Có Vương Gia Mới Dám Lớn Tiếng
Chương 4
Cùng lúc Lý Lan Ngọc đang thở phì phò, Quan Nghênh Hạ cũng đang rất vất vả,bận rộn trong công ty. Ánh mắt Nghênh Hạ nhìn chằm chằm vào vi tính, hai tay gõ bàn phím cực nhanh, mà trước mặt nàng còn rất nhiều văn kiện cần xử lý.
Nàng rốt cuộc cũng đổi công việc, làm trong công ty của anh rể.
Kỳ thật, muốn thành lập một công ty đối với nàng mà nói căn bản không phải một việc khó, bởi ngay khi xác định mục tiêu tương lai của mình, nàng luôn cố gắng trau dồi thêm kinh nghiệm, chỉ là vấn đề vốn thật khó xử lí, bởi nàng phải gánh một gánh nặng kinh tế khá lớn.
Không có cách nào, mẹ đã già rồi, người cũng yếu đi, nên chị mới phải ở nhà chăm sóc mẹ, mà em vẫn còn đang đi học.
Quan Nghênh Hạ quan niệm, học viện Nam Thánh, bất kỳ một nam sinh nào cũng đều là đời thứ hai hoặc là đời thứ ba của các gia đình có thế lực, chỉ cần kết giao với một trong số họ, liền nổi tiếng vô cùng.
Cho nên lúc trước nàng mới liều lĩnh đưaem gái vào học viện Nam Thánh học.
Mà chị nàng vừa có thể chăm sóc mẹ lại vừa có thể giúp việc trong nhà, như vậy, cũng tiết kiệm được tiền thuê y tá chăm sóc, cùng tiền thuê người giúp việc trong nhà.
Cho nên nuôi chị hai tuyệt đối cũng là chuyện đáng giá.
Tuy rằng sau khi cha qua đời, có thể lĩnh một chút tiền bảo hiểm, có thể sống tạm qua ngày, bất quá nàng tức giận là, vì sao cha không đóng bảo hiểm nhiều một chút? Bảo hiểm có một trăm vạn, còn không bằng đội mồ sống dậy giúp đỡ gia đình kiếm tiền.
Chính là ông trời lại cứ muốn làm trái ý nàng, sớm hơn vài năm đã gọi cha lên thiên đường rồi.
Nếu số phận đã như vậy, tốt nghiệp xong ý nghĩ duy nhất của nàng là cố gắng làm việc.
Đến khi ba vị Vương gia kia đột nhiên"giá lâm", lại bị nàng phát hiện thực sự có Dạ Minh Châu tồn tại, đương nhiên sẽ không buông tay cơ hội kiếm tiền này, đợi nàng thu thập được ba viên Dạ Minh Châu, nàng tuyệt đối sẽ tìm viện bảo tàng lớn hoặc một tập đoàn tài chính, tin rằng sẽ có người có hứng thú đối với trân bảo hiếm thấy này.
Nếu không được thì cũng chẳng cần phải ba viên, chỉ một viên đã có thể làm cho cả nhà nàng ăn tiêu đến hết đời rồi. Cho nên khi Đại vương gia đem viên Dạ Minh Châu của hắn cho nàng thì mới đầu nàng tính bán đi, sau lại thay đổi ý định, tạm thời cất đi đã.
Ngẫm lại, Đại vương gia cùng nhị vương gia thật đúng là hai người đàn ông không tệ. Mới đến hiện đại không bao lâu, cũng đã có thể tự mình kiếm tiền,. Bọn họ cũng đều rất thương yêu các chị em của nàng, giúp giảm bớt không ít gánh nặng.
Nàng hiện tại rất thích câu " yêu ai yêu cả đường đi lối về " này a!
Quan Nghênh Hạ đang chuẩn bị đi ra ngoài tìm người bên bộ phận quảng cáo thì chợt nghe tiếng điện thoại trên bàn vang lên.
Hẳn là Kiệt Thánh gọi tới.
Giang Kiệt Thánh là là người luôn giúp đỡ nàng ở công ty khi nàng mới ra ngoài xã hội. Tuy rằng về sau hai người không còn là đồng nghiệp, hắn ở Nhật Bản mở một công ty quảng cáo có quy mô lớn, là người đàn ông rất tài hoa, cũng đã giúp nàng không ít.
Hắn đối với Quan Nghênh Hạ rất tốt, nhưng đối với nàng mà nói, không yêu chính là không yêu, cho dù điều kiện tốt, tiền kiếm được nhiều, cũng chỉ có thể làm bạn bè đơn thuần, như thế mà thôi.
Ngày hôm qua Giang Kiệt Thánh đến Đài Loan, nàng vốn muốn đi đón, lại vướng phải một hội nghị quan trọng không đi được, nên nàng đã cùng hắn hẹn giữa trưa cùng nhau ăn cơm.
"Này! Kiệt Thánh, chờ em một chút, em tới ngay." Nghênh Hạ vừa nói vừa vội vàng tìm áo khoác của mình, lại nghe thấy đối phương hít thật sâu vào một hơi, giống như đang kìm chế tức giận.
"Kiệt Thánh?"
"Không cho phép cô cùng cái tên thánh gì kia đi ra ngoài." Một người bá đạo ra mệnh lệnh.
"Tam vương gia, có chuyện gì không?" Giọng của nàng ngay lập tức trở nên xa lạ khách khí.
"Không có việc gì không thể gọi điện thoại sao?"
"Sẽ chiếm tuyến điện thoại, tôi đây chi tiền để tiếp những cuộc gọi quan trọng, nếu anh không có chuyện gì..."
"Quan Nghênh Hạ, cô rốt cuộc có muốn Dạ Minh Châu hay không?" Người ở đầu dây bên kia bắt đầu mất bình tĩnh.
"Muốn." Nàng nhanh nhẹn trả lời.
"Vậy tốt nhất đối xử với bổn vương tốt một chút."
"Tôi đây là ăn ngay nói thẳng, cho dù muốn tôi sửa tính, cũng phải có thời gian."
"Mặc kệ, cô lập tức sửa cho bổn vương."
"Được được, tôi sửa. Xin hỏi Tam vương gia có chuyện gì không?"
"Bổn vương chút nữa đến tìm cô, đại khái khoảng 5 phút. Công ty của các người thật khó đỗ xe, ông chủ ở đây là ai? Không mua nổi đất làm bãi đỗ xe sao?"
"Ông chủ của công ty chúng tôi là đại hoàng huynh của anh, có vấn đề gì có thể hướng hắn khiếu nại. Còn có, tôi chút nữa không có thời gian tiếp anh, tôi có hẹn với người khác rồi."
"Cùng cái người tên Kiệt Thánh kia sao?"
"Đúng vậy."
"Nam nhân sao?"
"Đúng."
"Tuổi trẻ sao?"
"So với tôi hơn năm tuổi."
"Kết hôn sao?"
"Còn chưa có."
"Hắn muốn theo đuổi cô." Lần này là giọng điệu thực khẳng định.
"Đúng vậy." Nhưng nàng muốn hay không cho hắn theo đuổi cũng là vấn đề của nàng.
"Cô không được phép."
"Vì sao tôi lại không được phép?"
Đối phương dừng lại vài giây, trên vẻ mặt xinh đẹp tràn đầy suy tư, sau đó mới nghe được hắn nói một câu
"Bởi vì bổn vương không cho phép."
.........................
"Hi! Bảo bối, đã lâu không gặp, em trở nên ngày càng xinh đẹp."
Trong quán cà phê ở khách sạn Khải Duyệt, một người đàn ông cao lớn anh tuấn một thân tây trang ngồi thẳng ở trên ghế ngồi, vừa thấy được bóng dáng xinh đẹp xuất hiện ở cửa, lập tức đứng lên.
"Hi! Kiệt Thánh, đã lâu không gặp."
Hai người thân thiết ôm nhau một cái, cách chào hỏi đầy nhiệt tình như vậy lại làm cho người đang lén lút đi phía sau Quan Nghênh Hạ nhìn thập phần không thuận mắt.
Quan Nghênh Hạ giống như một nàng công chúa được tiếp đón vào chỗ ngồi, hồn nhiên không biết người đàn ông theo sau nàng sắc mặt vô cùng khó coi
Nguyên lai nàng vì một tên cứng nhắc bảo thủ như vậy, mặc kệ lời nói của mình, nhất định phải tới cùng hắn ăn cơm?
Lý Lan Ngọc trong lòng rất không thoải mái, nhất là khi nhìn Quan Nghênh Hạ cười đến sáng lạn lại mĩ lệ như vậy.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu trên người nàng hình thành một vầng sáng vàng rực, làm nụ cười trên mặt nàng càng thêm mê người.
Đột nhiên phát hiện tim mình đập nhanh hơn, bình bịch bình bịch kích động. Đây là ý gì? Lý Lan Ngọc cố bình tĩnh phân tích cảm xúc hiện giờ của mình.
Thời điểm đợi sữa đưa đến, hắn phát hiện tâm mình dao động.
Lúc trước hắn luôn coi nàng là kẻ thù, chỉnh nàng, đối phó nàng, tuy rằng nàng luôn miệng hứa hẹn sẽ nghe theo chủ ý hắn, hầu hạ hắn, dù sao cũng là ba nàng phát minh ra máy thời gian, sau đó coi bọn họ như tro bụi hút đến nơi đây, trên phương diện lương tâm đ*o đức vốn là nên cố gắng bồi thường cho bọn họ. Nàng đã không làm thì thôi nhưng nàng lại còn tham lam muốn lấy Dạ Minh Châu trên người ba huynh đệ bọn họ, cho nên đương nhiên nàng phải làm theo lời hắn.
Trên thực tế, nàng làm sao thật sự phục tùng?
Thấy vẻ mặt nàng lúc cùng nam nhân khác nói chuyện, tao nhã trầm tĩnh như vậy, tự tin như vậy, hắn mới phát hiện nha đầu gian xảo kia kỳ thật bộ dạng không hề kém hơn những người hắn đã kết giao, chẳng qua nàng luôn thích giả bộ thành người phụ nữ vô vị như vậy.
Nàng luôn mặc trang phục đoan trang, tóc thì búi chặt lại nhìn không ra là dài hay ngắn, hơn nữa chỉ cần đối mặt hắn, nàng sẽ luôn xù gai lên như một con nhím.
Nhưng hắn cũng biết, nàng là một người có chí tiến thủ, luôn vì cả nhà mà cố gắng vất vả, mỗi ngày đều thực mệt mỏi.
Hắn phát hiện nàng thường ngồi ở trên sô pha ngủ gà ngủ gật, lại vẫn kiên trì muốn đem vấn đề tiêu thụ sản phẩm hôm nay ra soạn thảo, ngày mai khi họp mới cái để thảo luận.
Nghĩ đến đây, tim hắn lại có cảm giác không đành lòng cùng thương tiếc, có cỗ xúc động muốn nói cho nàng, không cần phải vất vả như vậy, hắn sẽ nuôi nàng cả đời —— bất quá điều kiện tiên quyết là nữ nhân này phải ngoan ngoãn, nghe lời, mà không phải luôn làm trái ý của hắn.
Ánh mắt của hắn chậm rãi dừng ở trên người Giang Kiệt Thánh, nhìn thấy trên mặt hắn lộ vẻ đói khát —— đương nhiên người ngoài đoán không ra, nhưng cùng là nam nhân, hắn có thể nhìn ra được người đàn ông thoạt nhìn vạm vỡ kia đối với nha đầu ngốc của hắn thèm nhỏ dãi.
Tạm thời bỏ qua chuyện tình cảm của mình và Quan Nghênh Hạ là như thế nào, trước mắt chính là tình hình chiến đấu nguy cấp, bởi vì có người vọng tưởng muốn dụ dỗ nha hoàn của hắn, không thể để yên được!
Trước kia, hắn căn bản không cần để ý đến những người đàn ông khác, bởi vì hắn chưa từng có đối thủ, hơn nữa hắn cũng sẽ không chủ động theo đuổi nữ nhân, bởi vì căn bản là không cần.
Nữ nhân luôn giống như bướm nhìn thấy hoa, tự nhiên sẽ chủ động bay đến bên cạnh hắn.
Truyện khác cùng thể loại
194 chương
202 chương
212 chương
53 chương
24 chương
352 chương
115 chương