Nó và A cùng thi vào chuyên toán, nhưng không đủ điểm môn chuyên. Vì vậy nó học chọn. Lúc đầu nó cũng hơi buồn về việc này. Nhưng mấy anh chị khóa trên nói rằng, vào lớp chuyên thì sẽ chỉ tập trung học nhiều môn chuyên, nếu không cẩn thận, sẽ bị lệch. Học chọn là toàn diện nhất, với lại có nhiều người tuy không đủ điểm chọn, nhưng vì môn chuyên điểm cao, nên mới đỗ thôi. Oái oăm ở chỗ, trường có đến 3 lớp chọn. Số học sinh đỗ chọn sẽ được chia đều ra làm 3 lớp. Chính điều này, mới dẫn đến việc nó và A phải trải qua giây phút hồi hộp và lo lắng này. Xong danh sách lớp chọn 1, không có tên nó và đương nhiên A cũng không. Nhìn những học sinh bước theo giáo viên chủ nhiệm vào lớp mà nó đâm ra lo lo mặc dù cơ hội nó và A học chung 1 lớp đã được nâng lên từ 33% đến 50%. Mọi chuyện rồi sẽ ổn. Hi vọng giấc mơ đúng thêm lần nữa – Nó khe khẽ xoa 2 tay vào nhau Một cơn gió nhẹ thoáng qua. Một lần nữa, nó lại đúng. Sau khi đọc xong tên các thành viên của lớp chọn thứ 2, cũng vẫn không có tên nó và dĩ nhiên cũng không có A. Nó thở phào nhẹ nhõm - H đã bảo rồi mà Nó vênh mặt - Có mà bốc phét gặp thời – A bĩu môi - Thôi đi vào lớp, tí về đi ăn mừng nhé - Uk - Này T - Ơ H, cả A nữa! Cũng học lớp này à Sau vày giây ngạc nhiên. Nó đáp - Không học lớp này thì vào đây làm gì? - Quả đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ - T vỗ vai nó cười - Vô duyên gạch đá bay vỡ mồm – Nó pha trò - H thì làm gì có duyên để mà vô – A lém lỉnh - Ơ..ơ….- Nó cứng họng - Thôi xuống chỗ ngồi đi – A nói như trêu ngươi nó Nó lủi thủi, cúi mặt bước xuống dưới, văng vẳng bên tai là tiếng cười khe khẽ của thằng T Vậy là nó lại còn học cùng T – Thằng bạn hồi cấp 2 học thêm chung chỗ với nó và A nữa chứ. Kể ra may mắn thật. Sau khi cô giáo chủ nhiệm giới thiệu thì màn ra mắt, làm quen của các thành viên trong lớp cũng nhanh chóng kết thúc. Mọi người ra về chuẩn bị sách vở cho buổi học 2 hôm sau. - Màn ra mắt như trong mơ ý nhỉ - Nó nháy mắt với A - Uk. May quá. Vậy mình về đi. Thế mà A cứ lo suốt từ sáng tới giờ - Lo thừa, đã bảo tin người ta đi lại còn - T ơi, về chung với bọn này cho vui – Nó và A không hẹn mà cùng nói - Ghê nha. Uk về thôi! Ngày đầu tiên nhận lớp, nó đã quen được kha khá bạn, tuy nhiên hầu như toàn con trai là chính. - Hôm nay H quen được nhiều bạn mới chưa – A khẽ hỏi - Cũng kha khá, nhưng toàn con trai là chính - Hi. Nhanh vậy, A mới nói chuyện với mỗi bạn ngồi cạnh - Có mấy thằng khá hợp cạ đấy, chắc chơi được – T chốt một câu mà nó cũng tỏ vẻ khá tâm đắc - Tao cũng thấy thế - Mình thì chẳng biết ai với ai cả - Giọng A buồn buồn - Thôi, yên tâm, hôm sau đi học là sẽ quen tiếp mà – T an ủi - À mình ăn mừng vì ngày hội ngộ hôm nay đi. Bây giờ chúng ta đã chung 1 chiến tuyến rồi - Tất cả theo ý của các hạ - T vừa nói vừa cười - Vậy vào quán nước mía bên kia đường đi Ngày đầu tiên làm học sinh trung học phổ thông của nó đã bắt đầu như thế . Nếu không kể đến 1 vài lần bị quê trước nhưng câu nói của A thì xem ra là khá ổn. Có nhiều niềm vui, và cả những bất ngờ nó đoán trước được và không đoán trước được nữa. Ngày mai sẽ như nào nhỉ, không cần quan tâm nhiều, nó đang vui mà. Rồi ngày mai sẽ đến thôi! – Nó lại lẩm bẩm câu nói quen thuộc