Dừng lại trước một quán café ven hồ, như thường lệ, nó quay sang người con gái đi bên cạnh nó - Mình vào đây em nhé? - Vâng anh Người đó lại khẽ trả lời - Anh ơi, cho em một đen đá và một chanh muối - Anh vẫn còn nhớ à, em tưởng lâu thế thì anh quên rồi chứ? – Mắt nàng ánh lên niềm vui - Mãi mãi không quên – Nó nháy mắt - Thật không, chắc lại ăn may chứ gì? - Anh thề với cái bàn này, anh nhớ thật mà, anh mà nói điêu, người yêu bạn anh chết? - Èo, vớ vẩn thế, tự dưng lại lôi người vô tội vào chịu hậu quả à? Mà anh vẫn uống cái thứ đắng ngắt ấy à? - Uk. Thói quen rồi em à! Im lặng, nó nhìn em. 2 ánh mắt gặp nhau. Cả 2 đứa lại nhanh chóng quay về 2 hướng. - Vẫn chưa bỏ được cái tật nhìn trộm người ta - Sao phải bỏ. Haha - Không bỏ người yêu anh lại đánh ghen, em sợ lắm - Anh F.A rồi, nên nhìn trộm em thoải mái, mà em không nhìn trộm anh sao biết anh nhìn trộm em - Đâu có, người ta nhìn lộ liễu luôn, ai thèm trộm cắp như anh chứ. Xì - Không trộm sao thấy anh nhìn lại quay đi - Em nhìn chán rồi, nên mới quay đi đấy. Haha, đừng tưởng bở - Uk. Em chán anh rồi đúng không. Haha - Không phải…- 2 má em lại ửng hồng thật đáng yêu - Đồ uống của 2 anh chị đây ạ. Anh chị có dùng gì thêm không ạ? - Vâng em cảm ơn, có gì tí em gọi sau - Em vẫn xinh như ngày nào, vẫn làm hồn anh ngất ngây - Xinh hơn là đằng khác ấy chứ. Mắt anh dạo này kém rồi. Haha - Lại tự sướng, có cần anh mua keo 502 cho không? - Èo. Ghét. - Mà em về khi nào đấy? Sao lại ở đây? Em vẫn ổn chứ? Mọi thứ có tốt không?.... Hàng tá câu hỏi được nó đưa ra dồn dập như tâm trạng nó bây giờ vậy. - Từ từ để em còn ghi câu hỏi đã chứ - Em lém lỉnh - ……………… - Hi. Câu đầu tiên này, em về được gần một tuần rồi. Câu 2 nhé, nhà cô em ở đây, bố mẹ đưa em lên thăm cô. Câu thứ 3… - Thôi, cứ câu thứ 1 câu thứ 2 nghe tụt hết cả cảm xúc. - Tụt để em kéo giúp lên cho. Hi Xoay nhẹ ly café, nó đưa lên miệng, chậm dãi cảm nhận vị đắng từ đầu lưỡi dần dần xuống cổ, và đọng lại dư âm là một vị ngọt. Nó liên tưởng đến câu chuyện giữa nó và em. Tất cả như một cuốn phim đang được chiếu trong đầu nó, từ tập một, tập 2,….và đến bây giờ vẫn chưa có hồi kết. - Song from a secret garden. Bài này nghe đi nghe lại cả nghìn lần vẫn hay anh nhỉ? Nhờ có anh mà em mới được tiếp thu với tinh hoa âm nhạc đấy. Hi Nó giật mình, kéo tâm trí về thực tại. Bên tai nó là bản nhạc không lời Song from a secret garden của quán. - Uk. Hồi em đi, anh ngày nào cũng nghe bài này… -…………….. -……………… - Này - Ơi - Anh đang nghĩ gì đấy? - Nghĩ điều mà em đang nghĩ! - Lại điêu, anh vẫn như ngày xưa. Xì. Vậy đố biết em nghĩ gì đấy? - Em nghĩ gì em biết, anh cũng biết rồi. Tự nhiên hỏi câu thừa. Haha - Èo. Không thèm nói chuyện với anh nữa. Nàng lè lưỡi. Cái điệu bộ lúc giận dỗi của nàng bao giờ cũng khiến nó bật cười kể cả khi tâm trạng nó có xấu đến mức nào đi chăng nữa. Nó vươn vai, tựa dài ra ghế tận hưởng cảm giác thoải mái và yên bình bên nàng. Lại im lặng. Không phải im lặng vì không có chuyện gì để nói, mà im lặng để xem đối phương đang nghĩ gì, để cảm nhận không gian giữa 2 người.Lặng để hiểu nhau hơn. Trong tất cả cuộc nói chuyện, nó và em luôn có những khoảng lặng như thế. Bản Song from a secret garden nhẹ nhàng đưa 2 con người với những dòng suy nghĩ khác nhau vào không gian thật lãng mạn