Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp
Chương 148
"Ngươi thật sự muốn đi vào?" Bích Cơ lo lắng đứng ở bên cạnh Phỉ Lệ, không hiểu vì sao nàng nhất định phải đi vào Giác Đấu Trường, rèn luyện ở nơi khác không được sao? Vì sao cứ nhất thiết phải chọn nơi đó? Chỗ kia có thể làm người sống hóa điên, thật không thể hiểu nổi nàng đang suy nghĩ cái gì.
"Đúng vậy." Phỉ Lệ nghiêm túc nhìn về phía Giác Đấu Trường. Mặc dù ở bất kỳ chỗ nào trong Hỗn Loạn Chi Thành đều có thể nhìn thấy, nhưng nếu thật sự muốn đi vào còn phải đi qua cánh cổng kia, sau đó mới có thể đi vào bên trong Giác Đấu Trường, đây cũng chính là lý do vì sao nói mặc dù Giác Đấu Trường ở bên trong Hỗn Loạn Chi Thành, nhưng thật sự không phải ở giữa Hỗn Loạn Chi Thành.
Nói Hỗn Loạn Chi Thành là một cái thành trì, thật sự là quá coi thường nó. Là vì Giác Đấu Trường cũng không hề thua kém Thiên Không Thành An Đệ Tư, hơn nữa vẫn có ngoại nhân không thể chân chính đi vào Giác Đấu Trường dưới tình huống như vậy. Không có ai biết bên trong rốt cuộc che giấu điều gì, có lẽ những người biết đều đã chết.
"Ngươi thật sự suy nghĩ kỹ chưa? Một khi ngươi bước nơi đó..., dù ngươi có là người của gia tộc Đức Cổ Lạp đi nữa , bọn họ cũng sẽ không hề kiêng kỵ mà trực tiếp ra tay giết ngươi. Mặc dù ta chưa từng đi vào nơi đó, nhưng ta vẫn biết rõ hơn người khác. Nói nó là địa ngục, thật ra vẫn chỉ là khách khí mà thôi." Bích Cơ chua sót nói.
Năm đó nếu phụ thân không chấp niệm đề cao thực lực, vội vàng tiến vào Giác Đấu Trường, mẫu thân cũng sẽ không chết như vậy. Cho nên Bích Cơ hiểu rõ hơn ai hết Giác Đấu Trường này là cái loại địa phương gì, nàng không hy vọng Phỉ Lệ vội vàng đi vào. Đến bây giờ vẫn chưa có người nào thật sự minh mẫn đi ra từ chỗ kia, bởi vì những người đó nếu không bị điên, thì cũng đã tự sát. Thần trí bị hành hạ không chịu nổi.
"Yên tâm đi ta biết nên làm như thế nào mà, ta sẽ không chết ở đó đâu." Phỉ Lệ lại một lần nữa cam đoan. Tuy rằng chưa đi vào, nhưng chỉ cần thấy xung quanh Hỗn Loạn Chi Thành nồng nặc mùi máu tươi cùng với hơi thở tử vong , nàng liền biết Giác Đấu Trường không phải là một địa phương đơn giản, ngay cả Tạp Môn cũng không dám đi ra, bởi vì sát khí nơi này sẽ tổn hại rất lớn với linh thể của Tạp Môn, ngay cả tiểu Đinh Địch cũng bị Phỉ Lệ đưa vào bên trong Linh giới.
"Như vậy ta cũng không nói thêm gì nữa. Phía dưới chính là cổng vào, ta đã chào hỏi qua bọn họ, chờ một lát nữa ngươi chỉ cần cầm lệnh bài này bọn họ sẽ cho ngươi đi vào." Đoàn người Phỉ Lệ từ trên đi xuống, bởi vì phía trước chính là cổng vào Giác Đấu Trường.
Đây là một cái cửa sắt rất lớn, bên trên có hai tảng Thạch khâu, mà trong Thạch Khâu đang giam giữ một ma thú hung ác. Hơi thở nặng nề úp đến, hai người canh cổng đứng thẳng bên cạnh cửa sắt, có lẽ nên nói bọn họ chính là hai cái tượng đá, vừa nhìn đã biết không dễ chọc.
"Ta đã biết. Nhớ được giúp ta che giấu hành tung, nếu Mật Tư Thản tới tìm ta ngươi hãy nói ta đã rời đi Hỗn Loạn Chi Thành rồi, để bọn họ khỏi phải tìm ta, có thời gian ta sẽ đi tìm bọn họ." Phỉ Lệ nghiêm túc gật đầu.
Nàng vẫn luôn để ý bọn họ, cho nên phải cẩn thận dặn dò một chút. Còn về gia tộc Đức Cổ Lạp, nàng không nghĩ sẽ nói điều gì, hoặc là truyền lại tin tức, dù sao nếu bọn họ muốn tìm, dù nàng trốn ở chân trời góc bể, Đức Cổ Lạp đều sẽ tìm thấy mà thôi, cho nên không cần lo lắng.
Ngược lại Phỉ Lệ tràn đầy ý chí quyết tâm với Giác Đấu Trường kia , đợi nàng đi ra khỏi nơi này, Long Vực có lẽ cũng không chênh lệch nhiều lắm đi! Tử Linh Chi Khí nếu thật sự nguy hiểm như vậy..., gia tộc Đức Cổ Lạp sẽ không thể mặc kệ. Nhưng bây giờ gia tộc Đức Cổ Lạp mặc kệ nàng như vậy, vậy cũng chỉ có một điều, đó là Tử Linh Chi Khí chẳng ảnh hưởng xấu đến Phỉ Lệ, có lẽ phải nói là không phải chuyện xấu đối với gia tộc Đức Cổ Lạp.
Vì vậy nàng mới dám lớn mật như thế, tự mình rời bỏ Ma Pháp Học Viện Phi Long, bọn Lợi Nhã chắc rất tức giận đi! Lợi Nhã thích đi theo mình, Đan Ni thích kề cận, chẳng qua bây giờ điều đó không quan trọng, quan trọng là nàng cần phải giải quyết chuyện trước mắt này đã.
Có rất nhiều loại người đi vào vào Giác Đấu Trường, bởi vì lúc Phỉ Lệ và Bích Cơ đang nói chuyện, nơi này có mười mấy người tụ tập, mỗi người đều là một bộ dáng kiên định ngẩng cao đầu. Có lão nhân cũng có tiểu hài tử, đương nhiên đại đa số đều là những nam tử thành niên.
Người Phỉ Lệ thực sự cảm thấy nguy hiểm chính là cái tiểu cô nương đang núp ở góc khuất kia, rõ ràng chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy một áp lực thâm trầm nặng nề, một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi không thể có sát khí nồng đậm như thế được, cho dù thành viên của gia tộc Đức Cổ Lạp cũng khó có thể. áp lực kinh người như vậy lại có thể phát ra từ một tiểu cô nương chỉ mới mười mấy tuổi, đối với mình đây là chuyện không thể nào tin nổi.
Còn có một đội nhân mã đứng bên phải gốc cây kia, năm nam tử ba nữ nhân, cũng một bộ dáng không nên chọc vào. Hơn nữa trên vai của bọn họ có một ký ấn nho nhỏ, nếu Phỉ Lệ không nhìn kỹ..., căn bản không thể phát hiện được. Ký ấn là một con sói, ở trên mặt con sói còn có vẽ một cái gì đó nho nhỏ, cách bọn họ khá xa, nàng không thể nhìn rõ được nó là cái gì.
Ngoài bọn họ ra, gần Phỉ Lệ còn có một nam nhân khiến nàng chú ý. Bởi vì đây là một thiếu niên mới mười mấy tuổi, tóc trắng, đôi mắt đen lay láy, cả người tản ra một sự xa cách mãnh liệt, làm cho người ta không thể không muốn rời đi ngay. Nhưng ở giữa sự xa cách đó lại có nỗi cô độc khó phát hiện, mâu thuẫn như thế lại có thể dung hợp một cách hài hòa trên người thiếu nhiên chỉ mới mười mấy tuổi này, điều này khiến cho nàng không thể chú ý tới.
Những người khác nàng chẳng để tâm tới, bởi vì theo nàng cũng chỉ là một vài Dong Binh thực lực không mạnh lắm, hoặc là đệ tử Qúy tộc thế gia, cũng không đáng để ý tới.
Sau khi đánh giá xong, nàng thản nhiên lắc mình, núp giữa dòng người. Nếu không rõ tình hình của địch, tốt nhất nên đề phòng cẩn thận, bởi vì không thể biết được một giây sau có thể chết lúc nào không biết hay không. Ở cuộc đi săn không phải cũng cho con mồi có thời gian chuẩn bị hay sao?
Ngay lúc Phỉ Lệ núp vào dòng người, đại hán bên cây phải đại thụ vốn đang nhắm chặt mắt, đột nhiên lại mở ra, chẳng qua rất nhanh liền khép lại. Nhưng có vài người khác đã nhận ra hành động quái dị của vị đại hán này, tò mò nhìn thoáng qua vị thiếu niên bé nhỏ mà ban nãy đại hán nhìn.
Cao thủ.
Lúc đại hán mở mắt một lúc, một cỗ khí cường đại quét qua Phỉ Lệ, hơi thở lạnh như băng dày đặc. Đáng chết, bị phát hiện sao? Phỉ Lệ cẩn thận thu lại hơi thở, may mắn là có mặt nạ Ngân Bạch Sắc, nàng có thể thoải mái điều tiết ma lực của mình, giống như bây giờ nàng chỉ là một cao cấp Ma pháp sư. Dù sao nếu trong tình huống không rõ, khiêm tốn vẫn là một cái lá bài bảo vệ tính mạng.
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
97 chương
27 chương
73 chương
11 chương
40 chương