Con Đường Nghịch Tập Của Vật Hi Sinh

Chương 67 : Lúc thịnh sủng (trung)

Lăng Tiêu nghe vậy, nhìn thoáng qua bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy ngoài cửa hơi lộ ra nửa cây phất trần. Lăng Tiêu đứng dậy, đi ra ngoài. “Hoàng quân.” Vừa đi tới cửa, Lý công công quỳ xuống hành lễ. Lăng Tiêu liếc nhìn hắn, nói: “Đứng lên đi, chuyện gì?” Tiểu Lý Tử cười nịnh nọt nói: “À không, khi Hoàng Thượng lâm triều, nhớ thương ngài, bảo nô tài đến hầu hạ, còn bảo nô tài mang theo một ít đồ ăn sáng lại đây.” Nói xong, Tiểu Lý Tử phất phất tay ra sau, không bao lâu, bên ngoài có hai hàng thái giám đi vào, trong tay đều bưng chén đĩa tinh xảo, sau khi hành lễ với Lăng Tiêu, bưng cung kính vào cung điện Lăng Tiêu. Lăng Tiêu mắt nhìn, đuổi kịp nhìn, phát hiện món sang và lạ mỹ vị bày đầy một bàn. “Này…” Lăng Tiêu nhíu mày. Tiểu Lý Tử bước lên phía trước giải thích: “Hoàng quân, những thứ này là Hoàng Thượng đau lòng ngài, cố ý dặn nô tài lên cho ngài.” Nói xong, Tiểu Lý Tử nhìn mặt bàn, cố ý lấy lòng nói: “Hoàng quân, ngài nhìn một cái, thực phẩm đó, bản thân Hoàng Thượng cũng chưa bao giờ yêu cầu qua, lại cố ý dặn nô tài chuẩn bị cho ngài, Hoàng Thượng đối với ngài thật đúng là tốt nhất.” Tiểu Lý Tử nói xong, vẻ mặt đắc sắc, cứ như được sủng ái chính là bản thân hắn, Lăng Tiêu khẽ liếc hắn, Tiểu Lý Tử vội vàng thu liễm đắc ý của mình, hắng giọng một cái để sát vào Lăng Tiêu nói: “Hoàng quân, trừ cái này, Hoàng Thượng còn muốn nô tài giao cái này cho ngài.” Tiểu Lý Tử mở tay ra đưa tới trước mặt Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cúi đầu nhìn, phát hiện nằm trong bàn tay chính là một cái chìa khóa. Lăng Tiêu nhấc mí mắt liếc nhìn Tiểu Lý Tử, Tiểu Lý Tử hiểu ý giải thích: “Đây là chìa khóa khố (kho) trong hoàng cung, cho tới nay đều là Hiền phi bảo quản, nhưng hôm nay, Hoàng Thượng bảo nô tài lấy cho ngài, Hoàng Thượng công đạo nói, ngài muốn cái gì, không cần qua hắn đồng ý, cứ lấy là được.” Nói xong, Tiểu Lý Tử trịnh trọng giao chìa khóa khố phòng cho Lăng Tiêu. Lăng Tiêu kinh ngạc nhướng mày, hoàng đế thật đúng là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn. Chìa khóa nội khố cứ vậy mà cho mình? Đồ bên trong tùy tiện mình lấy? Lăng Tiêu chuyển chuyển mắt, cầm chìa khóa cười. Hoàng đế nếu hào phóng như vậy, vậy y làm gì mà không tiếp nhận. Chờ y dọn sạch nội khố hoàng đế! Nhìn hoàng đế còn lấy cái gì để hào phóng! Căn cứ tâm tính hận nhà giàu, bất mãn nghĩ, Lăng Tiêu ăn sáng xong, liền đến nội khố hoàng đế. Đi mới biết được, mình cái gọi là dọn thôi thì ngây thơ bao nhiêu. Tài bảo nội khố, đầy đến năm gian phòng, kỳ trân dị bảo cái gì cần có đều có, muốn dọn sạch, bằng vào một mình Lăng Tiêu, hoàn toàn không có khả năng làm được. Lăng Tiêu nhìn chung quanh, trên mặt bàn phòng trong cùng nhất, nhìn thấy một khối noãn ngọc sáng sủa, noãn ngọc nhẵn nhụi, sáng bóng, cho dù là người ngoài nghề như Lăng Tiêu, cũng có thể nhìn ra ngọc này nhất định giá trị xa xỉ. Nhưng làm Lăng Tiêu kỳ quái chính là, ngọc bị một cái khung đặt một mình trên mặt bàn trong cùng nhất, nhìn ra, ngọc này trong đám bảo vật này rất đặc biệt. Nhưng mà, nếu nói là nó thực trân quý, ngọc này lại được đặt trên bàn, không khóa nó lại, cũng không giấu nó đi. Điều này làm cho Lăng Tiêu cảm thấy rất quái dị, không khỏi nhìn thêm vài lần, liền đi đến ngọc. Tiểu Lý Tử tiếp nhận mệnh lệnh hoàng đế, làm hết phận sự đi theo sau Lăng Tiêu, thấy Lăng Tiêu đi chạm ngọc kia, ánh mắt sáng lên. Hắn đi lên trước để sát vào Lăng Tiêu, cong eo nói: “Hoàng quân, thích ngọc này?” “Ân.” Lăng Tiêu đắm chìm trong suy nghĩ của mình, lên tiếng như có lệ. Tiểu Lý Tử mắt nhìn, nhỏ giọng mà lấy lòng nói: “Vậy… Hoàng quân cầm?” “…” Lăng Tiêu không có lên tiếng, cầm ngọc trong tay, vào tay mang theo lành lạnh, rồi sau đó dâng lên ấm áp thản nhiên, cầm rất thoải mái. Nhìn gần trên ngọc có khắc một con hổ trông rất sống động, bởi vì ngọc là màu trắng, hổ cũng tựa như Bạch Hổ thật, uy phong lẫm lẫm. Lăng Tiêu càng nhìn càng thích, thưởng thức ngọc, liền không muốn buông tay. Tiểu Lý Tử thấy thế, lần thứ hai nói: “Hoàng quân thích thì không bằng cầm.” Lăng Tiêu quay đầu lại trừng Tiểu Lý Tử, Tiểu Lý Tử nói nhiều như vậy, cứ như vật này là của hắn, làm người ta tâm sinh khó chịu. Lăng Tiêu bĩu môi, y biết, mình rốt cuộc, kỳ thật chính là đối với chuyện Tiểu Lý Tử lúc trước lựa chọn đứng bên hoàng đế, mà lòng có khúc mắc, lúc này mới mặc kệ Tiểu Lý Tử làm gì nói gì, tâm lý đều sẽ không thoải mái. Nhưng mà, Lăng Tiêu xác thực thích ngọc này, cũng liền mang ở trên người. Sau khi rời khố, Tiểu Lý Tử cũng không đi theo Lăng Tiêu, mà là tìm lý do, sau khi hành lễ với Lăng Tiêu, đi cung điện Hiền phi. Chìa khóa nội khố cho tới nay, hoàng đế ra lệnh Hiền phi bảo quản, đồ trong nội khố vào vào ra ra, cũng để Hiền phi kiểm định. Danh sách ở trong tay Hiền phi, hoàng đế lần này tuy nói đưa chìa khóa nội khố cho Lăng Tiêu, nhưng đồ dự phòng trong tay Hiền phi, đồ trong nội khố tùy tiện Lăng Tiêu lấy, nhưng ra lệnh Tiểu Lý Tử nói những gì Lăng Tiêu lấy cho Hiền phi, để Hiền phi tính rõ vào sổ sách. Hoàng đế nói cái gì cũng tùy ý Lăng Tiêu lấy, bản thân cũng không hỏi, nhưng Lăng Tiêu cầm cái gì, khi hắn muốn biết, chỉ cần kiểm tra sổ sách là có thể biết rõ. Việc này, hoàng đế ra lệnh Tiểu Lý Tử làm, cũng không minh xác bảo Tiểu Lý Tử giấu diếm Lăng Tiêu, nhưng Tiểu Lý Tử tự nhận tâm lý Lăng Tiêu sẽ không thoải mái, cũng giấu chuyện này. Lăng Tiêu cũng là người thông minh, có đời trước trải qua, y cũng biết, danh sách nội khố vẫn luôn là Hiền phi ghi chép. Hoàng đế này cho mình chìa khóa, nhưng không giao danh sách cho mình, cẩn thận nghĩ, có thể biết, chìa khóa này nhất định là đồ dự phòng. Mà mình cầm cái gì, phỏng chừng cũng phải báo cáo cho Hiền phi bảo quản danh sách nội khố. Thay vì chờ hoàng đế tự đi báo cáo cho Hiền phi, còn không bằng mình chủ động một ít. Lăng Tiêu nghĩ vậy, cũng đi cung điện Hiền phi. Lăng Tiêu thông minh đã đoán đúng tâm tư hoàng đế, lại cũng không biết hoàng đế đã an bài Tiểu Lý Tử cho y bớt phiền, cũng không biết Tiểu Lý Tử thế nhưng sẽ mèo khen mèo dài đuôi cảm thấy tâm lý mình sẽ không thoải mái mà che giấu chuyện này. Cho nên, khi Tiểu Lý Tử đến cung điện Hiền phi, Lăng Tiêu cũng đến. Lăng Tiêu cùng Tiểu Lý Tử đều được đưa đến tiền điện, chờ Hiền phi ra đón. Ở cung điện Hiền phi, Lăng Tiêu nhìn thấy Tiểu Lý Tử cung kính đứng ở một bên, sắc mặt vội vàng, kinh ngạc nhướng mày, lập tức hiểu, lý do cáo lui vừa nãy của Tiểu Lý Tử là đang dối gạt y. Hảo một Tiểu Lý Tử, tuy nói không phải một tay bồi dưỡng, nhưng tốt xấu mang theo người một đoạn ngày, nịnh nọt hoàng đế còn chưa tính, hiện giờ giữa mình và Hiền phi, thế nhưng lựa chọn Hiền phi? Lăng Tiêu lạnh lùng cười, Tiểu Lý Tử rụt rè một chút, vội vàng cúi đầu quỳ rạp trên đất, dẫn đầu thỉnh tội: “Hoàng… Hoàng quân tha mạng, Tiểu Lý Tử không có ý lừa gạt… Là… Là Hoàng Thượng bảo nô tài đem hoàng quân ngài ở trong khố cầm cái gì, thì nói cho Hiền phi một tiếng.” “…” Lăng Tiêu nghe vậy nhíu mày: “Hoàng Thượng cho ngươi tới? Lời này là thật?” Tiểu Lý Tử mặt khổ cầu xin tha thứ nói: “Nô tài nào dám nói dối với ngài a.” “Hừ.” Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng: “Ngươi có gì không dám?” Tiểu Lý Tử nghe vậy cả kinh, vội vàng cúi đầu biểu hiện cung kính nói: “Hoàng quân, nô tài oan uổng a.” “Oan uổng?” Lăng Tiêu hỏi lại: “Vậy đến báo cáo cho Hiền phi lén gạt ta, cũng là Hoàng Thượng ra lệnh?” Hoàng đế thông minh như vậy, làm sao có thể sẽ giấu diếm chuyện mình sẽ biết? Lăng Tiêu cười nhạo trong lòng, nhìn Tiểu Lý Tử quỳ trên mặt đất lạnh run không dám lên tiếng càng thêm lạnh mặt. “Đây là làm sao?” Đột nhiênn, một giọng nữ ôn nhu thêm vào, Lăng Tiêu quay đầu nhìn qua. Là Hiền phi một thân chính trang màu vàng. Khác với lần trước khi nàng ở trước mặt hoàng đế, lúc này nàng trang điểm đậm, đầu đội kim quan, một thân cẩm y hoa phục. Trang phục chính thức, khiến cả người nàng mang theo một vầng sáng thản nhiên. Lăng Tiêu cảm thấy có chút chói mắt, hơi híp mắt, liền thấy Hiền phi bước nhỏ đến trước mặt mình, mềm mại không xương hành lễ với Lăng Tiêu. “Thần thiếp thỉnh an hoàng quân.” “…” Lăng Tiêu trầm mặc, “Hoàng quân” ở Mục quốc tương đương với “Hoàng phi”, phẩm cấp lớn hơn Hiền phi một bậc, nhưng Hiền phi tạm quản hậu cung, lại nói tiếp, cũng có thể không cần hành lễ với y. Lúc này, nàng ăn mặc long trọng như vậy, lại hành lễ với mình, ngược lại như là mình tới khởi binh vấn tội. “Trước đây bận rộn, chưa từng đến thỉnh an hoàng quân, để hoàng quân tự mình đến cửa, xác thực là thần thiếp sai, mong hoàng quân khoan thứ.” “…” Lăng Tiêu khóe miệng co rút, tâm tình phức tạp. Đời trước đã thấy Mạc Khởi cùng các vị phi tử xoay quanh nhiều rồi, mình sau đó giúp Mạc Khởi bày mưu tính kế, mà hiện giờ, thân phận của mình hiện tại, giống như là diễn nhân vật Mạc Khởi… Chẳng lẽ mình cũng phải làm quen với mấy phi tử này hay sao? Lăng Tiêu ngẫm lại cũng cảm thấy đáng sợ, không khỏi lắc đầu, liền mở miệng cho thấy ý tứ nói: “Đứng lên đi, ta không phải đến trách ngươi.” Nói xong, Lăng Tiêu như không muốn nhiều lời với Hiền phi, trực tiếp từ trong lòng móc ra ngọc lấy từ trong khố, cho Hiền phi nhìn thoáng qua, có chút khí phách nói: “Ngọc này, ta muốn.” Ngụ ý chính là, Hiền phi nên ghi sổ. Nhưng mà, Hiền phi nhìn thoáng qua, đầu tiên là kinh ngạc một hồi, rồi sau đó mày liễu nhíu lại, mấy lần mở miệng muốn nói, như có lời gì khó nói. Lăng Tiêu nhíu mày: “Như thế nào?” “Hiền phi có gì muốn nói, không bằng nói thẳng.” Lăng Tiêu nói. Hiền phi nghe vậy, hơi hơi nhếch môi, cân nhắc một hồi, mở miệng nói: “Này… Hoàng quân sao lại coi trọng thứ này?” “Rất quý trọng? Không thể lấy?” Lăng Tiêu nhướng mày suy đoán. “Không.” Hiền phi lắc đầu, khẽ mỉm cười nói: “Hoàn toàn ngược lại.” Lăng Tiêu sửng sốt, Hiền phi êm tai nói: “Ngọc này tuy rằng vô giá, ở trong cung cũng là cái ‘Cấm kỵ’, tuy nói là Hoàng Thượng trước kia đeo qua, nhưng sau đó ra lệnh thần thiếp khóa vào, đã từng ra lệnh, sau khi khóa thì không cho phép bất kì ai đụng chạm ngọc này, người vi phạm… Trảm.” Lăng Tiêu trong lòng giật mình, nhìn về phía Hiền phi, phát hiện Hiền phi đang âm thầm đánh giá vẻ mặt của y, y hơi hơi sửng sốt, vội vàng áp chế kinh hoảng, giả bộ vân đạm phong khinh nhìn về phía nàng. Hiền phi dừng lại, tiếp tục nói: “Cũng bởi vậy, không người dám đánh chủ ý lên ngọc này, bởi vì chạm liền sẽ bị trảm, người trong cung đều nói ngọc này là ‘Cấm kỵ’.” Hiền phi nói xong, mang theo chút cảm khái: “Đã rất nhiều năm qua, ngọc này cũng nên bị Hoàng Thượng quên, lần này, Hoàng Thượng có lẽ là quên nhắc nhở hoàng quân.” “…” Lăng Tiêu nghe vậy cúi đầu, nhìn phía ngọc trong tay. Nó lẳng lặng nằm ở trong tay, tản ra ấm áp, ôn nhuận mà nhẵn nhụi, xúc cảm vào tay có thể cảm nhận được, ngọc này trước đây thường xuyên được thưởng thức chạm vào, lúc này mới sẽ trơn nhẵn như thế. Lăng Tiêu xác thực thích ngọc này, không khỏi khẽ cắn môi, nắm chặt ngọc trong tay, ngẩng đầu nhìn Hiền phi nói: “Ngọc này, ta thu, ta tự mình nói với Hoàng Thượng, ngươi ghi lại là được.” Hiền phi sửng sốt, chậm rãi hành lễ, trả lời một tiếng: “Dạ.” Cúi đầu thấp, làm Lăng Tiêu thấy không rõ biểu tình nàng. Lăng Tiêu cũng lười cân nhắc tâm tư của nàng, xoay người liền muốn rời đi. Xoay người một cái, lại nhìn thấy, ngoài cửa có một người quen đến gần. Người nọ một thân sa quần đỏ tươi, đầu buộc tóc mây tùy ý, một cây trâm cài làm đẹp, mang theo phong tình vạn chủng, từ từ mà vào. Người này, đúng là Hồng Diệp từng tính kế mình. Lăng Tiêu ngây ra, Hồng Diệp cũng như không ngờ rằng Lăng Tiêu sẽ ở đây, cước bộ dừng lại, lập tức, nàng quỳ xuống, xinh đẹp hành lễ với Lăng Tiêu. “Hoàng quân khang an.” “…” Lăng Tiêu không đáp lời, ánh mắt phức tạp nhìn Hồng Diệp. Hoàng đế luôn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, mình ở trước mặt hắn nhiều lần được khoan thứ, là bản thân hoàng đế chính mồm nói, điểm mấu chốt ở chỗ mình đã không có ý nghĩa. Như vậy, Hồng Diệp này vì sao có thể tránh được trách phạt? Điều này khiến Lăng Tiêu rất là để ý. Hồng Diệp tránh được trách phạt không nói, còn đi theo bên người Hiền phi, cũng tương đương là hoàng đế mang Hồng Diệp tiến cung. Hoàng đế đang nghĩ gì? Lăng Tiêu mím môi. “Đứng lên đi.” Lăng Tiêu lạnh giọng nói. Hồng Diệp cắn môi đứng dậy, nghiêng người đứng qua một bên, nhường cho Lăng Tiêu một con đường. Lăng Tiêu kỳ thật trừ bỏ để ý bên hoàng đế nghĩ như thế nào, cũng rất ngạc nhiên Hồng Diệp đã xảy ra chuyện gì? Trước đây đối với mình cũng không tính là đặc biệt kém, thậm chí có thể nói là quan tâm mình, mình còn dạy múa cho nàng, nhưng nàng nói tính kế liền tính kế, trong đầu người này đang nghĩ gì. Lăng Tiêu nhìn chằm chằm Hồng Diệp, như tìm tòi nghiên cứu mà cẩn thận đánh giá ánh mắt của nàng. Hồng Diệp cúi đầu rất thấp, tựa hồ đang tránh né ánh mắt Lăng Tiêu. Lăng Tiêu có tâm hỏi nàng, thấy nàng như thế, cũng không còn dục vọng để hỏi, y thở dài, nhẹ nhàng nói: “Ngươi tự giải quyết cho tốt.” Nói xong, y dịch thân rời đi. “Hồng Diệp, thế nào, đồ ăn sáng đưa qua cho Hoàng Thượng chưa?” Đi không xa, không biết Hiền phi cố ý hay vô ý, khiến Lăng Tiêu nghe được những lời này. Lăng Tiêu hơi dừng lại, nắm quyền, nhấc chân rời đi. “Hoàng… Hoàng quân…” Phía sau truyền đến tiếng gọi yếu ớt, rõ ràng là Tiểu Lý Tử đi theo. Lăng Tiêu không muốn để ý đến hắn, bước nhanh đi ở đằng trước, Tiểu Lý Tử chạy chậm đuổi sát. Một đường trở về cung điện mình, Lăng Tiêu rút đi bình tĩnh bản thân duy trì, lộ ra biểu tình tựa như mèo con xù lông, dùng sức đẩy ra cửa phòng của mình, thở phì phì đi vào, động tác thô lỗ đến cực điểm. Câu nói sau cùng, Hiền phi kia tăng lớn âm lượng, tỏ rõ là để mình nghe thấy. Tiểu Lý Tử có câu quả nhiên không sai. Hiền phi tuy rằng ở mặt ngoài sẽ không khó xử mình, lại trong âm thầm cùng chính mình so kính đâu! Lăng Tiêu buồn bực đóng cửa phòng, lau mặt, xoay người lại đụng phải đôi con ngươi đen sáng, Lăng Tiêu giật mình nhảy dựng, nhìn lại, mới biết được, là hoàng đế ngồi cạnh bàn. Lăng Tiêu vội quỳ xuống hành lễ, hoàng đế đứng dậy xen lời y: “Miễn đi.” “Hoàng Thượng… Ngài trở về đã bao lâu?” Lăng Tiêu hồi tưởng lại động tác không để ý hình tượng của mình vừa rồi, có chút thấp thỏm hỏi. Hoàng đế nghe vậy, ý vị sâu sa liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, đáp: “Đến bao lâu không phải quan trọng nhất, quan trọng là, ngươi không muốn trẫm nhìn thấy trẫm nhìn thấy cả.” “…” Lăng Tiêu xấu hổ, mày không thể ức chế mà nhảy nhảy. Hoàng đế đi tới trước mặt y, như là phát hiện điều gì mới lạ, đưa tay xoa mày Lăng Tiêu. Lăng Tiêu cứng đờ, nhưng không cự tuyệt hoàng đế đụng chạm, tay hơi lạnh vuốt ve mày, mang theo chút ngứa, khiến Lăng Tiêu khẽ nhúc nhích, thân thể liền nóng rực. Hoàng đế mắt nhìn, lại đột nhiên thu tay về, xoay người ôm eo Lăng Tiêu, mang y đi tới bên cạnh bàn, nhẹ giọng hỏi: “Người nào chọc hoàng quân của trẫm?” Lăng Tiêu sửng sốt, tất nhiên là biết hoàng đế đang hỏi dáng vẻ thở phì phì của mình vừa nãy. Y vốn định nói chuyện Hiền phi ra, lại nhìn thấy trên bàn bày mấy đĩa điểm tâm tinh xảo, điểm tâm có chút loạn, nhìn ra đã được động qua, mà hoàng đế vừa mới ngồi cạnh bàn, nơi đó còn đặt nửa bát cháo, rõ ràng là hoàng đế vừa mới uống dư. Lăng Tiêu lập tức liên lạc với câu nói vừa rồi của Hiền phi, nhiệt độ cả ngươi đều tán đi, dư lại lạnh lẽo, khiến y có chút phát run. Y nhìn điểm tâm, gian nan nuốt một ngụm nước bọt hỏi: “Hoàng Thượng, đây là đồ ăn sáng của ngài? Ai đưa tới?” “Hiền phi sai người đưa tới. Làm sao vậy?” Hoàng đế không biết hữu ý vô ý, không nói đến Hồng Diệp. Lăng Tiêu lạnh lòng, có chút miễn cưỡng cười cười nói: “Không sao.” Y nói xong, hơi tránh thoát cái ôm của hoàng đế, hoàng đế híp mắt không vui, nhìn phía Lăng Tiêu. Đã thấy Lăng Tiêu nhìn chằm chằm điểm tâm trên bàn, tựa như một con hổ bị xâm chiếm lãnh địa, nhe răng nhếch miệng với những điểm tâm đó, hận không thể gặm cắn xé rách. Hoàng đế nhướng mày, cảm thấy hiểu rõ, không khỏi thấy buồn cười, hắn cong khóe môi, lại làm như có ý đùa Lăng Tiêu, chống hàm dưới lại kẹp miếng điểm tâm ăn. Lần này, ánh mắt Lăng Tiêu liền không chỉ nhìn điểm tâm, mà từ điểm tâm chuyển dời đến trên người hoàng đế, ánh mắt kia oán niệm đến hoàng đế muốn xem nhẹ cũng không xem nhẹ được. Huống chi hoàng đế cũng không có ý xem nhẹ, hắn quay đầu, nhìn về phía Lăng Tiêu, ánh mắt trêu tức kia tựa như đang nhìn mèo con nhà mình nuôi đang huy động móng vuốt nhỏ, tràn ngập sủng ái. Lăng Tiêu hơi hơi sửng sốt, ánh mắt hoàng đế quá mức rõ ràng, nhìn đến tim y nhảy dựng lên, cả tức giận dâng lên, cũng bị nhìn đến hạ xuống chút. Đối diện ánh mắt này, nhưng cũng không khó nhìn ra, hoàng đế ôn nhu rất nhiều, mắt sáng, ánh mắt thông thấu, ánh mắt này nhìn, như là xé tim y ra, nhìn thấu suy nghĩ trong lòng y, khiến Lăng Tiêu có loại mất thể diện khi tâm sự bị nhìn thấy. Lăng Tiêu cảm thụ, trên mặt dần dần đỏ ửng, nhiễm lên khuôn mặt mang oán khí cùng tức giận của y, hoàng đế thấy thế, lúc này mới chậm rãi nói: “Trẫm cho ngươi một cơ hội, ngươi muốn trẫm làm gì, nói cho trẫm nghe, trẫm sẽ nghe lời ngươi.” Hoàng đế ánh mắt hữu ý vô ý đảo qua điểm tâm trên bàn, ám chỉ như vậy, cũng khiến Lăng Tiêu hiểu biết hoàng đế hiểu, Lăng Tiêu lập tức đổi giận thành vui, nhếch miệng mỉm cười, lớn mật yêu cầu: “Hoàng Thượng, Lăng Tiêu muốn ngươi trả điểm tâm trên bàn về cho Hiền phi!” “…” Hoàng đế nhướng mày, không lên tiếng. Lăng Tiêu dừng lại, có chút kinh ngạc, chẳng lẽ y hiểu sai ý của hoàng đế, hoàng đế ám chỉ không phải là tùy ý mình mở miệng xử trí điểm tâm trên bàn? Mắt thấy nụ cười của Lăng Tiêu lại phai nhạt xuống, hoàng đế vươn tay xoa mái tóc mềm mại của Lăng Tiêu, có chút bất đắc dĩ nói: “Liền nghe ngươi là được.” Lăng Tiêu cực kì vừa lòng, dùng phòng bếp nhỏ trong cung tự tay làm một bữa sáng cho hoàng đế. Khi làm đồ ăn sáng, Lăng Tiêu lấy khối ngọc trong ngực ra, đặt ở trước mặt hoàng đế. Hoàng đế nhìn thoáng qua, liếc mắt một cái, liền lạnh mặt nhíu mày, cả người tản ra khí thế từ chối người ra ngàn dặm. Lăng Tiêu cả kinh, vội vàng quỳ trên đất, y lúc này mới tin tưởng lời của Hiền phi cũng không phải là giả, hoàng đế quả thật không thích khối ngọc này. Tuy rằng trong khoảng thời gian này sớm chiều ở chung với hoàng đế, khiến Lăng Tiêu bớt sợ hoàng đế hơn nhiều, nhưng một thân uy áp của hoàng đế vẫn ép tới Lăng Tiêu cả người phát run, y đột nhiên có chút hối hận khi lấy ngọc này ra, lời nói và việc làm cũng biến thành thật cẩn thận. “Ngươi muốn ngọc này?” Hoàng đế đột nhiên nói, ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu đang quỳ, sâu thẳm mà xa cách, giống như là đối đãi một người xa lạ, Lăng Tiêu cảm thấy cả kinh, trong lòng có chút không có tư vị, nhưng cũng không dám lừa gạt hoàng đế, chỉ có thể lơ mơ gật gật đầu. Hoàng đế thấy thế, lần thứ hai nhìn phía ngọc trong tay Lăng Tiêu, ánh mắt thâm trầm mà phức tạp, dù là Lăng Tiêu tự nhận hiểu biết hoàng đế, lúc này cũng nhìn không ra trong mắt hoàng đế giấu diếm cảm xúc gì. Nhưng hoàng đế không nói một lời, một thân khí thế khiến người sợ hãi nói cho Lăng Tiêu, lúc này tốt nhất không cần quấy rầy hoàng đế, nếu không mọi chuyện chỉ biết càng thêm không xong. Ngọc này liền tựa như Hiền phi đã nói, ở trước mặt hoàng đế giống như là một ‘Kiêng kị’, chỉ cần xuất hiện có thể khởi động cơ quan trên người hoàng đế, khiến hoàng đế biến thành xa cách mà khó có thể bắt giữ so với bất kì lúc nào. “Khi trẫm nhốt nó vào nội khố, từng tuyên bố, nếu ai dám đụng vào thì coi như chém đầu.” Lăng Tiêu nghe vậy run lên, cắn răng buông mắt, cung kính mà tâm phục khẩu phục quỳ trên mặt đất, để hoàng đế nhìn thấy sự trung thành của y, chờ đợi hoàng đế quyết định y. Nếu là chém đều, như vậy, y còn có kim bài miễn tử để dùng… Lăng Tiêu đã làm tính toán xấu nhất. “Trẫm lúc trước không nói với người, cũng là trẫm sơ sẩy.” Hoàng đế đột nhiên chuyển miệng, Lăng Tiêu sửng sốt, chợt nghe thấy hoàng đế lần thứ hai nói: “Nhưng trẫm cũng nhận lời ngươi, nội khố bất kì thứ gì ngươi cũng có thể lấy.” Nói xong, hoàng đế thở dài, khẩu khí mang theo vạn phần bất đắc dĩ: “Thôi, đứng lên, cần lại đi.” Nói xong, hắn như là bất mãn, lại nhẹ nhàng nói một câu, làm như oán giận: “Nội khố trân bảo vô số, ngươi nhìn trúng cái nào mà không nhìn trúng, lại nhìn trúng nó.” Lăng Tiêu hơi hơi sửng sốt, không chỉ là hoàng đế sẽ oán giận ở trước mặt y rất làm y ngạc nhiên, chỉ là lời này là có ý gì? Lăng Tiêu đứng dậy rất muốn hỏi hoàng đế, hoàng đế cũng đã ra ngoài gọi Tiểu Lý Tử tiến vào. Lăng Tiêu không hòa nhã với Tiểu Lý Tử, nhẹ xoay mặt, Tiểu Lý Tử sắc mặt tái nhợt hành lễ với hoàng đế. Hoàng đế không để ý biểu tình hai người, chỉ là có chút mệt mỏi nói: “Ngươi thu hồi điểm tâm vừa rồi đưa lại cho Hiền phi, bảo Hiền phi ghi ngọc hoàng quân vừa lấy vào trong danh sách.” “Dạ.” Tiểu Lý Tử hơi sửng sốt, giương mắt nhìn nhìn Lăng Tiêu, tựa hồ có chút không thể tin Lăng Tiêu chưa nói chuyện hắn giấu diếm chuyện báo cáo cho hoàng đế, nhưng lúc này hoàng đế hạ lệnh, Tiểu Lý Tử cũng không dám chậm trễ, vội vàng hành lễ mang theo điểm tâm đến cung điện Hiền phi. Mà hoàng đế sau khi hạ lệnh, không liếc nhìn Lăng một cái, rời thẳng khỏi cung Lăng Tiêu. Lăng Tiêu ngồi trên ghế, nhìn ngọc trong tay mà ngơ ngác thất thần. Hoàng đế sau hôm đó, mấy ngày không đến cung Lăng Tiêu, nhưng cũng không nghe thấy hắn đi những cung điện khác. Mỗi đêm đều là ở cách vách Lăng Tiêu, qua trong cung của mình. Nhưng chỉ cần hai mệnh lệnh hoàng đế hạ ngày đó, không nói đến trả lại điểm tâm cho Hiền phi, chỉ nói ngọc kia hoàng đế ban cho Lăng Tiêu, đã khiến Lăng Tiêu hoàn toàn có tiếng trong cung. Khiến hậu cung nổ tung. Ngọc kia, mệnh lệnh mà hoàng đế lúc trước hạ còn như ở bên tai, vì ngọc kia, biết bao thái giám cung nữ bởi vì không cẩn thận đụng vào mà bỏ mạng. Hiện giờ tam phi hậu cung, Lệ phi, Nhiễm phi, Hiền phi có ai dám chạm? Nhưng Lăng Tiêu mới sắc phong, không chỉ chạm, còn thành công khiến hoàng đế ban ngọc cho y, thù vinh đặc biệt lớn này, đủ để cho mọi người đều hiểu rõ, hoàng đế đặc biệt sủng chính là ai! Chẳng sợ là nhiều ngày qua hoàng đế không qua đêm trong cung điện nào, cũng chưa từng chiêu ai thị tẩm, nhưng vẻ vang chút đã đủ để chứng minh vị trí của Lăng Tiêu trong lòng hoàng đế Mục quốc. Lăng Tiêu từng chút, thành đối tượng người người lấy lòng trong cung. Đương nhiên, cũng thành đối tượng khiến một nhóm người oán hận… Hôm nay, Lăng Tiêu dậy thật sớm, khi đang cảm khái hoàng đế đã bao lâu chưa từng tới gặp y, trong cung nghênh đón một vị khách đặc biệt. Nhiễm phi.