Còn có ngày mai
Chương 24
- Em này
- Dạ
- Không ngờ em bạo đến thế?
- Là sao ạ
- Ờ thì, dám lên lớp đợi anh, rồi ngồi chém gió với một đám không hề quen biết
- Hì, lên lớp là để được gặp anh, còn chém gió là hoàn cảnh xô đẩy đấy chứ, ai bảo anh rủ đi uống nước làm gì
- Không rủ có mà chúng nó úp sọt anh à
Nó nửa đùa nửa thật với Lan Ngân, nhưng trong đầu thì nghĩ khác. Nếu mình không nhanh chóng dùng cách này để bịt miệng lũ bạn lại, rồi sẽ đến tai Bảo Ngọc thì….Thôi không nghĩ nữa
- Anh
- Ơi
- Anh đang nghĩ gì thế?
- Không có gì
- Thật không, sao thấy anh có vẻ đăm chiêu thế?
- Mệt em à, sáng bị tra tấn bởi 2 tiết văn
- Hi, em tuy học khối tự nhiên nhưng lại thích học văn
- Anh ghét, chưa bao giờ a muốn học văn cả, buồn ngủ lắm
- Bạn anh nói chuyện vui nhỉ
- Ừ, mà thằng T đâu rồi, nó bảo gần nhà em mà
- Anh ý bảo có việc, thế là đi cùng bọn anh M luôn
- À, ờ
“Thằng này tâm lý phết” – Nó thầm nghĩ
- Mà không ngờ nhà em lại cùng đường với nhà anh
- Em biết lâu rồi
- Sao biết được
- Em nói rồi mà, cái gì về anh em chẳng biết. Hehe
- Em cho người theo dõi anh đấy à?
- Chuẩn đấy. Thôi rẽ vào kia là đến nhà em rồi, anh về cẩn thận nhé
- Ừ, bye em
Nó nhìn theo dáng người xinh xắn đang chầm chậm rẽ rồi khuất dần. Em cũng không quên ngoái lại vẫy tay chào nó.
Sau lần gặp mặt, mọi phiền phức khó chịu đối với Lan Ngân được nó gỡ bỏ hẳn. Không ngờ em khác xa với trí tưởng tượng của nó.
Trời đã khá muộn, từng vòng xe quay nhanh hơn. Nó không còn thời gian mà nghĩ vu vơ nữa. Chắc giờ này mẹ nó đang chờ nó về ăn cơm từ lâu lắm rồi.
……………………………………………..
- Anh
- Giật cả mình, em chui ở đâu ra đấy
- Em đi sau anh nãy giờ
- Ơ…sao anh không biết?
- Mải ngắm gái thì sao biết được. Hihi
- Mà trùng hợp ghê, mọi khi đi học đâu có gặp em nhỉ?
- Mọi khi đã quen đâu, có khi em đi cạnh anh còn chẳng biết là ai nữa ấy chứ
Em vừa nói vừa bĩu môi.
- Ừ nhỉ, dạo này mình già mất rồi, hay quên quá
- Thế còn nhớ em là ai không?
- Không…em là ai, cô gái hay nàng tiên…em có tuổi hay không có tuổi?
- Êu, văn thơ lai láng thế, ngập hết cả đường rồi này
- Ngập thì bơi, lo gì
- Em không biết bơi
- Thì kệ em, có ảnh hưởng đến anh đâu. Haha
- Hic…con trai gì…mà chả ga lăng gì cả
- Đến trường rồi, thôi ta chia tay nhau từ đây, đường ai nấy đi
- Èo, ghét anh
- Con gái nói ghét là yêu đấy
- Đứng đấy mà mơ, em vào lớp đây
Nó nhìn theo cô bé nhí nhảnh hồn nhiên ấy cho đến khi bước vào cửa lớp mới chịu đi về hướng mình học.
- Có lẽ nào tao bị cảm nắng mày ạ
- Tao biết – T chậm dãi
- Sao mày biết?
- Tao biết mà
- Cảm thì uống thuốc chứ sao nữa – M phì cười
- Vãi chúng mày, ý tao là say nắng ấy
- Hôm qua trời có nắng đâu?
- Ờ thì không phải say nắng, mà là say người, được chưa các bố trẻ
- Hehe, tao lạ gì, em hôm qua đúng không?
- Được đấy, yêu đi
- Thôi xin mày, tao đùa đấy, còn Bảo Ngọc mà
- Haha. Đúng là cuộc đời thật lắm éo le, thằng 2 hộp sữa thằng không hộp nào
- Thích thì tao cho đấy
- Tiếc là nó thích mày rồi
- Mày hâm à?
- Nhìn qua là biết còn gì
- Sao tao nhìn mãi chẳng thấy gì nhỉ
- Thôi xin ông tướng, giả ngu hay cố tình không biết đấy
- Thôi vào lớp rồi, giải tán quốc hội – T chốt hạ
“Lan Ngân thích mình à, không phải chứ, mới quen thôi mà, thậm chí còn chỉ gặp nhau có đúng 2 lần, ôi thật khó hiểu”
- Học đi mày, nghĩ gì đấy, muốn ngồi sổ à – T đập vai nó
- À, ờ
BẠN nói BẠN yêu mưa,
..... rồi vội vàng bung ô khi mưa rơi!!!
BẠN nói yêu Mặt Trời,
.. rồi trú râm lúc trời nắng!
BẠN nói yêu gió lắm,
.... rồi cài chặt then cửa mỗi khi gió về!!!
.Thế nên TÔI sợ
... khi BẠN nói .............yêu TÔI!!!
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
3 chương
90 chương
21 chương
14 chương
57 chương