Con Đường Bá Chủ

Chương 1299 : Ngu Xuẩn

“Hắc Hiên, ai cho ngươi gan chó dám động vào đệ đệ của bổn Đế Tử?” Thanh âm lạnh lùng pha lẫn kiệt ngạo vang lên, Hắc Hiên sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, toàn thân vô thức dừng lại một chút. Là đối thủ cũ từ Thiếu Đế Chi Chiến, từng là bại tướng trong tay đối phương, Hắc Hiên thừa biết nhân vật sắp xuất hiện là ai. Đệ tử của Tam Trưởng Lão Tru Tiên Điện, một trong các vị Đế Tử - Chấn Hào. Trái với biểu cảm khó coi của Hắc Hiên, Chấn Khương tưởng như sắp chết lúc này lại sung sướng như điên. Hắn muốn ngồi dậy, nhưng vì thương thế quá nặng, chỉ có thể nằm im bất động. Chấn Khương nổi danh là hoàn khố chỉ biết ăn chơi, tu vi Ma Tôn hiện giờ của hắn là nhờ dùng một đống Ma Đan chồng chất mà thành, chiến lực yếu ớt đến cực điểm. Mà Hắc Hiên lại là thiên tài có tu vi Đại Đế. Chênh lệch giữa hai người như trời và đất, nếu không nhờ Bảo Giáp Đế Cấp phòng ngự, trước một chưởng toàn lực vừa rồi của Hắc Hiên…Chấn Khương chắc chắn đã hóa thành thịt vụn. Bất quá giữ lại tính mạng nhưng thương thế của hắn thật sự nặng nề đến cực điểm, đan điền tan vỡ, khí tức phù phiếm, cả đời còn lại sợ rằng chỉ có thể làm một phế nhân. RĂNG RẮC… Không gian nứt ra, một tên nam tử thân mặc hắc bào, tóc dài búi cao, diện mục tuấn lãng nhưng đầy âm trầm bước ra. Không phải Chấn Hào thì là ai? Ở sau lưng hắn, một lão già toàn thân thanh sam đi cùng, tay cầm Trượng Gỗ, ánh mắt lấp lóe như chim ưng vô mồi. “Đế Tử, Huyền Hộ Pháp!” U Hộ Pháp đang chật vật chống đỡ lấy Hắc Phúc và Hắc Kiên cũng đầy mặt kinh hỉ lên tiếng gọi. Hiển nhiên lão già đi cùng với Chấn Hào cũng là một trong ba vị Hộ Pháp dưới trướng Tam Trưởng Lão – Huyền Hộ Pháp. Bên trong ba vị hộ pháp U – Huyền – Minh, thực lực của U Hộ Pháp yếu nhất, Minh Hộ Pháp mạnh nhất, còn Huyền Hộ Pháp nằm giữa hai người. Mặc dù không phải đích thân Minh Hộ Pháp tiến đến chi viện, nhưng có Chấn Hào và Huyền Hộ Pháp, U Hộ Pháp cảm thấy lần này bên mình thắng chắc rồi. Tình cảm của ba vị Hộ Pháp thân như huynh đệ, nhất định dốc lòng ra tay. “Hắc Thị thật lớn mật, dám công kích Hộ Pháp của Tru Tiên Điện, các ngươi muốn tạo phản sao?” Quả nhiên vừa nhìn thấy U Hộ Pháp bị vây công, sắc mặt Huyền Hộ Pháp đột ngột lạnh lẽo như hàn băng gầm thét, chất vấn hai cường giả của Hắc Thị. “Hừ, đường đường là Hộ Pháp của Tru Tiên Điện lại đi làm chó săn cho một phế vật như Chấn Khương?” Hắc Phúc cười lạnh nói: “Các ngươi đã phạm quy tắc trước, còn mặt mũi trách chúng ta?” Huyền Hộ Pháp hừ lạnh, nhưng lại không thể lên tiếng phản bác. Quả thật, Hộ Pháp của Tru Tiên Điện chỉ nên đối phó với Tiên Tu, nào có đạo lý đi làm hộ vệ cho người khác? Chỉ bất quá ai bảo Chấn Khương là đệ đệ của Chấn Hào? Mà Chấn Hào chính là Đế Tử của bọn hắn, Chấn Hào phân phó nên U Hộ Pháp chỉ đành nghe theo. “Không cần già mồm, lão phu hoài nghi các ngươi là gian tế của Tiên Giới, muốn nhân cơ hội hỗn loạn ám sát Hộ Pháp của Tru Tiên Điện!” Huyền Hộ Pháp cười gằn nói. Ở Ma Giới này, chỉ cần nắm đấm của ngươi cứng hơn…đổi trắng thay đen thì đã sao? Chỉ cần có thể đem Hắc Phúc và Hắc Kiên làm thịt, sau đó tùy tiện tìm một cái cớ là được. “Haha, Huyền lão cẩu…lý do ngươi lấy quá mức buồn cười!” Hắc Kiên cũng không nhịn được phẫn nộ cười lớn: “Mọi người ở đây không phải trẻ lên ba, thích thì chiến đi…nói nhiều như thế làm gì?” “Như ngươi mong muốn!” Huyền Hộ Pháp tu vi Địa Ma Đế bạo phát. Trượng Gỗ trong tay cắm thẳng giữa tinh không, vô tận Mộc Ma Lực cuồn cuộn gào thét mà ra, ở sau lưng Huyền Hộ Pháp hình thành một gốc Ma Thụ khổng lồ phô thiên cái địa. XOẸT XOẸT XOẸT… Ma Thụ tuôn ra vô số dây leo, bên trên ẩn chứa khả năng ăn mòn lực lượng vô cùng cường đại, hướng về Hắc Phúc và Hắc Kiến quấn đến. “Là Đoạt Ma Thụ Căn, loại Đế Cấp Thượng Phẩm Vũ Kỹ có thể ăn mòn Ma Lực và Tiên Lực của đối thủ!” Hắc Phúc mắng một tiếng nói: “Đúng là Huyền lão cẩu, vừa ra tay đã dùng đến thủ đoạn mạnh nhất!” “Cứ giao cho ta ứng phó!” Hắc Kiên ngạo nghễ nói: “Đoạt Ma Thụ Căn của hắn chỉ ăn mòn được Tiên Lực và Ma Lực, nhưng ta là Thể Tu, không cần đến hai lực lượng này!” Nói xong, tự tin bước ra, thân thể bành trướng trở nên to lớn như một ngọn núi nhỏ. Mặc cho vô số dây leo đen kịch quấn vào cơ thể mình, Hắc Kiên không thèm vận dụng đến Ma Lực, sử dụng lực lượng nhục thể thuần túy, hai bàn tay như gọng kìm bắt lấy vô số nhánh dây leo, dùng lực xé nát. “Hừ, để lão phu xem thử thân thể ngươi trâu bò đến cỡ nào?” Huyền Hộ Pháp cười lạnh, vận chuyển toàn bộ Ma Lực trong cơ thể. ẦM ẦM ẦM ẦM… Vô số gốc Đoạt Ma Thụ Căn che trời hình thành, như một khu rừng rộng lớn đem Hắc Kiên trói buộc vào bên trong. Hắc Kiên cũng chẳng chịu thua kém, trong tay xuất hiện một thanh Đại Phủ nặng nề đến cực điểm, liên tục trảm phá rừng rậm, nghiền nát cả không gian. Ở một bên khác, U Hộ Pháp được giảm tải áp lực, nhân lúc lực lượng từ Ma Thú Lệ Đan vẫn còn, điên cuồng lao vào Hắc Phúc liều mạng. Hắc Phúc có một người chẳng phải là đối thủ, bị ăn một chưởng phun ra máu tươi. “Đáng ghét!” Hắc Phúc trong lòng phẫn nộ, há miệng rít lên: “Bí Thuật – Thiêu Nhục Huyết Thuật!” Tiếng quá vừa dứt, Hắc Phúc hai tay cấp tốc kết ấn, cơ thể mập mạp đầy mỡ của hắn bỗng chốc bóc cháy Ma Diễm nóng rực. Ma Diễm này đem thịt mỡ và máu huyết của hắn cuồn cuộn thiêu cháy, sau đó hóa thành sức mạnh, chiến lực đại tăng. Trước loại Bí Thuật này, cơ thể mập mạp của Hắc Phúc nhanh chóng bị co rút lại, trở thành một nam tử trung niên thân thể lực lưỡng và cân đối. Khí thế của Hắc Phúc đạt đến một cấp độ mới, thô bạo đấm ra. ẦM! Đôi bên va chạm, Hắc Phúc thành công đem U Hộ Pháp đẩy lùi, chiến lực không kém chút nào đối thủ sau khi đã phục dụng Ma Thú Lệ Đan. “Như vậy cũng được?” Núp trong bóng tối, Lạc Nam cùng mấy nữ cảm thấy thú vị. Vốn bọn hắn đã tò mò từ đầu, vì sao Hắc Phúc lại béo mập đến quá cỡ như vậy… Phải biết rằng chỉ cần là tu sĩ có chút thực lực, muốn điều chỉnh ngoại hình thân thể của mình không phải việc gì khó khăn, Hắc Phúc làm gì cần phải mập mạp như con lợn? Hiện tại nhìn thấy bí thuật của Hắc Phúc, bọn hắn rốt cuộc hiểu ra. Thiêu Nhục Huyết Thuật, môn Bí Thuật giúp người sử dụng gia tăng sức mạnh khi thiêu cháy máu thịt của mình. Hắc Phúc cố tình mập mạp là để tích trữ máu thịt, để khi sử dụng Thiêu Nhục Huyết Thuật thì chiến lực càng mạnh hơn. Lúc này đối chiến giữa bốn vị Địa Đế cấp cường giả là cực kỳ cân sức. Bởi lẽ một bên đến từ Hắc Thị thuộc về Ma Thương Thị, một bên là hộ pháp dưới trướng của Tam Trưởng Lão – Tru Tiên Điện. Đôi bên đều là cường giả thành danh, thủ đoạn chiến đấu cũng chẳng ai kém ai, đánh đến khó phân thắng bại. Tuy nhiên, trận chiến nơi này lại không có sức hấp dẫn bằng trận đang diễn ra ở tổng bộ Hắc Thị, khi mà ba vị Thiên Ma Đế vẫn chưa chịu dừng tay. Hắc Hàn đối chiến cùng hai vị Thiên Ma Đế khách nhân mất vật phẩm gửi bán Đấu Giá… Trước cảnh ba vị Thiên Ma Đế đại chiến, bốn người Địa Ma Đế ở đây chỉ như trẻ con nghịch bùn, ngay cả các cường giả đang quan chiến cũng chỉ tập trung vào ba vị Thiên Ma Đế mà thôi. So với Địa Ma Đế, Thiên Ma Đế càng khó phân ra thắng bại trong thời gian ngắn. Nhất là khi Hắc Hàn không muốn liều mạng, chỉ vừa thủ vừa công…chờ đợi viện binh đến từ Ma Thương Thị. … “Hắc Hiên…ngươi sẽ phải trả giá thật nhiều cho hành vi của mình!” Chứng kiến thảm trạng của đệ đệ, sắc mặt Chấn Hào không có một chút cảm xúc nào hiện lên, nhưng lời nói ẩn chứa phẫn nộ ngập trời lại đang bán đứng vẻ ngoài bình tĩnh của hắn. Đối với người đệ đệ duy nhất của mình, Chấn Hào cực kỳ nuông chiều và che chở. Bởi vì Chấn Hào hắn tự biết với thân phận của mình thì sau này sẽ tiếp quản vị trí cao tầng của Tru Tiên Điện, không rảnh để quản lý Chấn Gia. Ngôi vị Gia Chủ của Chấn Gia đã định trước tương lai sẽ thuộc về Chấn Khương, lại có Chấn Hào hắn ở sau lưng làm trụ cột che chở, giúp Chấn Gia phát triển mạnh mẽ. Khi đó hai huynh đệ phối hợp, dẫn dắt Chấn Gia ngày càng phồn vinh và huy hoàng… Đó mới là mục đích thật sự của Chấn Hào, đâu phải tự nhiên mà hắn lại để một cường giả như U Hộ Pháp phải hạ mình làm vệ sĩ cho Chấn Khương? Đáng tiếc, viễn cảnh trong tương lai của hắn xém chút tan vỡ khi Chấn Khương gần như bị Hắc Hiên phế bỏ. Chấn Hào sao có thể không phẫn nộ? Lúc này đây, hắn đối với Hắc Hiên sinh ra sát khí chưa từng có. “Hừ, Chấn Hào…đây là ân oán cá nhân của ta và Chấn Khương, với tư cách là Đế Tử của Tru Tiên Điện, ngươi không thể tham dự!” Hắc Hiên nghiến răng nói. Tru Tiên Điện chỉ được phép đối phó với Tiên Tu, ngoài ra không được chủ động xen vào bất kỳ cuộc tranh đấu nào khác, kể cả giữa thân nhân cũng không được. Đương nhiên, bởi vì e ngại Chấn Hào nên Hắc Hiên mới lấy quy tắc của Tru Tiên Điện ra làm cái cớ, đổi lại là người khác yếu hơn đã trực tiếp một tay đập chết rồi. Trước cái cớ vụng về của Hắc Hiên, Chấn Hào dùng ánh mắt như nhìn thằng ngu nhìn lấy hắn, cười lạnh nói: “Ngươi quên mất một điều, Chấn Gia là thế lực phụ thuộc của Tru Tiên Điện, ngươi động vào người của Chấn Gia chính là khiêu khích Tru Tiên Điện!” “Ta hoàn toàn có thể lấy tư cách Đế Tử Tru Tiên Điện trừng phạt ngươi!” Nghe vậy, sắc mặt Hắc Hiên thoáng chốc trở nên trắng nhợt. Quả thật đúng là như vậy, Chấn Gia mặc dù chỉ là Đại Đế Cấp Thế Lực, nhưng nó là một trong vô số gia tộc phụ thuộc Tru Tiên Điện. Hơn nữa, mâu thuẫn phát sinh đều là do Hắc Hiên hắn chủ động gây sự với Chấn Khương, mà Chấn Khương ngay từ đầu chỉ mang theo Kính Hoa đến Đấu Giá mà thôi, hoàn toàn không có ý gây hấn với Hắc Thị. Như có ma xui quỷ khiến, lợi dụng lòng đố kỵ của hắn khi nhìn thấy Kính Hoa đi cùng Chấn Khương, từ đó sinh ra xung đột khó thể điều giải. “Khoan đã…Kính Hoa…” Hắc Hiên động não, cảm thấy có gì đó không ổn. Sau giờ phút phẫn nộ, hắn dường như đã phán đoán được điều gì. Vì sao Kính Hoa vẫn luôn xa lánh Chấn Khương đột ngột chấp nhận đi cùng đến Hắc Thị? Vì sao Thanh Huỳnh vẫn luôn lạnh nhạt với hắn lại gửi phong thư thông báo chuyện đó? Tất cả sự việc xâu chuỗi lại, tạo nên một kế hoạch vô cùng âm độc nhằm kích phát mâu thuẫn giữa Hắc Hiên hắn và Chấn Khương. “Mỹ Nhân Kế…Song Tu Lâu?!” Hắc Hiên bừng tỉnh đại ngộ, một tia sáng lóe lên trong đầu. Kính Hoa lúc này biến mất, càng chứng thực suy đoán của hắn là đúng. Thì ra ngay từ đầu, cả hắn và Chấn Khương đều đã rơi vào mỹ nhân kế của Kính Hoa. Hai người bị nàng đùa giỡn trong lòng bàn tay, kẻ cuối cùng được lợi chính là Song Tu Lâu khi thành công trả thù Hắc Thị vì trước đây Ma Thương Thị dám ngấp nghé với ý đồ chiếm đoạt. “Khoan đã! Chúng ta đều trúng kế rồi!” Hắc Hiên vội vàng hướng Chấn Hào lớn tiếng nói. “Trúng kế? haha!” Chấn Hào nào thèm để ý đến lời nói quái quỷ của đối thủ? Ngọn lửa phẫn nộ đã sớm thiêu đốt lý trí của hắn. Đế Ma Lực cuộn trào, một thanh Ma Đao xuất hiện trong tay Chấn Hào. ẦM ẦM ẦM! Hai tầng Đao Vực bá đạo quét ngang, đem toàn bộ thân thể Hắc Hiên phong tỏa. Đao có địa vị sánh ngang với Kiếm, cương mãnh vô song, ngang tàn hoành hành… Đao Vực vừa ra, Chấn Hào khí thế đại thịnh, ánh mắt sắc bén. “Nghe ta giải thích!” Hắc Hiên hoảng loạn nói. “Xuống cửu tuyền giải thích đi!” Chấn Hào lạnh lùng cười, Ma Đao phô thiên cái địa, sát cơ hóa thành thực chất trảm diệt một cách vô tình. “Khốn kiếp!” Hắc Hiên rơi vào đường cùng, một đôi Ma Trảo từ ngón tay mọc ra, cắn răng quát: “Song Ma Liệt Không Trảo!” Ma Trảo vồ nát hư không, ý đồ xé rách Đao Khí kinh hồn đang trảm xuống. Đáng tiếc, Đao Vực hai tầng quá mạnh, nó ngang nhiên trấn nát mười đường liệt trảo của Hắc Hiên, lấy thế không thể đỡ phủ xuống. Chênh lệch năm hạng trên Thiếu Đế Chi Chiến thế hệ trước, Hắc Hiên thật sự khó lòng chống lại Chấn Hào. Ma Đao phủ xuống, Hắc Hiên hít sâu một hơi, sau đó há to miệng: “Đế Cấp Cực Phẩm Vũ Kỹ - Ma Hồn Tỏa!” KHẶC KHẶC KHẶC KHẶC KHẶC… Vô số tiếng cười quái dị hỗn loạn vang vọng không gian, từ trong miệng rộng của Hắc Hiên, hàng ngàn linh hồn của Ma Tu như được giam cầm lâu ngày gào thét mà ra. Chúng nó bạo phát Ma Lực ngập trời, cùng nhau hợp lực, hung hăng đón lấy một Đao của Chấn Hào. OÀNH! Vụ nổ kinh thiên động địa, vô số cái Ma Hồn bạo liệt, thành công đỡ đao. Chưa dừng lại ở đó, những Ma Hồn đó sau khi nát bấy còn hóa thành từng tia từng tia Hồn Lực ẩn chứa tạp chất dơ bẩn hướng về cơ thể của Chấn Hào muốn xâm nhập. Những Ma Hồn này đều là linh hồn khi còn sống của các Ma Tu sau khi bị giết chết và cắn nuốt. Nếu là người có tâm cảnh không mạnh, một khi bị những tia Ma Hồn này nhập thể, chắc chắn sẽ mất đi lý trí, trở thành một cái xác không hồn. “Ma Hồn Tỏa? một trong những Vũ Kỹ nổi danh của Hắc Thị!” Chấn Hào cười lạnh nói: “Để tích tụ được từng ấy Ma Hồn, xem ra ngươi đã tốn rất nhiều công sức, giết rất nhiều người…đáng tiếc còn chưa đủ làm khó ta!” Tiếng nói vừa dứt, lại thêm một tầng Đao Vực được Chấn Hào kích hoạt, ba tầng Đao Vực ngưng tụ thành tầng tầng phòng hộ xung quanh Chấn Hào. Ma Hồn vừa mới đến gần Đao Vực đã bị nghiền nát thành hư vô. “Bại tướng mãi là bại tướng!” Chấn Hào bá đạo đến cực điểm, tóc dài tung bay, tay cầm Ma Đao vác trên vai, ba tầng Ba Vực quét ngang bốn phương tám hướng, nhắm đến Hắc Hiên đè xuống. PHỐC! Máu tươi cuồng phún, Hắc Hiên bị gọt xuống một bên bả vai, thân thể gần như bị chẻ thành hai nửa. “AAAAAA” Hắc Hiên ngửa đầu đau đớn rít gào như lệ quỷ: “Là Kính Hoa…là Song Tu Lâu hãm hại chúng ta, ngươi đừng tiếp tục trúng kế!” Chấn Hào không quan tâm lời nói mê sảng của Hắc Hiên, cho rằng tên này chỉ xàm ngôn để kéo dài thời gian sống sót, hắn xem thường: “Thủ đoạn cấp thấp, ăn nói ngu xuẩn!” Nào ngờ vừa mới dứt lời, một thanh âm quỷ dị bất chợt vang lên bên tai: “Không, kẻ ngu xuẩn là ngươi!” … Chúc cả nhà ngủ ngon.