Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp
Chương 197
"Đây là nơi nào vậy?" Mai Lạc kinh ngạc nhìn kiến trúc âm u trước mắt, không hề thua kém nơi ở của gia tộc Ban Đức Lộc bao nhiêu, cũng âm trầm, cũng làm cho người ta cảm thấy kinh sợ, đó là hơi thở âm lãnh từ sâu trong linh hồn mới có thể phát ra. Hơn nữa mọi người chung quanh không giống với những nơi khác, cho dù ở đấu trường Mai Lạc cũng không có cảm giác bị đè nén như vậy, chỉ có căn phòng trừng phạt mới có cảm giác như thế.
"Khu Đông, nhà của gia tộc Phượng hoàng ta." La Đốn kiêu ngạo nói, đôi mắt đỏ tản ra hơi thở nóng rực, ngay cả Mai Lạc cũng không nhìn không thấu, làm thế nào để biết cơ chứ.
"Ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?" Có thể xếp vào một trong bảy đại gia tộc quả nhiên không có một người nào, không có một cái nào là quả hồng mềm, chỉ với vẻ ngoài của Khu Đông này, hoàn toàn có thể so sánh với gia tộc Ban Đức Lộc, hừ! Gia tộc Phượng Hoàng tại sao phải cam chịu ở Giác Đấu Trường mà không tham dự các việc khác trên đại lục đây? Với thực lực của gia tộc Phượng Hoàng, bọn họ tuyệt đối có cơ hội như vậy không phải sao?
Mặc dù không thật sự chứng kiến thế lực mấy đại gia tộc khác, nhưng chỉ cần nhìn thế lực của gia tộc Phượng Hoàng, Mai Lạc liền biết trước kia bọn họ đều sai lầm rồi. Cho dù chuyện Huyết Sát hắn không rõ ràng lắm, nhưng hắn lại biết Huyết Sát tuyệt đối không báo lại tình huống thật sự ở đây cho gia tộc Ban Đức Lộc, rốt cuộc là vì sao? Một chút tinh quang hiếm thấy lướt qua đôi mắt của Mai Lạc.
"Đây chỉ là đại bản doanh bên ngoài gia tộc Phượng Hoàng, mang ngươi đến để tìm cách đi tìm Phỉ Lệ chứ sao!" La Đốn bất mãn nhìn Mai Lạc đang ngơ ngác, giống như đang nói làm sao ngươi lại trở nên ngốc như vậy. Chưa từng có kẻ nào dám khiêu khích gia tộc Phượng Hoàng, bởi vì nó chằng khác gì tự mình tìm chết.
Ngay cả đám người ở Tây phố kia, cũng không dám thật sự động thủ với gia tộc Phượng Hoàng, tuy rằng không biết vì sao? Nhưng La Đốn biết, bọn họ tuyệt đối sẽ không đánh chú ý lên gia tộc mình, chẳng qua nghe lão gia tử nói gần đây Tây phố gặp chuyện không may gì đó. Nhưng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Cũng không phải hắn vẫn có đủ khả năng biết được.
"Ừ! Này, đi thôi!" Mai Lạc cẩn thận nhìn chung quanh vài lần, sát khí trên người bất ngờ xuất ra.
"Ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn là thu hồi sát khí trên người lại, bằng không đừng trách ta không nhắc nhở ngươi." Một bàn tay La Đốn vỗ vai Mai Lạc, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có nhìn Mai Lạc, nhưng Mai Lạc vẫn sáng suốt thu lại sát khí, dù sao đây là địa bàn của người ta, sát khí trên người rất dễ va chạm địch nhân.
"A! Đây không phải là đệ đệ La Đốn sao? Thế nào hôm nay không tìm được con mồi à?" Một thanh âm nữ non nớt truyền đến. Ngay sau đó một thiếu nữ có khuôn mặt họa thủy giống La Đốn đến tám phần đi ra từ trong cửa, theo sau là 4 thị nữ xinh đẹp, chẳng qua khuôn mặt của bốn thị nữa kia đều là cứng ngắc, hoàn toàn không có cảm xúc gì.
"Vi Lam, không phải ngươi đang thí luyện à?" Thân hình La Đốn cứng ngắc nhìn thiếu nữ trước mắt, đáng chết làm sao lại đụng phải nha đầu chết tiệt này chứ, sớm biết vậy nên mang Mai Lạc đi từ cửa sau mới đúng.
"Ta đâu có yếu như đệ đệ La Đốn ngươi, thí luyện của gia tộc cần nhiều thời gian như vậy làm gì." Giọng mỉa mai ngay cả ánh mắt cũng hiện lên rõ ràng, chẳng qua lúc nhìn thấy Mai Lạc, hai mắt liền phát sáng, giống y hệt lần đầu tiên La Đốn nhìn thấy Mai Lạc, ham muốn chiếm hữu trần trụi.
"Ngươi nói cái gì? Gọi ta là ca ca, là ca ca biết không? Còn nữa đừng có ý đồ với Mai Lạc, bằng không sẽ chết không yên lành đâu." La Đốn âm ngoan nhìn thẳng Vi Lam, song bào thai có tâm ý tương thông, làm sao hắn có thể không biết ánh mắt này của Vi Lam là gì đây, hắn biết Phỉ Lệ không phải người dễ nói chuyện, nếu Mai Lạc rơi vào tay Vi Lam, e rằng gia tộc Phượng Hoàng không phải chỉ đối mặt với sự trả thù của gia tộc Ban Đức Lộc đâu. Hắn tuyệt đối rất rõ ham thích biến thái này của Vi Lam.
Nếu như nói hắn yêu thích với những thứ xinh đẹp mà có khát vọng chiếm hữu, thì Vi Lam chính là ham muốn chiếm hữu cực đoan, chỉ cần là nàng vừa ý thì mặc kệ là thứ gì, đều sẽ bị hủy diệt.
Bởi vì Vi Lam cho rằng hủy diệt mới là cách tốt nhất để nó biến thành của mình. Tự tay mình nhiễm máu tươi để thỏa mãn dục vọng, mới có thể bình ổn nội tâm khô nóng của nàng.
Cho dù ở gia tộc Phượng Hoàng cũng rất ít người dám true chọc Vi Lam, ngoại trừ gia gia có thể chế phục nàng, thì người còn lại chắc là phụ thân, La Đốn chưa từng có ý muốn gặp người phụ nhân kia, nếu như nói Vi Lam là biến thái bướng bỉnh, thì mẫu thân chính là lãnh khốc huyết tinh, cho dù là phụ thân cũng phải nhường bà ấy vài phần, may là trong nhà có lão gia tử có thể áp chế được hai nữ nhân điên cuồng này lại.
"Sẽ không chết đâu, ta rất sợ nha! Hắc hắc..." Màu đỏ tươi của máu hiện lên trong đôi mắt Vi Lam, giống như ngọn lửa đỏ rực thiêu đốt toàn bộ bầu trời, Vi Lam càng điên cuồng càng làm La Đốn cảm thấy chuyện lớn rồi, nàng ta càng hưng phấn càng cho thấy sự bất thường.
"La Đốn, nhà các ngươi đều là kẻ điên." Không phải nghi vấn mà là khẳng định, bộ dáng nghiêm túc làm tình huống vốn căng thẳng nháy mắt trở nên nhạt nhẽo, Mai Lạc trực tiếp đi ngang qua Vi Lam, ngay cả liếc một cái cũng không thèm, khóe miệng La Đốn hơi hơi run rẩy một chút, chưa từng có kẻ nào dám nói năng như vậy trước mặt người của gia tộc Phượng Hoàng, Mai Lạc là người thứ nhất. Hơn nữa Vi Lam lại rất kỳ quái, bởi vì lúc này nha đầu kia cũng không nổi điên lên, mà là dùng một loại biểu tình hắn chưa thấy bao giờ nhìn Mai Lạc đi xa dần. Làm sao không giống như trước đây nhỉ?
"Mai Lạc à? Ta sẽ ghi nhớ! Đây là yêu sao? Là định mệnh cho hai ta gặp nhau." Vi Lam hưng phấn nhìn chăm chú vào bóng dáng nhỏ gầy đang xa dần, ta sẽ tìm được ngươi. Nếu Mai Lạc biết hôm nay vô tình hắn nói một câu kia..., mà trêu chọc phải một nữ nhân biến thái, liệu hắn có hối hận mà sửa lại thành lúc đi ngang qua Vi Lam không hề nói một câu nào hay không, có lẽ hắn thật sự không thể không đi cùng La Đốn đến đại bản doanh của gia tộc Phượng Hoàng!
"Tiểu nha đầu đừng đùa quá chớn, ngươi nên biết gia tộc Ban Đức Lộc đều là những kẻ điên bao che khuyết điểm, đặc biệt là những chuyện liên quan đến thiếu niên này." Một giọng nói lạnh lùng truyền ra từ trong góc khất.
"Ta biết." Vi Lam hưng phấn mà nói, chẳng qua ánh mắt vẫn nhìn chăm chú bóng dáng của Mai Lạc đang xa dần.
Một cỗ ánh mắt nóng rực như hình với bóng dán chặt Mai Lạc, cái ánh mắt nóng rực làm cho Mai Lạc rất chật vật, cảm giác giống như bị ai đó nhìn thấu, làm cho người ta cực kỳ khó chịu, đáng lẽ không nên đi cùng La Đốn đến nơi này, biết rõ La Đốn biến thái như vậy, thì chắc chắn ngừơi của bộ tộc Phượng Hoàng cũng chẳng có kẻ nào bình thường! Đáng chết bị lừa, Phỉ Kệ rốt cuộc ngươi trốn đi đâu rồi?
"Hắt xì!" Phỉ Lệ rúc vào trong lòng Lạp Mạc Nhĩ, đột nhiên có một dự cảm không lành đánh tới.
"Làm sao vậy? Lạnh không?" Lạp Mạc Nhĩ kéo y phục thay Phỉ Lệ, lo lắng nhìn thiên hạ trong lòng, ánh mắt ôn nhu như nước, thực sự chỉ có ở bên cạnh nàng, tâm mới có thể bình tĩnh, mới có thể hoàn toàn quên đi trách nhiệm mà mình phải gánh vác.
"Không có chuyện gì." Phỉ Lệ dịu dàng trở lại, thật sự dịu dáng. Sự ấm áp này không như lúc bên cạnh gia đình, lại có thể xóa bỏ tất cả sự cô độc trong lòng mình, làm sao đây? Lạp Mạc Nhĩ ta không thể rời khỏi ngươi, cho nên ngươi phải chịu trách nhiệm. Nếu ngươi dám phản bội ta..., không biết ta sẽ làm ra chuyện điên cuồng như thế nào nữa.
"Ừ! ! Chúng ta trở về Vân Vụ Sơn Trang thôi! Lúc nãy nàng sử dụng ma pháp vẫn còn chưa thuần thục lắm, cần luyện tập nhiều hơn nữa." Lạp Mạc Nhĩ ôn nhu ôm chặt Phỉ Lệ, nhẹ nhàng nói, không rằng Phỉ Lệ lại lợi hại như vậy? Đã vượt qua dự đoán của mình. Càng ngày càng chói mắt, càng ngày càng khiến người ta không yên lòng, thật sự muốn đem nàng giấu đi ở một nơi chỉ có một mình mình biết, nhưng hắn biết không thể được, bởi vì Phỉ Lệ thích tự do bay lượn. Mà hắn cũng không muốn mình ích kỷ như vậy.
"Ừm! Là Quang Ám ma pháp và Phục Hợp ma pháp, nhưng vì Tử Linh Chi Khí cho nên ta không dám lấy toàn bộ ma lực trong người ra." Phỉ Lệ buồn bã nói, lúc trước Phục Hợp ma pháp cũng không thể tùy ý thi triển.
"Tử Linh Chi Khí à? Mạc Ny Tạp lại đây." Lạp Mạc Nhĩ suy tư một chút, cuối cùng vẫn là quyết định giúp Phỉ Lệ giải quyết vấn đề này, tuy rằng Tử Linh Chi Khí đối với việc tu hành của Phỉ Lệ có một chút tác dụng, nhưng cũng đồng thời lại áp chế ma lực trong cơ thể Phỉ Lệ.
"Đầu lĩnh, có chuyện gì?" Mạc Ny Tạp kinh ngạc nhìn Lạp Mạc Nhĩ kêu nàng lại, chẳng qua cũng không có hỏi thêm điều gì.
Dù sao ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, thói quen của hắn nàng cũng biết một chút, cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, nàng nên biết. Lúc nhìn Phỉ Lệ, ánh mắt không tự chủ được hiện lên một chút hâm mộ, có thể không cần kiêng kỵ gì mà ở bên cạnh Đầu lĩnh như nàng ấy, có lẽ không còn ai khác, bởi vì nàng chưa từng thấy Đầu lĩnh vui vẻ, ôn nhu như vậy.
"Sinh Mệnh Chi Thủy."
"Vâng! Đã lấy được, Đầu lĩnh cần Sinh Mệnh Chi Thủy làm gì vậy?" Mạc Ny Tạp kinh ngạc hỏi, tuy rằng Sinh Mệnh Chi Thủy quả thật không tệ, nhưng hắn lấy Sinh Mệnh Chi Thủy để làm cái gì?
"Mạc Ny Tạp ngươi lấy được nó ở đâu, lúc trước ta hỏi ngươi, không phải ngươi nói không biết sao?" Phỉ Lệ bất mãn cong miệng lên hỏi, hừ! Dám lừa ta, Mạc Ny Tạp ngươi chết chắc rồi. Phỉ Lệ như tên trộm nhìn Mạc Ny Tạp, nở nụ cười không có ý tốt.
"Là Đầu lĩnh sai ta tìm, cho nên ta mới nói như vậy." Mạc Ny Tạp xấu hổ giải thích.
"Đựợc rồi! Đưa Phỉ Lệ đi." Lạp Mạc Nhĩ xoa đầu Phỉ Lệ, phân phó Mạc Ny Tạp đưa Sinh Mệnh Chi Thủy cho nàng.
"Lạp Mạc Nhĩ dùng như thế nào, trực tiếp uống hết sao?" Phỉ Lệ tiếp nhận Sinh Mệnh Chi Thủy, không hiểu ra sao hỏi. Mạc Ny Tạp chua sót nhìn lòng bàn tay trống rỗng, hắn sai mình đi tìm Sinh Mệnh Chi Thủy cũng là bởi vì Phỉ Lệ cần. Chỉ như thế thôi sao?
"Không, chờ một chút gọi Mộc Luân chuẩn bị một căn phòng yên tĩnh, ta sẽ nói cho nàng biết nên làm như thế nào?" Lạp Mạc Nhĩ buồn cười nhìn Phỉ Lệ thuần khiết, thật sự không biết làm thế nào mà nàng lớn được như vậy, có lúc thật giảo hoạt, có lúc lại ngốc nghếch, kẻ có chút kiến thức đều biết Sinh Mệnh Chi Thủy có sức mạnh rất lớn, cho dù là tinh linh cũng không dám vội vàng hấp thu sức mạnh bên trong, nàng lại dám hỏi có nên uống hết hay không.
"A! Như vậy à! Vậy được rồi! Chẳng qua Nặc Nhi có chuyện gì vậy?" Ánh mắt buồn bực nhìn chằm chằm Lạp Mạc Nhĩ, trực giác nói cho nàng biết Nặc Nhi không phải nữ nhân tốt lành gì, rất nguy hiểm. Cho dù là ở Phan Đa Lạp, cũng không có cảm giác sợ hãi như thế, nhưng người thiếu nữ kia lại làm nàng cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
"Rất nguy hiểm, nhưng vẫn còn hữu dụng nên ta giữ lại." Lạp Mạc Nhĩ nghiêm túc nói ra ba chữ kia, nhưng cũng không tiếp tục nói hết, hắn biết Phỉ Lệ sẽ rõ ý tứ của hắn. Nguy hiểm nên lưu lại là cách tốt nhất không phải sao?
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
62 chương
160 chương