Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp
Chương 164
"Lời này của ngươi là có ý gì?" Phí La bất mãn trừng Mạc Ny Tạp, hiển nhiên không thể nghe lọt tai lời nói đả kích người như vậy của nàng ta..., nàng đến đây chính là muốn rèn luyện, mà Mạc Ny Tạp lại dám nói không được, đây không phải là đả kích sự hăng hái của nàng sao?
"Ý của ta là: Với thực lực cao cấp ma pháp sư của ngươi, căn bản không thể có khả năng tiến vào đấu thú trường, trừ khi..." Mạc Ny Tạp dừng lại một chút không tiếp tục nói hết, dù sao phương pháp kia cũng không phải là đề nghị tốt lành gì, trái lại còn rất khó khăn, hơn nữa cũng rất tàn khốc.
"Trừ khi cái gì? Đừng giấu diếm ta, đây là tiền đặt cọc." Tin tức của tây phố số 13 cũng không phải là miễn phí! Tin tức ở nơi này đều phải trả với giá trên trời mới có thể lấy được, cho nên đây cũng chính là lý do vì sao những người đó khi nhìn thấy hai người Phí La đi vào tây phố, lại điên cuồng như vậy.
Người có tư chất không tốt sau khi tiến vào Giác Đấu Trường, nếu thực lực không tăng lên, cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp tìm kiếm sự bảo hộ, nhưng phải trả một số tiền rất lớn. Cho nên khu rừng ở bên ngoài tây phố chính là đấu thú trường của bọn họ.
"Hả! Phí La, đây là chủy thủ gia truyền của nhà ta, hu hu... Không thể dùng để làm tiền đặt cọc được đâu!" Hai chân Mai Lạc không ngừng run lên, chủy thủ của mình từ khi nào thì đến tay của Phí La rồi, đây chính là chủy thủ chân truyền nhiều năm của gia tộc Ban Đức Lộc bọn hắn, nó cũng được nằm trong Top 5 bảng Thần Binh Lợi Khí đấy.
Thế mà Phí La lại lấy nó làm tiền đặt cọc, nếu để cho những lão già trong nhà biết, hắn nhất định sẽ chết cực kỳ thảm! Vừa nghĩ tới những lão già trong nhà đó, Mai Lạc mới nhớ tới hình như là tự mình trốn đi, nếu lại để cho bọn họ biết thanh chủy thủ của mình cũng đem ra làm tiền đặt cọc..., kết quả như vậy Mai Lạc không cần nghĩ cũng biết là cực kỳ thê thảm rồi.
"Câm miệng." Phí La không quay đầu lại, trực tiếp sử dụng một cái ma pháp hệ ám với Mai Lạc, làm Mai Lạc bất động tại chỗ, hoàn toàn không để ý đến hành động điên cuồng của Mai Lạc.
"Ngươi thật sự dùng cái này làm tiền đặt cọc, nó là thần khí gia truyền của gia tộc Ban Đức Lộc đấy!" Mạc Ny Tạp kinh hỉ nhìn chủy thủ phát ra ánh sáng màu đen đặt ở trên bàn, người nào không biết trong tay sát thủ gia tộc Ban Đức Lộc có một chủy thủ được xưng là Lưỡi Hái Tử Thần. Chưa từng có ai thực sự nhìn thấy cây chủy thủ này, có lẽ người thật sự nhìn thấy đều đã chết hết rồi.
"Hử! Cái cục sắt vụn đen xấu xí này là thần khí à, quả nhiên không giống bình thường!" Phí La tò mò cầm cây chủy thủ lên không ngừng đâm đâm, lúc này không chỉ có Mai Lạc ngây dại, mà ngay cả Mạc Ny Tạp lười nhác cũng cứng ngắc, cường giả! Ai mà chả có bộ dáng cung kính không dám khinh nhờn khi nghe thấy thần khí, vậy mà tiểu tử này lại đang làm cái gì thế kia? Đi gọt góc bàn, cắt hoa quả. Qủa đúng là thiên tài có lối suy nghĩ không hề bình thường.
"Phí La ngươi cẩn thận một chút, đừng làm hỏng nó, nếu thật sự hỏng..., những lão già đó sẽ xé xác ta đó." Mai Lạc khẩn trương nhìn nhất cử nhất động của Phí La, hu hu... Lần sau hắn cũng không dám lấy thanh chủy ra cho Phí La xem nữa, quá nguy hiểm.
"Ta chỉ thử xem rốt cuộc nó có chỗ nào không giống với mấy thứ đồ bình thường mà thôi, không dễ dàng mà phá hư được đâu!" Phí La bình thản nhìn cái chuôi sắt màu đen ở trong tay.
Mai Lạc thề đây là lần đầu tiên hắn dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay, đoạt lại chủy thủ trong tay Phí La, khẩn trương lùi về một góc đứng cách xa Phí La ra, sợ hãi nhìn khuôn mặt không đổi sắc của Phí La.
"Thôi, cái miếng sắt vụn này nếu không được, vậy thì như thế này đi! Dù sao cũng không phải của ta." Phí La tùy ý lấy ra một viên hải minh châu sáng lấp lánh từ trong Không Gian Giới Chỉ.
Vật này là ở trên người cái tên quý tộc kiêu ngạo lúc còn ở trong rừng, lúc trước chỉ cảm thấy cầm rất thuận tay, hẳn là không đến nỗi là mấy thứ đồ vật tầm thường! Dạ minh châu chính là của nhóm người Hải Tộc gì đó, cho nên ở trên đại lục chỉ có loại tầng lớp trên Quý tộc mới dùng được vật phẩm xa xỉ như thế.
"Ồ! Là Thâm Hải dạ minh châu, ta không nhìn ra tiền đặt cọc của ngươi lại tốt như vậy!" Viên dạ minh châu cũng không phải người bình thường có thể dùng được! Nếu đem đến phòng đấu giá..., ít nhất cũng trên một vạn kim tệ, thứ này sẽ khiến bọn quý tộc đổ xô mà chạy theo!
"Như thế nào? Nói được chưa!" Phí La mỉa mai nhìn Mạc Ny Tạp một cái, mấy thứ này ở hoàng cung Khải Kỳ đế quốc có cả đống, nếu nàng muốn, thì đâu có thiếu?
"Phương pháp thuận lợi nhất là đi đấu trường liền có thể thăng cấp đấu thú trường, mà thông qua đấu thú trường ngươi có thể đi ra khỏi Giác Đấu Trường!" Mạc Ny Tạp ái muội nói.
Hừ! Bất luận là đấu trường hay là đấu thú trường cũng không thể dễ dàng mà thông qua, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao không có người còn sống đi ra khỏi Giác Đấu Trường, bởi vì điều kiện đi ra khỏi đó thật sự rất hà khắc, cho nên dù có người có thể đi ra ngoài, cũng đã bị huyết tinh và sự thù địch ở bên trong Giác Đấu Trường hủy hoại tính cách, cuối cùng chỉ còn lại thú tính mà thôi.
"Cái gì?" Không chỉ có Phỉ Lệ mà ngày cả Mai Lạc cũng bị tin tức này làm cho kinh sợ. Ban đầu ở bên ngoài vẫn mờ mịt không hiểu có chuyện gì bên trong Giác Đấu Trường, nhưng khi thật sự đến nơi này, mới phát hiện sự phân chia thế lực trước kia chỉ như là đồ chơi của tiểu hài tử thôi, chưa nói đến Phí La luôn tận lực đi tìm đấu thú trường, cho dù là đấu trường cũng không thể khinh địch như vậy mà tiến vào, huống chi nếu không đánh xong thì không thể đi ra ngoài, đây càng là chuyện không thể nào hoàn thành.
"Ngươi không nghe lầm đâu, chính là như vậy, bằng không ngươi cho rằng tại sao những người đó muốn đi đấu trường, đi đấu thú trường, chính là muốn rời đi Giác Đấu Trường. Mà Giác Đấu Trường cũng không phải đơn giản như trong tưởng tượng của ngươi như vậy! Có thể được gọi là Giác Đấu Trường, cũng không phải là nơi để cho tiểu hài tử chơi đùa." Một cỗ huyết tinh nồng đậm phát ra từ trong người Mạc Ny Tạp, nếu như lúc nãy nói Mạc Ny Tạp là yêu tinh..., thì bây giờ nàng ta giống như là nữ vương của địa ngục.
Toàn thân tràn ngập mùi máu tươi, ngay cả đôi mắt vốn màu lam đều hiện lên nhạt nhạt tia đỏ như máu. Đôi mắt trong trẻo của Phí La lúc nhìn thấy sự biến hóa của Mạc Ny Tạp, giống như hiện lên một chút tia sáng, chỉ biết người có thể làm được đến vị trí này, bất kể là nam hay là nữ đều sẽ không đơn giản, chẳng qua là bây giờ mới lộ ra. Nhân viên làm việc của tây phố làm sao có thể có bộ dáng vô hại được.
Lại có một kẻ điên nữa, Mai Lạc nhắm chặt hai mắt, vì sao dạo này hay đụng phải kẻ điên như vậy. Một tên Phí La cũng đã đủ làm người ta đau đầu rồi, bây giờ lại đến Mạc Ny Tạp, thật sự hẳn là nên nghe theo những lời lão già đó nói..., không nên tùy liền đi ra.
"Là sao?" Phí La tà khí nhếch miệng, nhìn ý tứ trong mắt Mạc Ny Tạp không cần nói cũng biết, hắn không có khả năng dễ nổi giận như thế, hơn nữa chỉ cần một lý do vớ vẩn liền buông tha.
Hơn nữa trước kia nàng cũng đã va chạm nhiều cao thủ thánh cấp rồi! Nếu muốn trong vài năm có thể tiến vào Long Vực, nhất định nàng phải nâng cao thực lực bản thân, Giác Đấu Trường chính là một nơi rèn luyện thực tốt.
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
97 chương
27 chương
73 chương
11 chương
40 chương