Tướng Quân Phủ. “Rầm.” Một thiếu niên còn rất trẻ thân vận bạch y, tóc tùy ý cột mà tạo ra một loại gông cuồng tự đại, gương mặt tuấn mĩ còn đẹp hơn cả nữ nhân đang bừng bừng lửa vậy. “Nam Cung Lân…..” Hiên Viên Dật từ từ tiếng lại gần Nam Cung Lân, tiếng nói lạnh lùng không một chút tình cảm chất vấn người kia. Có trời mới biết Hiên Viên Dật hắn sau khi nghe tin đã phát cuồng đến mức nào, nếu không phải mẫu thân ngăn cản hắn đã xông vào cung giết chết tên hoàng đế kia, sau đó vẫn người trước mặt này chạy trốn. Đúng vậy hắn ích kỉ, hắn không muốn buông người này ra, dù sinh dù tử phải có người này theo cùng, cho dù kéo người này từ nơi cao nhã thanh khiết xuống vũng bùn. “Dật…” Nam Cung Lân cứng người, hắn không ngờ nhanh như vậy người này đã biết tin còn tìm đến đây, hắn trăm mối tơ vò, chấp nhận cũng không được mà không chấp nhận cũng không xong. “Ngươi thích nữ nhân kia.” Hiên Viên Dật tiến lên cầm lấy cổ tay người kia, các ngón tay siết chặt cơ hồ nghe cả tiếng xương kêu răng rắc. “Không có.” Nam Cung Lân lập tức phủ nhận, hắn không những không thích mà còn cực kì chán ghét Chu Minh Loan. “Vậy thì tại sao..?” Nghe ái nhân phủ nhân tức khắc làm cho tâm tình của Hiên Viên Dật thoáng thả lỏng, lực đạo trên tay cũng buông nhẹ ra. “Lệnh vua khó cãi.” bốn chữ ngón gọn lại bao hàm tất cả, lệnh vua đã ban ra không thần tử nào dám không tuân theo, kháng chỉ chính là chu vi tam tộc. “Lân…xin lỗi.” Hiên Viên Dật đưa tay ôm người trước mặt vào lòng nhẹ giọng xin lỗi, là hắn hiểu lầm Lân của hắn, vì quá yêu người này mà đôi khi không thể không chế hành vi của mình, sợ mất người này sợ người này thay lòng…. “Dật, người ta yêu chỉ có một.” Nam Cung Lân cũng vòng tay ôm lấy người kia, bất an, sợ hãi của hắn vì được người này ôm lấy mà tan biến. “Ta biết,…xin lỗi.” Hiên Viên Dật tự trách, hắn sao lại nghi ngờ tình cảm của người này, nhưng lửa giận trong lòng lại chuyển sang một nơi khác, không có dấu hiệu suy giảm mà một khắc một khắc lại càng lớn hơn. “Phải làm sao đây? ta không thích nàng ta, nhưng hoàng đệ đã hạ lệnh không thể thu hồi.” Nam Cung Lân thở dài, hắn trăm tính vạn tính cũng không thể tìm ra cách nào cả, cách duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra là bỏ trốn cùng người này. “Yên tâm cứ để ta lo.” Hiên Viên Dật hôn nhẹ lên trán Nam Cung Lân để trấn an, đưa ái nhân quay về giường, đợi hắn ngủ say mới từ cửa sổ chạy về Mãn Nguyệt Lâu. Nguyệt Ảnh Băng Lâu. “Mẫu….phụ thân.” Hiên Viên Dật định tìm mẫu thân thương lương chút sự tình, nhưng vì gấp quá mà không kịp đẩy cửa đã hô lên, vào phòng mới thấy mẫu thân đang nằm trên trường kỷ gối đầu trên chân phụ nằm ngủ. “Có chuyện gì?” Hiên Viên Hạo đè thấp thanh âm sợ làm thê tử thức giấc, đối với hành vi lỗ mãng của trưởng tử thì cao mày khó chịu. “Con tìm mẫu thân có chút việc cần thương lượng.” Hiên Viên Dật cũng không trốn tránh hay lui ra, thản nhiên vào phòng đứng cách hai người chừng mười bước. Kỳ Nhi từ lúc hài tử vào phòng thì đã tỉnh, bất quá nàng lười nên không động đậy vì cả, từ lúc sanh Hiên Viên Lân đến nay đã rất nhiều năm nhưng thân mình vì còn trẻ lao lực và thụ thương quá nhiều nên cũng có chút ảnh hưởng, nàng thường xuyên thích ngủ tuy ngủ không sâu lắm. “Còn không nói.” phát hiện người trong lòng đã tỉnh Hiên Viên Hạo càng âm trầm hơn nhìn đứa con, Kỳ Nhi tối qua ngủ không ngon, khó lắm hắn mới hống nàng ngủ được một lát thì bị trưởng tử đá cửa vào, làm sao tâm tình tốt cho được. Chỉnh sửa thân hình của Kỳ Nhi cho nàng nghiêng qua nhìn trường tử nhưng cũng có thể nằm thoải mái không cần ngồi dậy, sao đó chỉnh lại mái tóc rối của nàng, vén tất cả ra phía sau tai. Kỳ Nhi đương nhiên rất hưởng thụ chăm sóc của phu quân nhưng trong lòng lại thở dài, Hạo vẫn lãnh tính với các nhi tử như vậy ngay cả với Lân nhi hắn cũng chỉ cho một chút ôn hòa cũng không quá thân thiết. Không phải là không thương các hài tử của mình, mà là do lúc nàng sinh Dật nhi và Tuyết nhi làm hắn sợ hãi, nghe nói còn chút nữa là ngất xỉu, lúc sinh Lân nhi nàng đau đớn trên giường gần ba canh giờ, hắn nhiều lần muốn xông vào may mắn nhờ các phu quân của chúng tỷ muội cản lại. Sinh Dật nhi xong thì tuyết nhi cũng rất dễ đi ra, sau gần 4 canh giờ quần quại nàng liền rơi vào hôn mê, lúc tỉnh dậy cũng không thấy con bên cạnh cứ tưởng là do cho đi uống sữa ai dè nghe chúng tỷ muội kể lại sự tình, nàng thiếu chút nữa tức đến thổ huyết tại chỗ. Hắn chẳng những không ngó ngàng vì đến hai nhi tử mới sinh kia, mà con sai người đem qua Thảo Phong Các của Zổ tỷ để cách li với nàng, chẳng những thế nàng còn nghe Minh Châu nói lúc nàng chìm vào mê man, Hiên Viên Hạo vì tức giận đứa nhỏ hành xác nàng mấy canh giờ mà suýt chút giơ tay chưởng chết nó, tuy biết là hắn vì đau lòng nàng nhưng như vậy cũng không được. Rốt cuộc nàng không thèm nhìn mặt hắn đến cả tháng trời, cho đến khi hắn hai tay bồng hai đứa nhỏ vẻ mặt đáng thương hề hề ngồi bên giường nàng xin lỗi, lúc đó nàng mới tạm nguôi giận, nàng biết hắn là thương nàng nhưng không nhìn đến cả mặt của con còn muốn chia cách mẫu tử hai người thì nàng không thể tha thứ được. Kỳ Nhi vừa như chìm vào quá khứ vừa nghe nhi tử quỳ xuống kể rõ tình trạng với nàng, hiếm khi Dật nhi lãnh tính mà đi cầu nàng trợ giúp, bất quá chuyện này nàng cũng đã sớm đoán ra từ lâu nhưng không ngờ người giật dây là hoàng đế kia, cũng tốt sau bao nhiêu năm nhẫn nhịn cũng có cơ hội chỉnh hắn, báo thù cho Miêu tỷ vì sự vô trách nhiệm của hắn mà lưu lạc nhân gian mười mấy năm.