Mễ Nam phí công lùi về phía sau nhúc nhích một chút, cánh tay chống ở sô pha bị xát đỏ hết lên, pheromone của Tưởng Hướng Nghi không cho cự tuyệt mà bao trùm cậu, cậu giống như muốn khóc kêu: "Anh Hướng Nghi..." Ngón tay Alpha cởi bỏ quần của mình, mở miệng: "Sao?" "Trong bụng còn có đứa bé..." Cậu hệt như đang cầu xin tha thứ nói: "Không thể đâu." "Hiện tại biết rõ nên sợ?" Tưởng Hướng Nghi hừ lạnh một tiếng, tay giữ ở eo của cậu, mạnh mẽ trở mình cậu, để cậu quỳ ghé vào trên ghế sô pha. Eo Mễ Nam lõm xuống dưới, hình thành một độ cong ưu mỹ, nhiễm lên màu đỏ nhẹ nhàng, theo da thịt trắng nõn ở bên trong lộ ra, đặc biệt dụ người phạm tội. Cậu phát run, cảm giác khối thân thể kia từ sau lưng bao phủ đi lên, cự vật thô dài nóng bornh đỉnh trên cánh mông mình. "Tôi nhớ rõ tiểu hỗn đản nào đó buổi sáng hôm nay còn nói với tôi không dám nữa." Thanh âm kia âm trầm lại khàn khàn, ướt át cực đại đằng trước theo khe mông kẹp chặt cắm đi vào, chậm rãi trượt xuống, chạm được nơi kia đã bị pheromone làm cho cửa động có chút mềm. "Tự mình tạo nghiệt, tự mình gánh chịu." Vật nọ giống như tùy thời sẽ thô bạo mà tiến vào, không khác gì đêm hôm đó. Nó sẽ đem cả người cậu đâm thủng, như hung khí lãnh khốc nhất tra tấn cậu, khiến cậu thống khổ khóc thút thít nỉ non. Một ngày trước cậu đánh giá sai tình huống thân thể Tưởng Hướng Nghi, hôm nay lại căn cứ vào tình huống hôm qua, đánh giá sai tình cảm tự khống chế của Tưởng Hướng Nghi đối với mình. Mễ Nam một lần nữa cảm thấy có chút hối hận, hít cái mũi khóc nức nở lên, nước mắt nhanh chóng tụ tập, bờ mông bị đánh một cái bạt, nhịn không được kêu càng ủy khuất: "Anh, anh đều muốn thượng em rồi, không thể còn đánh em đi." Tưởng Hướng Nghi rõ ràng cọ xát hai hàm răng, căn cự vật kia ngoài dự đoán tiếp tục hạ xuống dưới, đỉnh tới bắp đùi cậu. Cơ thể Mễ Nam bủn rủn, đại chưởng lần nữa giơ lên, đánh thoáng một phát trên mông cậu: "Kẹp chặt chân cho tôi." Giọng nói thanh thuý khiến cho lỗ tai cậu đỏ ửng, cơ thể không tự chủ mà phục tùng theo chỉ lệnh của Tưởng Hướng Nghi. Cự vật cường đại thuộc về Alpha độ ấm cao đến mức tựa hồ có thể làm bỏng làn da Mễ Nam, đỉnh chảy ra dịch nhầy nhiễm ướt bắp đùi cậu, còn cường ngạnh đỉnh tiến vào giữa hai bắp đùi, cậu bắt đầu từng chút lại từng chút mà kẹp chặt địa phương nọ (khe bắp đùi), bắt chước tư thế làm tình thọc vào rút ra. Hơi thở đối phương hoàn hoàn chỉnh chỉnh ghé vào lỗ tai cậu, cùng với tiểu huynh đệ kia cao tốc ra vào phập phồng phập phồng, dần dần khiến cậu có loại ảo giác hai người đang chân chính làm tình. Trong cổ Mễ Nam tràn ra tiếng khóc rên rỉ, nơi tư mật kia theo bản năng trở nên mềm nhũn, lại rỉ ra thanh dịch bài tiết, một hai giọt chảy xuôi tới nơi bọn họ giao hợp. Cậu vừa tắm rửa, cơ thể lần nữa đổ mồ hôi, toàn thâm chưng đầy hơi nóng, còn có hương vị chua ngọt chậm rãi tràn ra. "Thu hồi pheromone của em lại." Tưởng Hướng Nghi tại khoảng cách rất động nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở cậu. "Em, tiểu hỗn đản này cho tôi thử xem tư vị nhẫn nại?" Mễ Nam chỉ có thể khóc chít chít nghe theo, tay mềm mại vô lực tìm được tay Tưởng Hướng Nghi, chỉ chạm thoáng một cái lập tức bị phản đè lại. Phía sau lưng của cậu cùng lồng ngực đường kiện kia kề lấy nhau, hai trái tim cách da thịt tựa hồ liền nhảy lên biến thành tần suất giống nhau. Tưởng Hướng Nghi giằng co cậu suốt nửa giờ, cuối cùng nhéo eo cậu, bắn một cỗ chất lỏng trắng đục ở cửa động mấp máy của tiểu huyệt. Mễ Nam dù nói thế nào cũng không có kinh nghiệm gì, mới là đứa trẻ vừa thành niên, lúc bị lật người lại xấu hổ đến rớt nước mắt, cả khuôn mặt nhỏ bé bày ra đều ướt, cũng không nói chuyện, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn. Tưởng Hướng Nghi ôm cậu tiến vào phòng tắm, xả cho cậu một bồn nước ấm, đem cậu ngâm mình ở trong, Mễ Nam ngâm vào ngâm vào liền nhắm mắt lại, giống như đã mệt mỏi, ngủ rồi.  Alpha bế cậu lên, cậu liền thực hiện được rồi, dường như ỷ lại nhẹ nhàng ôm lấy cổ đối phương, đầu nhỏ thò tới gần, nhu thuận nói: "Bất quá anh Hướng Nghi khá yêu thích em..." Tưởng Hướng Nghi che dấu nhiều năm, sự tình cứ như vậy bị kích phá ra, mặt thối nghiêm túc không lên tiếng. Mễ Nam lại nói: "Kỳ thật chỉ cần anh yêu thích em, bị anh giết chết trên giường em cũng nguyện ý." Cậu mã hậu pháo, nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì) thật sự hài lòng, Tưởng Hướng Nghi coi như chưa từng nghe qua câu "Không thể" kia, ôm cậu đến trên giường lau sạch sẽ, nhét cậu vào trong chăn. Mễ Nam trơn bóng, từng trong chăn lộ mắt ra, nói: "Cùng ngủ chung được không? Em có chút lạnh." Tưởng Hướng Nghi rốt cục thở dài: "Em buông tha tôi, tôi cũng không muốn nửa đêm mộng du sẽ thao em." Hắn cúi người xuống, giống như uy hiếp nhéo nhéo mặt Mễ Nam: "Ngày mai sẽ cùng tôi an an toàn toàn trở về, lại cùng tôi đùa nghịch bịp bợm, tôi liền không thích em rồi, có nghe thấy không?" Mễ Nam nghịch ngợm cười cười, đối với hắn nói ngủ ngon. Chờ sau khi hắn rời khỏi, Mễ Nam nhìn qua cửa, ôm cái gối đầu khác, cười lăn hai cái, cuối cùng dáng vẻ tươi cười biến mất, cắn ngón tay nghĩ:  Lời nói kia của anh Hướng Nghi là thật sự, nhưng là che dấu cái gì, có sơ hở. Đã từng là lúc cậu còn nhỏ tuổi, anh Hướng Nghi không cách nào khống chế chính mình, không dám đến gần cậu có thể lý giải. Nhưng một năm gần đây anh Hướng Nghi có thể khống chế tốt rồi, mình cũng đã mười tám tuổi, về sau một đêm ngoài ý muốn ra, cậu thậm chí còn đã hoài thai. Hai người tầm đó đã không còn tuổi cấm kị, đã không có lực khống chế băn khoăn, vốn nên không có cách trở gì, vì cái gì hắn lần này đến tìm mình, thái độ vẫn là né tránh. ——————— Còn có cái khác, lý do khiến hắn bất hòa với mình.