Hắn làm sao có thể không phát hiện kỳ thật nữ nhân ở bên cạnh hắn mới là hồ điệp hấp dẫn hắn nhất! Trong đôi mắt thâm thúy của Lý Lan Ngọc hiện lên ánh sáng của dã thú khi tìm thấy con mồi. Trước kia ở trong hoàng cung, hắn tuy rằng không phải thực thích hoạt động săn bắn, nhưng cũng không phải hắn không thích khoái cảm khi con mồi tới tay. Chẳng qua lần này hắn săn bắn không phải động vật, mà là nữ nhân đáng yêu kia. Hiện tại mục tiêu của hắn đã xác định —— chính là Quan Nghênh Hạ, nữ nhân kiêu ngạo kia, nữ cường nhân đối với nam nhân khác thì tươi cười, đối với hắn lại nghiêm túc cứng nhắc. Nhất định phải chinh phục được nàng. Đúng lúc đó, Nghênh Hạ vừa vặn nhìn thấy phục vụ bưng một ly sữa ra, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt. Chẳng lẽ tên kia... Nàng nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy một ánh mắt tóe lửa, còn cả khuôn mặt không thể khó coi hơn được nữa. Cho dù như thế, trong quán cà phê này hắn vẫn là nam nhân khiến người khác chú ý nhất, nhất là vẻ mặt anh tuấn tiêu sái này, rất nhiều người ao ước mà không được, ngay cả nàng vẫn hi vọng chính mình có thể tản mát ra tự tin như vậy, nhưng luôn cảm thấy khó khăn. Bất quá hâm mộ vẫn là hâm mộ, bây giờ nàng cũng đã biết, nam nhân tự tin như vậy thực ra cũng chả có gì hay ho. Không cần phải nghĩ cũng biết lí do hắn chạy đến đây, nhất định là bởi vì nàng vừa mới cự tuyệt, làm tam vương gia không vui. “Làm sao vậy?” Kiệt Thánh giọng điệu quan tâm đem nàng gọi về, hắn cũng theo ánh mắt của nàng nhìn xem là cái gì khiến cho nàng chú ý, lại bị nàng ngăn cản. “Không có gì. Không cần quay đầu, không cần khiến cho người ta chú ý, không có chuyện gì.” “Phải không?” Làm sao có thể để cho hắn nhìn thấy tam vương gia kia, sắc mặt hắn bây giờ đã biến thành xanh mét, nếu trong tay có đao, chỉ sợ sẽ chạy đến đây giết nàng đi? Nàng không hy vọng Kiệt Thánh thiện lương bị cuốn vào mớ lộn xộn khó có thể giải thích này, mà khoảng thời gian ngắn cũng rất khó nói rõ ràng quan hệ của nàng cùng tam vương gia kia, tốt nhất là không cần nói là an toàn nhất, bằng không chuyện gia đình nàng sẽ bị lộ ra hết, thế giới không đại loạn mới là lạ. Hơn nữa phóng viên, nhà báo cũng sẽ đuổi theo ba vị Vương gia bị hút đến này, nàng không muốn chị hai cùng em gái vì việc này mà bị thương tổn. Ngay lúc Quan Nghênh Hạ hốt hoảng suy nghĩ thì lại vừa vặn nghe Giang Kiệt Thánh nói xong câu cuối, “...... Em đồng ý không?” “A? Cái gì?” Nàng sửng sốt một chút, đối với việc mình phân tâm cảm thấy hơi ngượng ngùng, vội vàng gật đầu, “Đồng ý!” Bất quá là đồng ý chuyện gì? Nàng buồn bực nghĩ. “Thật không? Anh vốn rất lo lắng.” Kiệt Thánh vui vẻ từ trong túi lấy ra một cái hộp nhung. Ý cười trên mặt Quan Nghênh Hạ cứng lại. Trời ạ! Nàng rốt cuộc vừa mới đáp ứng lung tung cái gì? “Anh đem theo nhẫn lao thẳng đến đây, hi vọng có một ngày có thể giúp em đeo...” Hắn vừa nói vừa mở hộp ra, đem nhẫn kim cương thật lớn lấy ra, chuẩn bị đeo ở trên ngón tay Nghênh Hạ. Quan Nghênh Hạ bị chuyện xảy ra bất ngờ dọa cho sợ hãi, còn không kịp phản ứng lại, tay của mình đã bị đối phương nắm lấy, mắt thấy sẽ bị đeo nhẫn. Theo lý thuyết, nàng nên cự tuyệt, nhưng là vừa thấy viên kim cương lớn như vậy, liền thất thần. Nàng luôn luôn đối với vật có giá trị không cách nào cự tuyệt, đây là ưu điểm cũng như khuyết điểm lớn nhất của nàng. Đột nhiên, một cái tay chắn giữa hai người, sau đó ngay lập tức cầm lấy tay Quan Nghênh Hạ, dọa hai người nhảy dựng lên. Nàng ngẩng đầu nhìn, khó trách bị dọa như vậy, bởi vì người đáng lẽ đang ở dằng xa kia không biết từ khi nào thì đã đứng trước mặt. “Vị tiên sinh này...” “Anh muốn làm cái gì?” “Tôi nào có... “ “Vị tiên sinh này... ” Kiệt Thánh lại tiếp tục muốn thử xen vào giữa hai người. “Em đã chiếm được thân thể anh, trái tim anh, anh đã đem hết thảy những gì anh có trao cho em, nếu mất đi em, anh sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng, có lẽ anh sẽ phát điên lên mất, sẽ tan nát cõi lòng đến khi chết. Mà nghĩ đến đây, anh lại luyến tiếc rời bỏ em, cho nên anh sẽ phá hủy những người có khả năng cướp em khỏi anh...” Nhất là khi nói đến cái chữ “người” kia thì Lý Lan Ngọc cắn răn thật mạnh, nghiến răng nghiến lợi. “Làm ơn, Tam vương...... Lý tiên sinh, xin anh đừng tùy tiện ăn nói lung tung.” “Anh không có nói lung tung, em, người phụ nữ tàn nhẫn này, chẳng lẽ em đã quên khoảng thời gian chúng ta gắn bó bên nhau rồi sao? Em muốn phản bội tôi sao?” “Tôi nào có...” “Nghênh Hạ, những điều người này nói là thật sao? Hắn là ai vậy?” Kiệt Thánh nhìn người đàn ông mỹ lệ trẻ tuổi trước mắt này, đúng vậy, hắn thật sự rất mỹ lệ, ngay cả thân là đàn ông nhưng lúc nhìn gương mặt kia, vẫn có cảm giác tim đập nhanh hơn, hơn nữa ánh mắt căn bản không nỡ rời khỏi hắn. Làm cho chính mình cư nhiên lại có loại tình cảm dị thường này, Giang Kiệt Thánh ngày càng muốn biết người đứng trước mắt rốt cuộc là ai? “Hắn nói...” “Đương nhiên là thật, chúng tôi đã hẹn hò từ lâu, sắp chuyển đến sống chung, cho nên là thật.” Thật sự rất muốn đánh người.Thật đúng là muốn làm nàng mất mặt mà. Nếu ánh mắt có thể giết người, Trình Giảo Kim nửa đường chạy đến này tuyệt đối đã chếtbao nhiều lần. “Anh im miệng ngay cho tôi!” “Nha! Thân là phụ nữ có học thức sao có thể ăn nói thô tục đến vậy, thật sự là quá thất lễ.” Lý Lan Ngọc lắc đầu nói, tỏ vẻ coi trọng lễ tiết. Vấn đề là, trường hợp này, loại tình huống này, không tới phiên tên xấu xa này đi ra phá hư. Nghênh Hạ nhất thời hiểu được hắn đang chỉnh nàng. Rõ ràng, là hắn muốn báo thù. “Lý tiên sinh, có vấn đề gì có thể trở về hoặc chờ chút nữa chúng ta hãy nói chuyện, hiện tại tôi không có thời gian đùa với anh.” “Anh xem xem, đúng là một người phụ nữ vô tình.” Không thể nào? Tên thối này còn muốn tố cáo với Kiệt Thánh, càng tức hơn là, nàng cư nhiên nhìn thấy vẻ mặt Kiệt Thánh có chút đồng tình. Hiện tại là như thế nào? Cảm giác bị đàn ông bắt nạt đột nhiên dâng lên trong lòng nàng, khiến nàng nhớ tới lúc trước khi mới đi làm luôn bị đồng nghiệp nam kỳ thị cùng khi dễ. Trời sinh vốn kiêu ngạo khiến nàng quyết định đấu tranh lại. Nàng hất cằm lên, lạnh lùng, kiêu ngạo nói với Kiệt Thánh đã phản bội nàng: “Tôi cùng người đàn ông này ở cùng một chỗ, hơn nữa chúng tôi hàng đêm đều mất hồn, có thể nói ở trên giường là trời sinh một đôi, đời này tôi chỉ sợ tìm không thấy ngựa đực dũng mãnh như vậy, bất quá, điều đó không có nghĩa là quan hệ có thể tiến thêm một bước. Mà Kiệt Thánh, anh cũng nên biết chúng ta chỉ có thể làm bạn, không đến mức có thể làm vợ chồng, nhưng đây là vấn đề của tôi, anh hay những người khác đều không có vấn đề gì. Nếu hiện tại tất cả mọi người đều đã hiểu, có thể giải tán, tôi đi trước.” Bỏ lại những lời này, Quan Nghênh Hạ xoay người tao nhã rời đi, lưu lại hai người đàn ông đang bốn mắt nhìn nhau. Lý Lan Ngọc rất nhanh khôi phục vẻ mặt bình thường, khuôn mặt mỹ lệ chậm rãi gợi lên một chút ý cười tràn đầy hứng thú. “Anh...” “Anh cũng nghe thấy rồi đấy. Nàng coi tôi như một con ngựa đực, hàng đêm xuân tiêu, chuyện này đối với một người đàn ông mà nói thật là một vinh dự, có thể nói rằng biểu hiện của tôi ở trên giường khiến nàng vừa lòng ; mà anh, nàng ngay cả lên giường cũng không muốn, cho nên anh nên chuẩn bị về nhà đi thôi!” Lý Lan Ngọc vừa đắc ý nói, vừa quan sát sắc mặt rất khó coi của người đàn ông trước mặt. Đương nhiên đối phương cũng không phải kẻ dễ bắt nạt. “Sao anh biết nàng không muốn lên giường với tôi?” Lý Lan Ngọc lạnh mặt, không nói một câu. “Bởi vì công tác bề bộn, cho nên tôi đã nói trước với cô ấy, nếu cảm thấy tịch mịch, có thể tìm người thay thế. Thực hiển nhiên, anh —— chính là người thay thế.” Giang Kiệt Thánh vứt lại một quả bom, thành công làm bùng nổ sự đố kị trong lòng Lan Ngọc.