Cô vợ thần bí muốn chạy đâu
Chương 1411 : Tình Ba Con Sâu Đậm 2
"Hả? À! Bây giờ tôi sẽ đi làm việc chính ngay." Quản gia Trọng hoàn hồn lại, vẻ mặt có chút bất ngờ, thậm chí còn có hơi giật mình, quản gia Trọng cảm thấy thành chủ nhà mình càng ngày càng gần gũi.
Trên khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của chú Lương có thêm vài phần bất ngờ.
Tất nhiên, quản gia Trọng biết thành chủ đang nóng lòng muốn biết tình hình liên quan đến Hàn Nhã Thanh.
Dường như thành chủ vẫn ấp ủ hy vọng rất lớn đối với Hàn Nhã Thanh.
Nếu hồi đó Đường Thấm Nhi đã tìm đến Dương Bạc Vệ, vậy Dương Bạc Vệ chắc chắn có biết một số sự tình bên trong, nói không chừng thực sự có thể tìm ra điều gì đó từ chỗ Dương Bạc Vệ.
Quản gia Trọng nghĩ đến khả năng này, không tiếp tục trì hoãn nữa mà nhanh chóng rời đi.
Quản gia Trọng muốn điều tra chuyện của Dương Bạc Vệ quả thực không khó, dù sao Dương Bạc Vệ không phải là nhân vật bí ẩn gì, thông tin về Dương Bạc Vệ cũng không có ai cố tình che giấu, không khó tra ra như của cô cả nhà họ Đường.
Quản gia Trọng nhanh chóng tra được, năm đó Dương Bạc Vệ với Hàn Trung Phương có quan hệ không tệ, hai người xem như là bạn tốt vào thời điểm đó, còn Đường Thấm Nhi lúc ấy cũng có mối quan hệ rất tốt với Hàn Trung Phương và Dương Bạc Vệ.
Sau này, sau khi Hàn Trung Phương qua đời, Đường Thấm Nhi rời đi, Dương Bạc Vệ đã tìm Đường Thấm Nhi rất lâu nhưng vẫn luôn không có tin tức, mãi cho đến tám năm trước Đường Thấm Nhi đã chủ động liên lạc với Dương Bạc Vệ.
Quản gia Trọng càng điều tra càng cho rằng Dương Bạc Vệ chắc chắn biết một số chi tiết.
Quản gia Trọng tra được Dương Bạc Vệ đang sống trong viện dưỡng lão, liền muốn trực tiếp đến viện dưỡng lão tìm Dương Bạc Vệ.
Nhưng quản gia Trọng không biết, lúc này, ông cụ Dương và bà cụ Dương cũng đang ở trong viện dưỡng lão.
Hai năm qua Dương Bạc Vệ vẫn luôn sống trong viện dưỡng lão, bình thường đều không gặp người ngoài, cho dù người nhà họ Dương tìm đến ông ta cũng rất ít khi gặp.
Dương Tầm Chiêu đã đến rất nhiều lần cũng bị ông ta chặn ở ngoài cửa.
Lần này, ông cụ Dương và bà cụ Dương cùng đến, Dương Bạc Vệ vốn dĩ cũng không muốn gặp, nhưng ông cụ Dương đã trực tiếp đi vào.
“Dương Tầm Chiêu đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, con có biết không?” Ông cụ Dương hỏi thẳng ngay khi vừa bước vào phòng, không có lấy nửa lời quan tâm hay hỏi thăm, trực tiếp mở đầu bằng một câu như vậy.Dương Bạc Vệ hơi sửng sốt, khẽ nhíu mày, ngước mắt nhìn ông cụ Dương.
Ông cụ Dương nói đến chuyện này ông ta thật sự không biết.
Bởi vì trong hai năm qua, ông ta rất ít đọc tin tức, cũng không bao giờ dùng điện thoại, thậm chí trong phòng ông ta cũng không có trang bị TV.
Ngày thường Dương Bạc Vệ rất ít khi ra khỏi phòng, chưa từng chủ động trò chuyện với người khác.
Vì vậy, mặc dù Dương Tầm Chiêu cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương đã là ba ngày, nhưng Dương Bạc Vệ vẫn không biết chuyện.
"Nó là con trai của con, bây giờ nó tổ chức họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, chuyện này con cũng mặc kệ sao?" Khi ông cụ Dương nhìn thấy dáng vẻ của Dương Bạc Vệ như vậy thì biết rằng Dương Bạc Vệ còn chưa biết, trong lòng ông cụ Dương không khỏi ảo não.
Đứa con trai này của ông còn có ích lợi gì?
Từ nhỏ đã nhát gan hèn yếu, thiếu chính kiến, thiếu quyết đoán, càng không có đầu óc kinh doanh, cũng không có tài quản lý, hơn nữa còn không có chí tiến bộ.
Trước đây khi ông còn ở công ty, Dương Bạc Vệ chỉ là một mớ hỗn độn trong công ty, sống qua ngày nào hay ngày đó.
Sau đó, sau khi xảy ra sự việc kia, Dương Bạc Vệ trực tiếp không đi làm.
Dương Bạc Vệ không chỉ không đi làm mà còn bỏ mặc tất cả, đến cả con trai mình cũng mặc kệ.
Dương Bạc Vệ khi đó hoàn toàn biến thành một kẻ vô dụng.
Sau khi ông cụ Dương nhận ra vấn đề này, ông đã bắt đầu bồi dưỡng Dương Tầm Chiêu, cũng may Dương Tầm Chiêu thông minh hơn người, đặc biệt có tài trong kinh doanh và quản lý.
Nếu nhà họ Dương thực sự dựa vào Dương Bạc Vệ, e là đã sớm chấm dứt lâu rồi!
Trước đây ông cụ Dương đã rất không hài lòng với người con trai này, bây giờ càng nhìn lại càng thấy phiền lòng và chán ghét.
Sao ông lại sinh ra một đứa con trai vô dụng như thế này!
“Con không quan tâm.” Dương Bạc Vệ nói, giọng có chút khàn khàn.
Từ khi Dương Tầm Chiêu chín tuổi ông ta đã không còn quản Dương Tầm Chiêu nữa.
Ngần ấy năm ông ta chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người ba.
Bây giờ ông ta còn có thể dùng thân phận một người ba để quản thúc Dương Tầm Chiêu sao?
"Con..." Ông cụ Dương tức giận: "Mấy năm nay, tất cả mọi chuyện của Dương thị đều là Tầm Chiêu trông nom quản lý, bây giờ Tầm Chiêu cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương thì Dương thị phải làm sao? Nhà họ Dương phải làm sao? Lẽ nào còn muốn ba dùng bộ xương già này ra chống đỡ sao?"
Dương Bạc Vệ nhìn ông cụ Dương mà không nói gì, chỉ là trong đôi mắt có vẻ hoài nghi.
“Con là con trai ba, con không đau lòng cho người ba già này hay sao?” Ông cụ Dương thầm thở ra, quyết định dùng chiêu bài tình thân với con trai, ông biết đứa con trai này có một khuyết điểm, đó chính là mềm lòng.
“Ba muốn con làm gì bây giờ? Con cũng hết cách, quản không nổi nó.” Vẻ mặt của Dương Bạc Vệ quả nhiên hơi dãn ra, chỉ là ông ta thật sự không còn cách nào khác.
“Con là ba của nó, chuyện này cũng chỉ có thể dựa vào con.” Ông cụ Dương biết chiêu bài tình thân của mình đã thành công, nên giọng nói cũng bất giác hơi chậm lại.
Dương Bạc Vệ hơi nhíu mày, nhìn ông cụ Dương có chút khó hiểu.
"Con nghĩ mình có thể khuyên được Tầm Chiêu không? Có thể khuyên được nó trở về nhà họ Dương không?" Ông cụ Dương hỏi lần nữa ngay sau đó.
"Không thể." Dương Bạc Vệ lắc đầu, trả lời rất chắc chắn.
Tuy rằng đã rất nhiều năm ông ta không quản đến con trai, nhưng ông ta vẫn biết rõ tính khí của con trai mình, chuyện mà Dương Tầm Chiêu đã quyết định thì không ai có thể khuyên nổi.
Người làm ba như ông tự cho rằng mình không có bản lĩnh lớn như vậy!
"Vậy con nghĩ dưới tình hình hiện giờ, phải làm thế nào mới có thể làm cho Tầm Chiêu trở về nhà họ Dương? Nghĩa là phải làm gì mới có thể khiến cho Tầm Chiêu trở về nhà họ Dương?" Đôi mắt của ông cụ Dương hơi nheo lại, rõ ràng là vấn đề càng trở nên sâu sắc hơn.
Dương Bạc Vệ sững sờ, khóe môi mím chặt, nhất thời không lên tiếng.
"Tầm Chiêu là con trai của con, là cháu trai của ba, là người nhà họ Dương chúng ta, ba rất kỳ vọng vào Tầm Chiêu.
Con cũng biết mấy năm nay ba đã luôn hết lòng hết dạ, toàn tâm toàn ý bồi dưỡng nó, mọi hy vọng của nhà họ Dương đều gửi gắm trên người nó.
Ba cũng không ngờ nó lại bốc đồng muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương như vậy." Trái lại, ông cụ Dương không ép Dương Bạc Vệ trực tiếp trả lời câu hỏi của mình, mà lại bắt đầu dùng chiêu bài tình thân.
"Thằng nhóc Tầm Chiêu cũng không biết đã bị ai mê hoặc lại làm ra chuyện đoạn tuyệt như vậy.
Nó là cậu cả của nhà họ Dương, từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, chưa từng chịu khổ.
Cổ phần của Dương thị ba cũng đã chuyển cho nó từ sớm, cả Dương thị đều là của nó, bây giờ nó lại không cần gì.
Nó không cần người ông này cũng không sao, nhưng đến cả Dương thị nó cũng không cần.
Nó không cần Dương thị thì sau này phải dựa vào gì để sống, lẽ nào lại đi làm thuê cho người khác hay sao, mỗi tháng kiếm được vài triệu như vậy.
Vừa nghĩ đến tình cảnh đó ba lại cảm thấy vô cùng đau lòng.
Đứa cháu ba nâng niu trong lòng bàn tay không nên trải qua cuộc sống như vậy." Ông cụ Dương tiếp tục nói, dường như chính ông cũng sắp bị làm cảm động.
Vẻ mặt của Dương Bạc Vệ cũng thay đổi rõ ràng.
Sau chuyện xảy ra năm đó, ông ta vẫn luôn không quan tâm đến Dương Tầm Chiêu, trong lòng ông ta vẫn cảm thấy áy náy, ông ta biết bản thân có lỗi với con trai mình.
Ông ta hy vọng rằng con trai mình có thể sống tốt và hạnh phúc, vì vậy lời nói của ông cụ Dương đã khuấy động đến phần nào tâm tư của Dương Bạc Vệ lúc này.
Thực ra Dương Bạc Vệ cũng không phải loại người tuyệt tình, chỉ là đả kích của chuyện năm đó thực sự quá lớn đối với ông ta, mấy năm nay ông ta cũng không thể nào thoát ra khỏi chuyện năm đó.
“Ba ngẫm nghĩ Tầm Chiêu rời khỏi nhà họ Dương, từ bỏ Dương thị thì tình hình sẽ ra sao?” Nhìn thấy dáng vẻ của Dương Bạc Vệ, ông cụ Dương liền biết cách của mình đã đúng.
Ông cụ Dương dừng lại một chút, rồi lại nói thêm một câu: "Con nghĩ thử, nếu là con, rời khỏi nhà họ Dương thì sẽ như thế nào?"
Dương Bạc Vệ ngẩn ra, nét mặt có chút thay đổi.
Nếu là ông ta, rời khỏi Nhà họ Dương thì thật sự là hai bàn tay trắng, đến tư cách tùy hứng ông ta cũng không được có.
Nếu như không có nhà họ Dương, mấy năm qua, ông ta vẫn luôn không làm gì, bỏ mặc tất cả, e là đã chết đói lâu rồi.
Đương nhiên, nếu không có nhà họ Dương, ông ta cũng không thể sống trong viện dưỡng lão tốt nhất, yên tĩnh như vậy.
Ông cụ Dương thấy cũng hòm hòm, cố tình khẽ thở dài, trầm giọng nói: "Tầm Chiêu là cháu trai ruột của ba, ba không thể để nó chịu khổ ở bên ngoài, cho nên ba nhất định phải tìm ra cách để Tầm Chiêu trở về."
“Có thể có cách gì, thằng bé Tầm Chiêu từ nhỏ đã cứng đầu.” Dương Bạc Vệ nhíu chặt mày, ông ta không cho rằng có cách gì tốt.
Đối với tính khí của Tầm Chiêu, ông ta vẫn hiểu đôi chút.
“Cho nên chúng ta phải nghĩ cách.” Ánh mắt ông cụ Dương nhanh chóng lóe lên, ở sâu nơi đáy mắt ẩn giấu một vẻ khác thường, nhưng rất nhanh liền biến mất: “Lần này ba tới chính là để bàn bạc với con, thật ra trong lòng ba đã có một cách."
Bà cụ Dương vẫn luôn im lặng đứng ở một bên, lúc này mới có một chút thay đổi đáng chú ý trên khuôn mặt.
“Cách gì?” Dương Bạc Vệ cũng không để ý tới vẻ khác thường của bà cụ Dương, mắt chỉ nhìn đến ông cụ Dương..
Truyện khác cùng thể loại
91 chương
60 chương
48 chương
24 chương
134 chương
1 chương