Con Đường Nghịch Tập Của Vật Hi Sinh
Chương 26 : Đệ nhất công tử
Hoàng đế nhướng mày nhìn y, Lăng Tiêu quỳ trên mặt đất mồ hôi lạnh lộp bộp, trong lòng cân nhắc cái dáng ngốc không quy củ vừa rồi kia bị hoàng đế thấy được bao nhiêu?
Trong hoàng cung có quy phạm hành vi lễ nghi, bộ dáng vừa rồi của y ở trước mặt chủ tử trước mặt hoàn toàn là không đúng, chủ tử nếu không trách có thể làm như nhìn không thấy, chủ tử nếu để ý thậm chí còn có thể xử tử y.
Lăng Tiêu tuy rằng không nghĩ hoàng đế sẽ vì chút việc nhỏ ấy mà xử tử mình, nhưng tóm lại là cũng thấp thỏm bất an.
May mắn, hoàng đế lần này lựa chọn không phát hiện, bình tĩnh gọi Lăng Tiêu đứng dậy.
Lăng Tiêu nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy bước nhỏ chạy đến bên người hoàng đế.
“Chuyện gì mà vui đến thế?” Đang lúc Lăng Tiêu cho rằng chuyện này cứ như vậy mà xóa đi, hoàng đế đột nhiên hỏi.
Lăng Tiêu cứng đờ, không muốn nói nhưng không thể không nói, chỉ phải cúi đầu hư đạo: “Hoàng Thượng, là một chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.”
“Nói nghe một chút.” Hoàng đế lần này rất chấp nhất.
Lăng Tiêu dưới đáy lòng lau mồ hôi, đang vội vàng, trong lòng hiện ra một cái cớ, liền cúi đầu hành lễ trả lời: “Nô tài vừa rồi đi ngang qua Ninh Tú cung, nghe được một bài gia dao, nhớ tới chuyện vui gia hương.”
“Ninh Tú cung…” Hoàng đế nhìn vẻ mặt Lăng Tiêu tựa hồ nhìn ra manh mối, ánh mắt dần dần lạnh băng.
Lăng Tiêu phát hiện hoàng đế không đúng, vội vàng nói: “Hoàng Thượng, nô tài hát cho ngài nghe.”
Tiếng ca dương dương, giọng ca trong suốt lộ ra lực hấp dẫn độc đáo, hấp dẫn tâm thần hoàng đế, hoàng đế hơi kinh ngạc nhìn chằm chằm tiểu thái giám trước mắt, đầu y cúi thấp, ánh mắt khẽ rũ, mày theo tiếng ca khi thì nhẹ nhăn khi thì nhẹ giương, có chút linh động sinh khí.
Hoàng đế thưởng thức, đúng lúc ý tựa vào lưng ghế dựa, thả lỏng lắng nghe tiếng ca của Lăng Tiêu.
Xong một bài, hoàng đế không truy vấn chuyện trước đó nữa, Lăng Tiêu mỉm cười trong lòng, biết việc này cứ như vậy mà cho qua, không khỏi chân chính nhẹ nhàng thở ra, mắt thấy hoàng đế mặt mày mang theo mỏi mệt, Lăng Tiêu liền đi tới, khoát tay lên vai hoàng đế mát xa.
Hoàng đế cảm nhận được động tác của Lăng Tiêu, ánh mắt cuối cùng nhu hòa lại, hắn vươn tay dắt Lăng Tiêu, Lăng Tiêu theo hoàng đế dẫn dắt, đi tới phía trước hoàng đế.
Hoàng đế nói: “Khúc dao không tồi, có thể thường xuyên hát cho trẫm nghe.”
Lăng Tiêu cúi đầu hành lễ đáp “Vâng”.
“Tay chưa lành, liền không cần bận tâm trẫm.” Hoàng đế nhẹ vỗ về cánh tay bó đầy băng vải của Lăng Tiêu nói.
Lăng Tiêu thấy thế, trong lòng hơi ấm áp, cúi đầu cung kính trả lời: “Tay nô tài đã không sao, Hoàng Thượng không cần lo lắng.”
Hoàng đế nghe vậy, sờ tay Lăng Tiêu, tháo băng vải trên tay, Lăng Tiêu ngẩn người, hơi lùi tay về, nghi hoặc gọi: “Hoàng Thượng?”
“Đừng động.” Hoàng đế cảnh cáo liếc nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu không dám động, nơm nớp lo sợ nhìn hoàng đế tự tay tháo băng vải y xuống, tay y có chút ra máu, có lẽ là vừa rồi dùng sức kìm, lúc này khi tháo băng vải, bàn tay còn hơi đau đớn.
Hoàng đế động tác rất mềm nhẹ, sau khi tháo băng vải, lật tay, nhìn kỹ, từ trong ngực móc ra một cái hộp bằng bạc, hộp thủ công tinh xảo khéo léo, mở hộp, bên trong là thuốc mỡ màu xanh nhạt.
Hoàng đế vươn tay dính một chút, liền muốn bôi lên bàn tay bị thương của Lăng Tiêu, Lăng Tiêu hoảng hốt, trong lòng kinh ngạc, không khỏi hơi lui về sau một bước, có chút thụ sủng nhược kinh nói: “Hoàng Thượng, việc bôi thuốc, nô tài tự làm là được, ngài là cửu ngũ chí tôn, nào có đạo lý bôi thuốc cho nô tài?”
Hoàng đế nghe vậy, như có chút không vui, hắn cứng rắn kéo tay Lăng Tiêu mím chặt môi nói: “Lăng Tiêu, trẫm nghĩ ngươi có lẽ còn chưa hiểu rõ trạng huống, trẫm mặc dù thành toàn ngươi, nhưng lời của trẫm sẽ không rút lại, ở trước mặt trẫm, ngươi đã là vị công tử đầu tiên của trẫm, cũng chính là hoàng quân của trẫm.”
Lăng Tiêu nghe vậy ngây ngốc, trong lòng tuôn trào.
Thuốc mỡ bôi loạn nơi tay, mang theo mát lạnh, loại cái nóng trên bàn tay, nhưng khi ngón tay hoàng đế đụng vào, lại tự mang theo một loại nóng rực khác, đốt cháy y toàn thân nóng lên.
Bôi thuốc xong, Hoàng Thượng lại tự mình cột chắc băng vải cho y, cuối cùng đặt thuốc mỡ vào tay Lăng Tiêu.
“Đây là thuốc mỡ Thiệu quốc, có hiệu quả thần kỳ với bỏng, đao thương, kiếm thương, còn có hiệu quả mọc da, dùng cái này ngươi cũng không cần lo lắng tay sẽ để lại sẹo.”
Lăng Tiêu cầm hộp nhỏ tinh xảo kia, vội hành lễ tạ ơn: “Tạ Hoàng Thượng ban thưởng.”
“Ân” hoàng đế nhẹ khẽ lên tiếng: “Đứng lên đi.”
Lăng Tiêu đứng dậy, có lẽ là lúc này đây nhẹ nhàng hơn nhiều, ống tay áo tung bay, thổi theo một trận gió nhẹ, trong gió lại mang theo một mùi hương không nên có.
Hoàng đế nhăn mày, đột nhiên vươn tay nắm chặt cổ tay Lăng Tiêu, dùng sức kéo, kéo Lăng Tiêu vào trong ngực mình, mang theo xác thực để sát vào Lăng Tiêu ngửi.
Lăng Tiêu thét lên kinh hãi, sợ tới mức động cũng không dám động, lúc này y đang ngồi trên đùi hoàng đế, bị hoàng đế nắm cổ tay.
Giữa hai bên, cũng bởi vậy mà dựa vào quá gần, Lăng Tiêu không biết là bị dọa hay là có nguyên nhân khác, lúc này tim đập như sấm, cảm nhận hô hấp hoàng đế phun lên cổ mình, toàn thân nóng rực, y không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, khẩn trương mà nghi hoặc gọi: “Hoàng… Hoàng Thượng…”
Hoàng đế như đã xác nhận rõ ràng, đứng thẳng lên, sắc mặt không tốt, hắn vươn tay nắm cằm Lăng Tiêu hỏi: “Ninh Tú cung gặp người nào?”
Lăng Tiêu sửng sốt, việc này không phải cho qua rồi sao? Sao hoàng đế đột nhiên lại hỏi nữa?
Lăng Tiêu nhếch môi, lúc này cằm y bị nắm, chỉ có thể trực diện hoàng đế, lúc này nói dối khẳng định sẽ bị hoàng đế sắc bén phát hiện.
Suy nghĩ, Lăng Tiêu đáp: “Là… là Mạc tú nữ.”
Hoàng đế híp mắt, trên mặt có lãnh ý: “Làm gì với nàng.”
Lời này là có ý gì? Hoàng đế chẳng lẽ đang hoài nghi mình cùng Mạc Khởi?
Lăng Tiêu nghĩ, thăm dò đáp: “Hoàng Thượng, nô tài là thái giám…”
Hoàng đế nghe vậy, mày nới lỏng, thu tay về, Lăng Tiêu được tự do, vội xuống khỏi đùi hoàng đế, quỳ gối trước mặt hoàng đế.
“Hoàng Thượng thứ tội, nô tài và Mạc tú nữ là đồng hương, ca dao của nàng khiến cho nô tài nhớ về quê nhà, nô tài mới có thể vào Ninh Tú cung gặp nàng, nô tài và nàng cũng không làm gì cả.”
Hoàng đế nghe vậy, nhếch môi nhìn xuống Lăng Tiêu quỳ trên mặt đất, ánh mắt thấu triệt, tựa như muốn nhìn thực giả của Lăng Tiêu, hồi lâu, hắn rũ mắt nhắc nhở: “Mạc Khởi tâm thuật bất chính, ngươi ít tiếp xúc với nàng.”
Lăng Tiêu thấp đầu, trên mặt tất cả đều là kinh ngạc, hoàng đế này biết Mạc Khởi là hạng người gì?
Vậy hắn vì sao giữ lại Mạc Khởi?
Lăng Tiêu biết rõ lúc này không phải thời cơ đặt câu hỏi, nhưng nghi hoặc trong lòng thật sự quá nặng, không khỏi bỏ thêm can đảm cắn răng hỏi: “Hoàng Thượng, nô tài kỳ thật vẫn luôn có một chuyện không rõ, nô tài biết ngài cũng không thích Mạc tú nữ, vậy ngài… vì sao muốn giữ lại Mạc tú nữ?”
Tiểu thái giám quỳ trên mặt đất nơm nớp lo sợ, biết rõ lời này phạm kiêng kị, nhưng vẫn kiên quyết hỏi ra, thân ảnh run rẩy trên mặt đất, có vẻ đơn bạc đến thế, chọc người thương tiếc.
Hoàng đế vốn định quát lớn y hai câu, để y hiểu không thể lắm miệng, thấy vậy, đã có chút không nhịn được, cuối cùng hắn chỉ nói một câu: “Trẫm đều có suy tính, ngươi không nên hỏi.”
Lăng Tiêu rũ mắt, cúi thấp đầu không dám nhiều chuyện nữa.
Hoàng đế đứng lên, Lăng Tiêu biết hoàng đế muốn đi, cúi người đưa tiễn.
Hoàng đế ra lệnh: “Trẫm về Ngự Thư phòng, ngươi lát nữa qua đây.”
“Vâng.” Lăng Tiêu đáp.
Hoàng đế liếc nhìn Lăng Tiêu, lại dặn dò: “Trước khi qua thì thay bộ y phục, một thân mùi son phấn, trẫm không thích ngửi.”
Lăng Tiêu sửng sốt, hoàng đế đã đi xa.
Truyện khác cùng thể loại
257 chương
44 chương
203 chương
159 chương
177 chương
17 chương
25 chương