PHẦN 1: MÀN XUYÊN KHÔNG GÂY SÓNG GIÓ. Một Buổi sáng, gió nhẹ, nắng hơi hồng. Độc Cô Thảo, nằm lười ra phơi nắng. Ngồi bên cạnh, một nam nhân áo trắng. Tay cầm quạt, tay đút trái cây. Nguyệt Kỳ Nhi, chướng mắt đi lại đây. Sút người kia, một phát văng lên cây Tay nắm áo, miệng thì thào nói khẽ Cuộc hợp tứ hủ bắt đầu, mà tỷ còn nằm đây. Kỳ Nhi lôi Độc Cô Thảo vào phòng nghị sự, Cua tú bà và Tiểu Thiên Sứ đã có mặt và đang nghiêng cứu một cái gương hình thù kì dị, nửa bên khắc hình mặt trăng đỏ và bách quỷ, nửa bên kia là mặt trăng trắng và thiên sứ. “Cái gì đây?” Độc Cô Thảo bước qua cầm lấy cái gương kia. “Không biết, của đồ đệ ta mang về.” Cua tú bà lắc đầu, nhún vai. Ánh mắt mọi người dồn về một điểm giống như là tâm vòng tròn, Tiểu Thiên sứ hưng phấn bắt đầu kể lại sự tích oanh liệt của mình. … sau nửa canh giờ, ba thính giả ngồi nghe cho ra một kết luận: Tiểu Thiên sứ của bọn họ là cứu được một con mãn xà màu đỏ, rồi được nó tặng cho cái này. “Có nói cho muội công  dụng không.” Kỳ Nhi ngồi xuống bàn. “Không có, bất quá muội hỏi nó có thể dùng để ước không, nó lắc đầu rồi lại gật đầu.” Tiểu Thiên sứ cười đáp. Ba đạo ánh mắt bắn về phía em ấy: nói cũng như không. “Nghe nói thịt mãn xà bồi bổ rất tốt.” Cua tú bà dũa móng tay. “Làm món xào hay nướng đi.” Kỳ Nhi đưa tay vuốt tóc. “Rán đi, ta chưa ăn rắn rán bao giờ.” Độc Cô Thảo quăng cái gương lên bàn, ngồi xuống. “Không được….” Tiểu Thiên Sứ hét to. “Vì sao?” Ba đạo ánh mắt nghi ngờ nhìn nàng. “Bởi vì….vì…..”  “Thôi, đừng chọc đồ đệ của ta nữa, hôm nay chúng ta họp là nói về danmei mà.” Cua tú bà rốt cuộc nghiêm túc vào vấn đề. “Kỳ Nhi, muội viết xong cái danmei về Từ huynh và Hạo đệ đệ chưa?” Độc Cô Thảo hăng hái nhìn Kỳ Nhi. “Muội viết rồi, đây nè.” Đứng vậy đi lại tủ, lôi ra một chồng giấy để lên bàn. “Oa….H đâu H đâu.” Tiểu Thiên Sứ đưa tay định bới tung chồng giấy. “Chát” một cái đánh vang vội. “Muội đừng quậy, Kỳ Nhi thức mấy đêm viết đấy, còn phải dấu diếm hai người kia nữa đó.” Độc Cô Thảo không chút nương tình, đánh thật mạnh lên cái tay trắng nõn của Tiểu Thiên Sứ, trừng mắt nói. “Oa…oa sư phụ..Zổ tỷ đánh con.” Tiểu Thiên Sứ rất biết chọn người để che chở a. “Muội đừng nháo nữa, nghiêm túc tý nào.” Kỳ Nhi cười nói. “Ai yo~, muội chỉ giỡn tí cho không khí nào nhiệt thôi mà, aiz ước gì được xem mỹ nhân Triệu Tước của SCI mê tập bằng xương bằng thịt thì hay biết mấy.” Tiểu Thiên sứ cảm thán. “Ta cũng muốn gặp Liễm Diệm.” Cua tú bà nâng chén trà giải sầu. “Muội thì chỉ muốn gặp Ngụy Kỳ Nhi thôi a!” Kỳ Nhi chống cằm thở dài. “Tỷ nhớ Vọng Vọng ~~~” Độc Cô Thảo cũng bị lây “bệnh” luôn rồi. “chíu…..chíu….” ánh sáng từ cái gương trên bài soi sáng cả căn phòng, màu xanh nhạt thật đẹp. Căn phòng sao khi đợt ánh sáng biến mất vẫn bình thương như cũ, duy chỉ có cái gương đã biến mất, và bốn nàng hủ cũng mất tích. Mười ngày sau đó, trên giang hồ nổi lên sống gió cuồn cuộn, Mãn Nguyệt Lâu cử tất cả thám tử và sát thủ trên giang hồ truy tìm tung tích của bốn người con gái. Chính tà hắc bạch lưỡng đạo đều cử cao thủ của mình truy tung, nhưng vẫn là bạc vô âm tín, giống như bốn nàng kia biến mất khỏi thế gian này. Võ lâm minh chủ không thiết xử lí chính sự, Đệ nhất sát thủ huyết tẩy giang hồ, Cổ vương phát cuồng ngành tơ lụa bị niêm phong, thiếu chủ Vân Long sơn trang  phong tỏa buôn bán ngành hương liệu. Giang hồ náo loạn triều đình cũng chẳng yên, tam vương phi Thùy Thiên quốc tiếc thương tỷ muội “tuyệt thực”,vương gia vì tiếc thương mĩ nhân không màn chính sự trong triều, Giáo chủ Ám Nguyệt giáo,giáo chủ phu nhân, đệ tử Y Tiên và Thần bộ vì truy tìm, không thiết náo loạn giang hồ xông vào các môn phái “du ngoạn”. Độc Hành Kiếm Vương và Cô thiên Thần Thâu vì truy tìm “đồ đệ yêu quý” đã “bôn ba” vào những nơi vô cùng tiên cảnh và “khoái lạc”, lí do của Độc Hành Kiếm Vương là có thể bọn nhỏ bỏ nhà trốn đi chơi nên vào đó tìm không chừng sẽ gặp. kết quả cũng không cần phải nói a. Còn Y Tiên Lăng Diệc Thần vì “tiếc nuối” cho đồ đệ duy nhất đã đốt pháo ba ngày ba đêm, sau đó cùng với đệ nhất dịch dung bất tri diện Hạ Lạc Hà. xông ra giang hồ bắt những tên “khả nghi” có liên quan đến vụ này, đem về tra khảo bằng các loại độc mới chế ra được. Kết luận: trong mười ngày đó còn đáng sợ hơn lần bão tố trong hoàng cung Thùy Thiên ba năm về trước, giờ dậu là tất cả đóng cửa đi ngủ chả ai dám bén mảng ra đường. Trong khi tứ hủ đang rất nhỡn nhơ du ngoạn ở nơi khác, mà không ai hay biết hay tìm đến được. Cua tú bà và Tiểu Thiên Sứ của chúng ta hiện đang ngao du tại nơi hai người vừa nhắc đến phía trên, thập phần hưởng thụ nha. Cua tú bà thì suốt ngày được xem đông cung đồ của hai chàng Liễm Diêm và Nhược Thiên, ai biểu tú bà là gian thương chi, vài lời đã thuyết phục được hai chàng cho ở “trọ” vô thời hạn. Tiểu Thiên Sứ thì đang theo mỹ nhân Triệu Tước học tâm lí học, bởi Tiểu  Thiên sứ của chúng ta đánh bại chàng bằng một giọng ca oanh vàng, khiến chàng nghe đến say mê. Kỳ Nhi thì rất nhàn nhã, nàng làm “khách” trong Tần phủ, được Tần phủ thất chủ tỷ cưng như trứng hứng như hoa, lí do à, đương nhiên là nàng hiến kế cho Thất chủ tử chỉnh anh Tần lão gia rồi. Còn kể một đống truyện về danmei và sự tích oanh liệt khi chàng lão gia đi “bắt” thất vị chủ tử về. Buồn chán thì chạy đi kiếm tam chủ tử cùng uống đào hoa nhưỡng, không thì qua dược lâu kiếm lục chủ tử nghiên cứu dược liệu, khi thì bồi ngũ chủ tử đi “cường bạo dân nữ” phá làng phá sớm, rãnh rỗi đi kiếm đại chủ tử kể truyện danmei. Độc Cô Thảo tiếp đất rất an toàn, bởi nàng đang ngồi dắt dẻo trên một ngọn cây khá cao, nhìn toàn cảnh sẽ thấy một sơn trang hoành tráng hùng vĩ, người ra vào tấp nập, trước bản đề ba chữ thật to — Tu La Bảo. Tay cầm tấm gương kì dị kia, phi thân xuống đất, phủi phủi bụi dính trên người, đưa tay vuốt lại mái tóc, chỉnh sửa cây trâm, đưa tấm gương kia vào ngực, mới phi thân vào trong trang ẩn nấp vào một nơi kính đáo, đánh ngất ba ảnh vệ.