Còn có ngày mai
Chương 38
- Hôm nay về sớm thế này, làm phát clan không các chiến hữu
T nói vọng ra từ nhà xe rồi lại quay vào lúi húi với công việc giải cứu chiếc xe thân yêu của nó đang được cả rừng xe bao bọc
- Okê thôi, hôm nay không win không về, còn chúng mày sao
Nó cũng giơ tay hưởng ứng
- Bọn tao theo luôn thôi
- Ờ thế lấy xe đi, đợi nhau cổng trường nhé
- Okê sir
Phải mất 15 phút sau cả lũ mới tụ tập được đầy đủ ở cổng trường. Cái công việc lấy xe sau mỗi giờ tan học như là cực hình đối với bọn nó. Nhưng cái gì thì cũng vậy, lâu dần, thành quen.
- Ơ mày ơi, con bé kia là Bảo Ngọc phải không, không thấy mặt nó
T vỗ vai nó
Nó nhanh chóng đưa mắt theo hướng tay T chỉ. Một cô bé đang lúi húi cúi xuống cái xe đạp của mình. Hình như là…Vẫn bóng người quen thuộc ấy, vẫn mái tóc được buộc lên cao,…đúng là Bảo Ngọc, nhầm sao được
- Ừ, chắc rồi,mà hình như xe em ý bị sao ấy. Chúng mày đợi tao chút
Chưa kịp nói hết câu, nó đã chạy vụt sang bên đường, ngồi xuống cạnh người con gái ấy, bỏ mặc đám bạn còn đang hào hứng với kế hoạch chơi game sắp diễn ra sau vài phút.
- Bảo Ngọc, xe em bị sao thế?
- A…anh H…hình như bị đứt xích hay sao ý – Nét mặt em thoáng buồn
- Mùa này tối nhanh lắm, bây giờ tìm hàng sửa xe nào gần đây đưa họ sửa, đợi anh chút nhé
- Vâng…
Không kịp nghe Bảo Ngọc trả lời, nó đã vụt băng qua đường.
- Tao xin lỗi, có lẽ hôm nay tao không đi chơi được với chúng mày rồi…
Chưa để nó nói hết câu, Tđã ngắt lời
- Tao hiểu rồi, vậy mày đưa em ý về đi, thiếu mày cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới cả
- Quá phũ – Nó ỉu xìu
- Thôi chú lượn đê, mê gái bỏ bạn thì không được nêu ý kiến
M cũng quay sang đá đểu nó
- Ừ vậy nhé, chúng mày chơi vui vẻ
Thế rồi, nó cùng Bảo Ngọc dắt xe song song với nhau trên con đường ánh sáng ban ngày đang được thay thế dần bằng những bóng điện, từng cơn gió thổi qua, lạnh buốt. Ghé qua một hàng sửa xe gần đó, bác sửa xe sau khi xem xét xong lạnh lùng phán
- Cái này để mai lấy nhé cháu, bác bây giờ cũng đang bận lắm, cháu thông cảm
- Vâng, đành vậy – Nó ngán ngẩm
Quay sang Bảo Ngọc, em vẫn im lặng và chỉ nhìn nó
- Thôi bây giờ anh đưa em về nhé
- Được không anh – Bảo Ngọc có vẻ ái ngại
- Được, em với anh trở thành xa lạ từ bao giờ thế, lên xe nào
- Vâng
Vẫn là 2 con người đó, vẫn trên chiếc xe đạp màu trắng bạc đó, vẫn những con phố trước đây đã từng đi qua đó, vậy mà nó có cảm giác, em đang dần trở nên xa lạ. Cũng đúng thôi, bây giờ, mỗi người đã tìm được cho mình một niềm hạnh phúc riêng, một người để trao yêu thương riêng, nó đâu thể đòi hỏi thêm điều gì. Nó đã nghĩ như vậy trong cái giây phút đó.
- Chiều nay em đi học à – Sau khi nói xong nó cũng cảm thấy ngại vì câu hỏi quá thừa thãi này
- Vâng, mà hình như lúc về, anh định đi đâu à – Em nhẹ nhàng trả lời nó
- Có…à…à không, chỉ là mấy đứa cùng đường đợi nhau về cùng cho vui ý mà
- Hì, đi chung với em thế này, người ta mà biết được đánh ghen chết
- Ai? Người yêu anh á?
- Vâng. Hi
- Em yên tâm, bạn ý tốt bụng lắm, thấy anh ra tay hành hiệp trượng nghĩa thế này, có khi lại còn hết lời khen ngợi ý chứ
- Người yêu anh tốt nhỉ. Hi
- ……………….
Nó cảm giác như mình vừa lỡ mồm cái gì đó nên chợt im lặng, không trả lời. Bình thường, nếu gặp phải một vấn đề gì khó trả lời, nó sẽ cố gắng lảng sang chuyện khác, còn nếu nó ngại ngùng, nó sẽ im lặng, cũng giống như lần này vậy
Một cơn gió lạnh nữa lại thoáng qua.
- Cho em mượn túi áo anh nhé. Hi
Bảo Ngọc khẽ thì thầm rồi đưa 2 tay cho vào túi áo nó chứ không còn vòng qua bụng nó như trước đây nữa. Nó cũng chẳng cảm thấy ngạc nhiên gì. Vì, nó và em trong lúc này cũng không còn như trước
Có những yêu thương âm thầm nhưng dai dẳng. . . !!
Có những khoảng lặng êm ái lại nát lòng . . . !!
Cho dù là tình bạn, hay tình yêu. . .
Nếu không có niềm tin thì sẽ không bao giờ là mãi mãi. . . !!
Và nếu không có lòng chân thành mọi thứ cũng bằng không !!!
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
10 chương
124 chương
7 chương
14 chương