Editor: Tô Tô Hữu Hành
***
Trực giác của Đồng Kinh Niên vẫn luôn chính xác, cũng dựa vào trực giác này đã giúp anh lẩn tránh được biết bao mối nguy hiểm trên thương trường. Vậy nên khi có người xuất hiện trong nhà anh, Đồng Kinh Niên từ ánh mặt của đối phương cũng có thể đoán ra được dã tâm hừng hực trong đôi mắt cô.
Tô Tâm Đường xác định cô thật sự muốn "làm" với người đàn ông này, thế nhưng từ "làm" đặt trên người Đồng Kinh Niên có vẻ không hợp cho lắm. Văn hóa Trung Quốc bác đại uyên thâm đều thể hiện ở từ này, rõ ràng cách nói giống nhau nhưng lại có biết bao nhiêu ẩn ý.
[1] "Làm" trong nguyên tác là 搞 có nghĩa: làm một việc gì đó hoặc trừng trị/ xử lý. Ở đây Đồng Kinh Niên đang hiểu theo nghĩa Đường Đường muốn trị anh, còn Đường Đường dùng từ "làm" theo kiểu chơi chữ, ý muốn XXOO nam chính.
"Đồng tiên sinh, xin chào! Không ngờ nhanh như vậy gặp lại anh rồi."
Tô Tâm Đường đứng phía trên cầu thang, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông mang vẻ phong trần, mệt mỏi nhưng vẫn rất ưu nhã, không một chút cẩu thả. Cô nâng bàn tay lên che miệng, làm như chuyện gặp anh bất ngờ lắm vậy.
Trên thực tế thì không bất ngờ chút nào.
Để có thể vào được đây, Tô Tâm Đường tốn không ít tâm tư, tìm vài người quen biết để moi được tin tức.
Cho đến bây giờ, Tư Nam là người đàn ông có gia cảnh tốt nhất mà Tô Tâm Đường quen biết, mà theo hiểu biết của cô thì gia thế của Đồng Kinh Niên xem ra còn tốt hơn.
Đương nhiên chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô, chỉ là trong lòng muốn phỉ nhổ một chút mấy kẻ lắm tiền này, trong đầu liền tính toán làm sao có thể làm anh.
Mặc dù trong mắt người khác Tô Tâm Đường cũng xếp vào hàng ngũ "kẻ lắm tiền".
Đồng Kinh Niên không có phản ứng gì, chỉ vài giây đầu nhìn thấy Tô Tâm Đường bèn nhăn mày một cái, nhưng cũng mong chóng bình tĩnh lại.
Xem ra Tô Tâm Đường đang bị người ta làm cho mất mặt.
"Tư Nam."
Anh trực tiếp gọi một cái tên, ánh mắt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Tư Nam.
Trong suy nghĩ của Đồng Kinh Niên, đối phương có thể xuất hiện ở đây chắc chắn là do Tư Nam dẫn vào, thế nhưng hắn có chuyện gì mà phải đến đây.
Lại còn đem theo cô gái này đến nhà anh, cũng không nói trước với anh một tiếng.
Đồng Kinh Niên còn muốn gọi thêm một tiếng nữa thì đã nghe thấy giọng nói của cháu trai mình.
Cậu nhóc năm nay vừa vào tiểu học, trông vừa trắng vừa tròn.
"Cậu ơi, chú Tư Nam không đến đâu, cậu tìm chú ấy làm gì?"
Đồng Kinh Niên đôi môi mím thành một đường, đưa mắt đánh giá cô gái có nụ cười tươi như hoa đang đứng ở phía cầu thang.
Nếu Tư Nam không ở đây, vậy cô ấy đến đây làm gì.
"Đồng tiên sinh, quên chưa giới thiệu với anh..."
Tô Tâm Đường đưa tay vén những sợi tóc ở bên má ra phía sau tai, rồi nói: "Tôi là gia sư của Phương Chính tiên sinh."
Phương Chính tiên sinh?
Đồng Kinh Niên cảm thấy cách gọi này thật khó nghe, bên kia đứa cháu trai nhanh chóng ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo, dùng ngón tay mập mạp chỉ chỉ vào mình: "Cháu, là cháu."
Thì ra cậu nhóc này chính là quý ngài Phương Chính.
...
Đồng Kinh Niên cảm thấy chuyện này hết sức vớ vẩn, hít sâu vài hơi mới có thể bình tĩnh trở lại.
"Ai đưa cô đến đây?"
Tô Tâm Đường: "Quản gia."
Đồng Kinh Niên: Được lắm! Quản gia có thể đuổi việc rồi.
Có thể tuyển chọn một sinh viên chạy tiền vào đại học, quản gia như vậy giữ lại cũng không có ích gì.
Tất nhiên trước khi đuổi việc quản gia kia, Đồng Kinh Niên vẫn là muốn đuổi cô gái này đi đã.
"Thật ngại quá, gia sư của Phương Chính e rằng sẽ phải tìm một người khác, cô Tô chắc không thể đảm nhận... Vậy tiền công ngày hôm nay tôi vẫn sẽ thanh toán."
Đồng Kinh Niên trực tiếp nói.
Anh đối với cô gái này không hề có hảo cảm, cũng cảm thấy cô nhận ra anh không tán thành chuyện yêu đương với Tư Nam. Bây giờ còn muốn đến trị anh sao? Đồng Kinh Niên trực tiếp mang cơ hội này bóp nát.
Mặc kệ cô có ý tưởng quái quỷ gì.
Ánh mắt người đàn ông lạnh băng, thấy rõ ràng sự mỉa mai trong đó.
Dường như đang chờ đợi cô gái trước mặt thẹn quá hóa giận.
Tô Tâm Đường thừa nhận để vào được đây quả thật tốn không ít tâm tư, vậy mà đều bị tên đàn ông trước mặt này đem tất cả biến thành mây khói.
Nhưng cô cũng không tức giận, thậm chí còn cười tươi hơn, nhẹ nhàng bước chân xuống dưới bậc thang, giày cao gót khẽ nghiêng khiến cô giống như một nàng tiên cá đang khiêu vũ, vừa yếu ớt vừa rung động lòng người, lại càng tôn thêm đôi chân dài trắng nõn.
Tô Tâm Đường xinh đẹp đứng trước mặt Đồng Kinh Niên, mang theo một mùi hương thoang thoảng, người đàn ông cũng không lùi bước.
Cô nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, đứng gần mới phát hiện ra anh cao thế nào, mặc dù cô đang mang giày cao gót nhưng cũng chỉ đứng qua ngực anh.
Tô Tâm Đường nói: "Được thôi."
"Thế nhưng Đồng tiên sinh, anh có tin rằng sau này anh sẽ phải tự mình tới tìm tôi, mời tôi quay lại đây dạy học không?"
Đối diện phát ra một tiếng cười nhạt.
Người đàn ông này đang cười nhạo cô.
Tô Tâm Đường cũng không muốn tranh luận, cứ để thực tế chứng minh đi, cô quay đầu nhìn cậu nhóc mập đang đứng ngốc ở cầu thang.
"Phương Chính tiên sinh, tuy rất đáng tiếc nhưng cậu của cháu đã đuổi việc cô rồi, mong rằng sau này cháu sẽ hướng lên phía trước học tập thật tốt."
Tô Tâm Đường nói xong mấy lời này liền dẫm lên giày cao gót đi thẳng.
Từ phía sau bỗng vang lên âm thanh trẻ con khóc lớn: "Cậu thật xấu!"
"Tại sao lại đuổi việc cô giáo Tô chứ, cậu mau mang cô Tô trả cho cháu đi..."
Đồng Kinh Niên: "..."
Huyệt thái dương vì tiếng gào khóc mà đau nhức, nếu không phải còn giữ được lý trí thì có lẽ anh sẽ không ngại mà tét mông thằng nhóc này.
Càng ngày càng cảm thấy bạn gái của Tư Nam không ổn.
Rõ ràng chỉ mới gặp Phương Chính không bao lâu mà đã làm cho nhóc con khóc đến kêu cha gọi mẹ.
Tô Tâm Đường kia quả thực có độc, từ nhỏ đến lớn đều không tha.
...
Cháu trai nhỏ khóc càng lớn hơn, nhưng Đồng Kinh Niên cũng không nhượng bộ, anh chắc chắn cô gái kia chẳng tốt đẹp gì.
Trẻ con bên này anh có thể xử lý, nhưng "trẻ lớn" bên kia lại không có biện pháp.
Sau đó Tư Nam trực tiếp nói với anh, muốn Tô Tâm Đường đến nhà anh làm gia sư.
Đối với bạn thân của mình, Đồng Kinh Niên thật sự muốn cho hắn một phát tát.
"Cô ta nhờ cậu nói sao?"
Cô ta ở đây chính là Tô Tâm Đường, mặc dù chỉ mới qua hai lần tiếp xúc ngắn ngủi nhưng ấn tượng của Tô Tâm Đường trong mắt anh thấp đến sát đất rồi, anh đoán cô sau khi bị đuổi liền tìm bạn trai khóc lóc kể nể.
"Đường Đường không nói gì cả. Chỉ là tôi tình cờ biết mà thôi, không nghĩ cậu lại tự nhiên đuổi việc."
Thật không ngờ.
Đồng Kinh Niên từ trước đến nay đều không nghĩ bạn tốt của mình lại ngốc như vậy, yêu đương vào nên chỉ số thông minh cũng giảm sao.
"Trường của cô ấy đang yêu cầu sinh viên đi thực tập lấy kinh nghiệm thực tế, tôi cũng suy nghĩ rồi, không bằng để cô ấy đến chỗ cậu, ít nhất vẫn yên tâm hơn."
"Kinh Niên cậu giúp tôi đi, nhưng đừng nói với Đường Đường là tôi nhờ cậu đấy nhé."
Đồng Kinh Niên: "..."
Anh thật sự muốn dùng tay mà lắc hai vai tên ngốc Tư Nam, nói cho hắn biết đừng có diễn cái trò làm việc tốt mà không cần báo đáp này nữa, so với mấy bộ phim trên TV chẳng khác nhau chút nào.
Đừng hỏi Đồng Kinh Niên tại sao lại biết loại phim truyền hình này, ở nhà có mẹ và chị gái hàng ngày đều liên tục thảo luận về chúng, khiến anh không tránh được mà xem vài lần.
Nhưng đây không phải việc quan trọng.
Đồng Kinh Niên không cho rằng chuyện này là Tư Nam tình cờ phát hiện, rõ ràng cô gái kia cố tình.
Nhưng Tư Nam đã mở lời như vậy rồi, Đồng Kinh Niên nghĩ Tô Tâm Đường cũng không thể làm ra được chuyện gì xấu.
Ít nhất anh cũng dám chắc bản thân sẽ không bị mê hoặc.
Sau đó Đồng Kinh Niên cảm thấy đồng ý chuyện này cũng tốt, đến lúc đó anh sẽ có cơ hội giúp bạn mình lột mặt nạ của cô gái này.
...
Đồng Kinh Niên tính toán tốt đẹp, liền giao cho trợ lý thông báo với Tô Tâm Đường.
Nhưng Tô Tâm Đường đúng là không ngại nhiều chuyện.
Vừa mới tan họp, trợ lý liền ấp úng đi đến.
"Đồng tổng."
"Có chuyện gì?"
"Tôi đã nói với cô Tô về chuyện tiếp tục làm gia sư rồi."
Đồng Kinh Niên: "Cô ấy không đồng ý sao?"
Gương mặt trợ lý lộ rõ biểu cảm không biết nói thế nào.
"Đồng ý, nhưng cô Tô nói rằng mình không có xe, muốn ngài đến đại học A đón cô ấy..."
Vị trợ lý này cũng không biết cô gái họ Tô là ai, nhưng dám đưa ra yêu cầu như vậy với Đồng tổng thì xứng đáng gọi là nữ hán tử [2].
[2] Nữ hán tử: người con gái mạnh mẽ, cứng rắn đến đàn ông cũng phải nể phục
Hơn nữa hắn còn cảm thấy giữa hai người này có gì đó ái muội.
Chính vì như vậy nên hắn cũng không dám tự đưa ra quyết định, vẫn phải trở về báo cáo với Đồng Kinh Niên.
Đồng Kinh Niên: "À." Đáp lại chỉ có một âm thanh lạnh lùng ngắn ngủi.
Anh cũng chưa nghĩ qua Tô Tâm Đường lại muốn anh đến trường đón cô.
Bọn họ thân thiết vậy sao?
"Bảo lão Đổng đến đón đi."
Lão Đổng là tài xế riêng của Đồng Kinh Niên, để cho hắn đi đón cũng đã nể mặt Tư Nam lắm rồi.Trợ lý bèn liên lạc với Tô Tâm Đường.
Đồng Kinh Niên vẫn làm việc bình thường, nhưng trong đầu chợt nghĩ đến cô gái không biết điều kia, một lần nữa lại gọi trợ lý vào.
"Cô ấy nói thế nào?"
"Cô Tô có vẻ hơi thất vọng, nhưng vẫn đồng ý tới, cô ấy còn nói rất thích Phương Chính."
Nghe đến câu nói cuối cùng kia, mí mắt Đồng Kinh Niên giật giật hai cái, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hẹn thời gian với cô ấy đi, không cần lão Đổng đi nữa, tan làm tôi sẽ qua đó."
Nhớ tới cậu nhóc vẫn suốt ngày la hét muốn gặp cô giáo Tô kia, Đồng Kinh Niên cảm thấy chính mình cần phải coi chừng.
...
"Đồng tiên sinh, lại gặp nhau rồi, lần trước tôi đã nói anh sẽ phải tự mình đến tìm tôi mà."
Đồng Kinh Niên hạ thấp cửa kính, mở khóa cửa phía sau, nhìn cô gái đang nghiêng đầu cười đắc ý.
"Cô kể chuyện này với Tư Nam?" Giọng nói sặc mùi thuốc súng.
"Đồng tiên sinh đối với sinh hoạt tình cảm của bạn mình cũng hứng thú quá nhỉ?" Tô Tâm Đường không đợi Đồng Kinh Niên xuống xe đã nhanh tay mở cửa ghế phụ rồi chui vào trong, một cỗ khí bá đạo rất nhanh ập đến.
Cô chẳng buồn để ý đến cái giọng đầy mùi thuốc súng kia, còn hỏi ngược anh một câu.
Đồng Kinh Niên nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, sau đó liền dời tầm mắt, đem kính xe hạ thấp chút nữa, không nói một lời mà lái xe.
Đối với cô gái này anh cũng không cần phải nói quá nhiều.
Tô Tâm Đường cũng không giận, phản ứng của anh đúng như cô dự đoán, tâm trạng vui vẻ mà ngâm nga một bài hát.
Chiếc xe này cô đã thích từ rất lâu rồi, thế nhưng đây là số lượng có hạn, nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được, không nghĩ tới Đồng Kinh Niên lại trùng hợp lái xe này.
Trên xe bỗng nhiên yên lặng, Đồng Kinh Niên liếc mắt sang ghế bên cạnh nhìn cô gái đang dơ điện thoại chụp ảnh, càng nhìn càng thấy thật chẳng có ý tứ gì cả.
Không biết Tư Nam thích cô gái này ở điểm gì?
Đồng Kinh Niên cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều, liền quay lại tập trung lái xe.
Sau đó...
Một bàn tay mềm mại đặt trên khu vực hơi nhô giữa hai chân anh, nhẹ nhàng vuốt ve.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
32 chương
31 chương
40 chương