đau đớn, kẻ thù vui sướng. Buông trâm xuống, Lý Hoa Dung bắt đầu soi gương tháo trang sức, mỗi một cái trang sức đều được nàng nhẹ nhàng đặt lên trên bàn. Thành vương quay đầu, thấy nàng hình như đã suy nghĩ rõ ràng, hài lòng cười. Một năm này bận toi công một trận, hắn thật sự không có tinh lực dỗ nàng nữa, hiện tại hắn cần một vương phi bình tĩnh hiểu chuyện, không phải là một nữ nhân chỉ biết ghen tuông. Một đêm đồng sàng dị mộng, bình an vô sự. Ngày kế Thành vương phủ bắt đầu chuẩn bị nghênh cưới trắc phi, Thành vương không làm tiệc rượu, như là không nguyện cho Khâu gia cô nương thể diện, nhưng bên ngoài phong cảnh cũng cho đủ, trang điểm một chút tự mình tới Khâu phủ nghênh cưới. Người ta Khâu gia cũng là danh môn vọng tộc, tuy rằng cô nương đi làm trắc phi, vẫn chuẩn bị 68 hòm đồ cưới, mỗi hòm vừa nhấc lên đều được dân chúng vây xem sinh lòng hâm mộ. Diễn tấu sáo trống tới Thành vương phủ. Không có tiệc rượu, lễ tiết nên có vẫn đầy đủ, dù sao Thành vương muốn mượn sức Khâu gia. Khâu Đạc thủ hiếu, không phải là bãi quan. Các quan viên nhỏ khác có khả năng bị người ta quên mất, phải chuẩn bị một phen mới có thể phục nguyên chức hoặc là nhận chức quan cùng phẩm cấp. Khâu Đạc nhưng là Thượng Thư Bộ binh, một các lão. Người đi rồi, trong triều đình ảnh hưởng vẫn còn, không có sai lầm lớn, thủ hiếu quay về phụ hoàng không có đạo lý không cho người ta phục nguyên quan chức. "Vương gia..." người làm mai cười bưng đòn cân vàng tới. Trên khay trải lụa đỏ, đòn cân ánh vàng chói lọi, Thành vương thuần thục cầm lên, đi vén khăn voan, lộ ra một khuôn mặt thiếu nữ minh diễm rung động. Từng thấy Lý Hoa Dung, Phó Dung đều tuyệt sắc nhất đẳng, một Khâu Minh Phỉ còn chưa đủ để Thành vương thất thần, bất quá khi Khâu Minh Phỉ nhút nhát ngẩng đầu thì Thành vương vẫn là lộ ra thần sắc kinh diễm, ôn nhu dõi theo nàng, nhẹ giọng khen một câu, "Thật đẹp." Khâu Minh Phỉ mười lăm tuổi lập tức cúi đầu, mặt hồng hồng. Thời gian còn sớm, nghỉ ngơi rồi, Thành vương bảo nàng dọn dẹp trước một chút, đến cơm chiều hắn lại tới. Khâu Minh Phỉ có chút thất vọng, nàng cho rằng hắn sẽ cùng nàng uống rượu giao bôi. ma ma hồi môn của nàng nhỏ giọng khuyên nhủ: "Cô nương, vương gia gióng trống khua chiêng nghênh cưới đã cho chúng ta thể diện, cô nương rốt cuộc là trắc phi. Vương gia cùng ngươi uống rượu hợp cẩn, nhìn như là sủng cô nương, truyền đến bên kia đâm vào tai người ta, chẳng phải là hại cô nương? Cho nên nói vương gia không uống mới là thật sự để cô nương trong lòng. Ban đêm vương gia tới, chỉ có hai người, cô nương thật muốn, ngấm ngầm làm làm nũng cũng được." Khâu Minh Phỉ gật gật đầu. Nàng ở nhà được sủng ái đã quen, hi vọng có thể đem toàn bộ lễ tiết tân hôn làm một lần. Nhớ tới năm ngoái đến vương phủ ngẫu nhiên gặp gỡ vương gia, vương gia ôn nhu phần kia, Khâu Minh phỉ thấp giọng phân phó nói: "Ma ma đem nữ nhi hồng chúng ta mang tới chia ra một bầu đến đây đi, lưu lại buổi tối dùng." Ma ma kia cười tủm tỉm rồi đi. Sắc trời dần tối, Thành vương đúng hẹn tới. Khâu Minh Phỉ bẽn lẽn ngượng ngùng bồi hắn dùng cơm, khẩn trương bất an. Thành vương muốn mượn sức Khâu gia, đương nhiên đối với nàng tốt, tự mình gắp đồ ăn cho nàng. Là người sẽ xem sắc mặt, Khâu Minh phỉ thấy nam nhân ôn nhu không đổi, như là cực thích mình, lá gan liền lớn, nhắc bầu rượu rót cho Thành vương, đỏ mặt nhỏ giọng giới thiệu nói: "Vương gia, đây là nữ nhi hồng lúc ta sinh ra, nương ta chôn ở trong viện, vương gia nếm thử mùi vị như thế nào?" Phàm là người đọc sách biết chữ, chỉ sợ không có ai không biết điển cố nữ nhi hồng, Thành vương nhìn tiểu cô nương khẩn trương không ngừng chớp lông mi, nào có không hiểu tâm tư nàng. Đợi Khâu Minh Phỉ đưa cốc rượu tới, hắn giơ ly rượu lên đưa tới miệng. Khâu Minh phỉ thấy, cho rằng hắn không nghe hiểu ám chỉ, thất vọng rũ rèm mắt xuống, môi đỏ mấp máy. Thành vương đều nhìn ở trong mắt, ngửi ngửi mùi rượu, lại buông xuống, nhắc bầu rượu rót cho nàng: "Nếu là nữ nhi hồng nhạc mẫu chuẩn bị, ta một mình uống chẳng phải là cô phụ ý tốt của nhạc mẫu?" Khâu Minh Phỉ thấy hắn hiểu, còn gọi mẫu thân mình là nhạc mẫu, khóe miệng nhất thời cong lên, nhích gần đến bên người nam nhân ngữ khí mờ ám muốn cùng nàng giao bôi, nàng vô cùng thẹn thùng bồi hắn. Uống rượu xong, bầu không khí trong phòng triệt để thay đổi, Thành vương ôm người hôn, hôn được mạnh mẽ, ôm lấy người đi lên giường. Nhớ tới tiểu cô nương là lần đầu, Thành vương quan tâm ôn tồn một lúc lâu mới chuẩn bị động thật sự, ai ngờ mới lại gần, phần bụng đột nhiên truyền đến một cỗ đau nhức kịch liệt khó có thể hình dung. Thành vương kinh hãi mở to mắt, bản năng muốn bóp cổ nữ nhân dưới thân, lại thấy Khâu Minh Phỉ cũng cau chặt đôi lông mày, vẻ mặt thống khổ. Trong rượu bị người hạ độc! Thành vương triệt để hiểu được thì thân thể đã thẳng tắp ngã xuống. Trong phòng im ắng, hoàn toàn không giống như là tân phòng. Ma ma hồi môn của Khâu gia chờ ở bên ngoài nghe động tĩnh đâu, vẫn không nghe thấy. Bà cho rằng vợ chồng son đang nói nhỏ, nhưng chờ nửa ngày cũng không có động tĩnh. Bà trong lòng kỳ quái, lặng lẽ nhích gần đến cửa phòng nhìn thử. hậu viện vương phủ yên tĩnh, đột nhiên truyền ra một tiếng hét chói tai kinh hãi. Ngay sau đó, ma ma hồi môn như thấy quỷ chạy tới chính viện vương phi, nửa đường ngã mấy lần, thất tha thất thểu rốt cuộc tới chỗ vương phi bên kia, lại bị bà mụ giữ cửa báo vương phi đã sớm nghỉ ngơi. Ma ma hồi môn nằm ở trên cửa, trong đầu chỉ còn một câu, "Vương gia, trắc phi chết rồi, vương gia, trắc phi chết rồi!" bà mụ giữ cả vừa nghe, ba hồn đi mất hai, một người vội vàng mở cửa một người vội vã đi bẩm báo vương phi. Nhưng trong phòng chậm chạp không có tiếng đáp lại. đại nha hoàn của Lý Hoa Dung đợi không được, bất chấp tôn ti vọt vào, nhờ ánh sáng bên ngoài, chỉ thấy vương phi nằm ở trên giường như thể còn chưa tỉnh. Một đại nha hoàn khác bưng đèn tiến vào, phòng ở nháy mắt sáng lên, nhưng đợi hai người nhìn rõ tình hình bên trong thì một người cứng tại chỗ, một người làm rơi đèn trong tay. Đèn rơi xuống đất vừa khéo, không bị đổ, bởi vậy trong phòng vẫn sáng. Ánh sáng tràn ngập trong màn che. Bên trong Lý Hoa Dung một thân đồ cưới đỏ thẫm nằm yên tĩnh, hai tay hợp đặt ở trên bụng, không hề nhúc nhích. Tới gần cạnh giường đại nha hoàn run rẩy, "Vương phi?" Không người đáp lại. Đại nha hoàn thử thăm dò đẩy đẩy. mĩ nhân ngủ yên chẳng hề hay biết. Thành vương phi Lý Hoa Dung cũng đi, mũ phượng khăn quàng vai, khóe miệng mang cười.