Còn có ngày mai
Chương 3
Cấp 2, nó được bố mẹ định hướng vào môi trường trường chuyên lớp chọn. Được cái nó thông minh nên để vào trường chuyên chỉ là chuyện nhỏ. Và cũng chính nơi đây, nó đã đặt những bước chân đầu tiên vào con đường tình duyên đầy chắc trở. Cột mốc quan trọng đầu tiên chính là việc tỏ tình thất bại.
Nó và 1 cô bạn, chơi khá thân với nhau, ngay từ những ngày đầu vào lớp. Nó thông minh mà, cho nên, những bài toán khó, những điều chưa hiểu đối với cô bạn kia luôn được nó tháo gỡ 1 cách nhanh chóng.
Học trên lớp cùng nhau, chơi cùng nhau , về nhà cũng học nhóm, học thêm với nhau, nên nó động lòng phàm lúc nào cũng không hay. Một hôm, lấy hết can đảm viết bức thư dài tận 1 trang, rùi nhờ đứa bạn gái của cô bạn đó trao yêu thương tới tay người nhận .
Nhưng thật không may,đời về cơ bản là buồn, cái người nó tin tưởng gửi gắm trao yêu thương giúp nó ý lại công bố bản viết tay này với cả lớp. Và ko cần nói thì cũng đủ biết được kết quả thế nào, cô bạn kia giận nó đến tận đầu năm lớp 9. Nếu ko có bạn bè giúp hòa giải chắc 2 đứa giận nhau đến giờ quá. Cho đến bây giờ mỗi khi 2 đứa nhắc lại chuyện đấy đều ngặt nghẽo cười và ngán ngẩm về sự trẻ con của mình.
Thế đấy, tình duyên của nó được mở đầu bằng 1 cuộc tình tan vỡ, báo hiệu một đường tình long đong lận đận. Nghĩ lại thật buồn cười, mới còn bé tí mà nó đã nghĩ đến chuyện tương lai với cô bạn kia, nào là sau này cấp3 thi cùng trường, rồi cùng thi đại học,… ôi nhiều lắm. Vậy mà nó bị hủy hoại bởi một lý do vô cùng lãng xẹt. Lúc ấy nó cũng cảm thấy sụp đổ nhiều lắm chứ, hi vọng nhiều mà. Và nó nhớ rằng sau vụ đấy nó còn hùng hồn tuyên bố với thằng bạn thân rằng thà yêu người yêu mình còn hơn yêu người mình yêu.
Rồi dường như sau lần đầu thất bại thì trời cũng chiều lòng người, cho đến năm lớp 9, cô bé lớp trưởng và cũng được gọi là xinh nhất lớp lúc đó, đã tỏ tình với nó. Ông trời cũng công bằng lắm chứ, chịu thiệt thòi thì chắc chắn sẽ được đền đáp. Gọi là tỏ tình, chứ cái kiểu tỏ tình hồi bọ xít ấy thì buồn cười lắm.
Chả là nhân dịp tết năm ấy, trong lớp có cái tục lệ là lì xì nhau. Ai chơi thân với nhau nhiều thì lì xì nhiều, ít thì lì xì ít, 10k, 5k, 2k thậm chí là 500 đồng cũng được. Thực ra thì cũng chỉ là trên danh nghĩa thôi. Vì mỗi người đều mừng tuổi ngược lại cho nhau. Nên theo định luật bảo toàn tiền, tiền cũng không tự sinh ra và ko tự mất đi, ra bằng nào thì cũng thu hồi lại bằng đấy.
Đang hí hửng thực hiện cái sứ mệnh lì xì cao cả của mình, thì cô bé lớp trưởng nhẹ nhàng đi đến nhét cái lì xì to đùng vào tay.
- Của cậu này, đặc biệt hơn người khác nhé. Hihi
Nói xong, mặt đỏ bừng rồi chạy mất.
Ui zời ơi công nhận là đặc biệt thật, những người trong lớp thì toàn cái lì xì bé tí, thế mà mình thì được cái lì xì to đùng. Lại chả tự hào đi khoe khắp lớp ý chứ.Nó hồi hộp vừa mở vừa khấp khởi mừng thầm và tự nhủ lì xì to thì chắc tiền cũng to, quả này trúng mánh rồi . Thú thật, lúc ấy nó cũng chỉ nghĩ rằng nhiều tiền là sướng rồi, chứ nó đâu có nghĩ được tới thứ “đặc biệt” theo ý của cô bé lớp trưởng đâu.
Uầy, bạn này chu đáo quá. Nó thốt lên khi trên tay là 1 cái kẹo sô cô la hình đồng tiền kèm theo đồng 10k gấp hình trái tim (thời đó còn tiền giấy, chứ nếu polime như bây h mà gấp được hình trái tim đẹp chắc cũng k hề đơn giản)
Nó chạy đến kéo thằng bạn thân ra 1 chỗ:
- Mày ơi A (tên cô bé lớp trưởng) chu đáo ghê, đã lì xì lại còn có thêm cả socola cả gấp thành trái tim nữa
- Cái gì, sao tao được mỗi tiền. Đưa tao xem với
- Thật không?
Cả 2 thằng lúc này đều mắt chữ A mồm chữ O đứng nhìn nhau. Đứng hình vài giây thì nó chợt nghe thấy bên tai
- Bọn mày ơi, H nó được lớp trưởng tặng riêng hình trái tim với socola kìa, chúng nó yêu nhau rồi
Thôi xong, không kịp bịt miệng nữa rồi. Khi phát hiện ra được cái “đặc biệt” của A muốn nói thì cả lớp cũng đã biết. Lướt mắt nhìn quanh, k thấy A đâu, thế là tâm điểm của sự chú ý đều đổ hết lên đầu nó. Nào thì chúng mày yêu nhau lâu chưa, nào thì thế mà giấu nhé , nào thì bao h thì mời cả lớp ăn bánh kẹo đây,…
Ong hết cả đầu. Đang không biết phải xoay sở thế nào thì vị cứu tinh của đời nó cũng xuất hiện. Cô giáo bước vào lớp giúp nó thoát khỏi sự tra khảo của những con người nguy hiểm và ồn ào kia.
- Lớp trưởng đâu rồi, đi lấy phấn cho cô
Thôi xong ver2, mọi chuyện đôi khi không tốt như mình nghĩ
- Thưa cô, lớp trưởng sau màn tỏ tình lãng mạn đã bỏ của chạy lấy người rồi ạ
- Đúng đấy cô ạ, nếu muốn biết thêm chi tiết cô hãy gọi 1900xxxx, gặp bạn H cô nhé
Một đứa nhanh nhảu không phải lúc, một đứa bơm vào quái ác kèm theo một lũ nhao nhao hùa theo. Tất cả mọi ánh mắt đang đổ dồn vào cái mặt đỏ như quả cà chua của nó.
- Ghê nha, bạn H đứng lên phát biểu cảm tưởng cho cả lớp và cô nghe xem nào
Cũng rảnh ghê ha, cô giáo gì mà cũng chẳng khác học sinh là mấy vậy. Có nhất thiết phải thế ko. Thực ra cô giáo cũng trẻ thôi, cũng mới ra trường về đi dạy đc 1-2 năm, nói chung là xì tin lắm.
- Em …em … em…chỉ là nạn nhân thôi ạ – Nó lúng túng
- Là nạn nhân như em thì ai cũng muốn –Cô giáo phán 1 câu xanh dờn , mặt không biến sắc
- Daaaaaaaaa. Cô nói chuẩn ko cần chỉnh . Mà chỉnh thì lại càng chuẩn ạ
Một giọng dạ vang cả lớp, dài như kẹo kéo làm nó bật cười.
- Cười rồi àk. Vậy hậu quả mà người ta gây cho nạn nhân là gì, em có thể cho cô xem không?
Bất giác, nó đưa tay đang cầm cái kẹo socola và trái tim lên.Cả lớp lại được 1 phen cười vật vã. Lúc này , sau khi định hình lại, nó mới phát hiện ra. Than ôi, cái kẹo socola nát vụn, cái trái tim bị nhàu nát tự lúc nào. Hóa ra trong lúc không kìm chế nổi cảm xúc của mình thì tất cả mọi nội lực trên người nó dồn hết cả lên cái “hậu quả” trong tay nó.
- Tan vỡ hết rồi cô ạ
Mặt nó ỉu xìu như bánh đa ngâm nước. Cả lớp cũng trở lại không khí bình thường, chỉ còn một vài tiếng lao xao bàn tán.
- Tan vỡ rồi thì cố gắng chắp nối lại em ạ. Lần sau thì phải cố gắng giữ gìn nhé . Thôi cả lớp vào bài mới. Các em mở sách ra.
Thật may, cái trò khổ nhục kế của nó cũng đánh lừa được mọi người, làm cả lớp tưởng nó đang buồn thật nên cũng không trêu đùa gì nữa. Nó tự nhủ, mình phục mình thật
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
3 chương
90 chương
21 chương
14 chương
57 chương